Yêu không hối tiếc

Posted at 25/09/2015

501 Views

Em ngoan đi ngủ đi nhé!

- Em đang muốn ăn ô mai Kiwi, anh về mua cho em, ăn xong em mới ngủ được.

- Ừm... thế cũng được. Đợi anh một lát nhé!

Nam cúp máy, nhìn màn hình điện thoại có hình của Vũ, tấm hình mà anh chụp trộm cô trong thung lũng hoa trên Bảo Lộc hơn 4 năm về trước, nụ cười tươi sáng của cô làm anh cảm thấy khá hơn một chút. Chầm chậm rời khỏi chiếc ghế tựa êm ái, lấy chiếc áo vắt trên ghế, anh rời khỏi văn phòng.

***

Phượng Vũ bước chầm chậm trong thung lũng hoa Thạch Liên. Có vẻ như nơi đây luôn ngập tràn ánh sáng và sắc hoa không kể ngày tháng nào trong năm thì phải. Nơi đây cô và Nam đã có những kỉ niệm thật đẹp.

Những kỉ niệm ngày xưa lại hiển hiện trong cô. Cô nhớ như in dáng vẻ cáu kỉnh và nụ cười cao ngạo của anh chàng sinh viên năm xưa. Cô nhớ cả cái cách anh quan tâm đến người khác đầy vụng về nhưng lại rất chân thành. Cô nhớ cả anh của hiện tại, người đàn ông dịu dàng luôn nâng niu, yêu chiều cô và không bao giờ làm cô phải đau.

Cô cũng không hiểu tại sao bước chân lại đưa cô đến đây, sau nhiều ngày lang thang trên cao nguyên Lang Biang lộng gió. Cô đã đi theo bước chân của bố mẹ cô, nơi mà họ đã từng đến. Cô không còn cái dáng vẻ của một cô nàng tiểu thư, mặc những bộ đồ công sở lịch sự và duyên dáng nữa. Hàng ngày cô đeo ba lô, cột tóc cao, đội mũ, đi giầy vải lang thang khắp nơi ở xứ Lang Biang, tìm hiểu cuộc sống nơi cao nguyên hoang dã này.

Cúi xuống một đám hoa dã quỳ, cô đưa máy ảnh lên và chụp. Loài hoa của sự mạnh mẽ và tươi trẻ, mọc khắp nơi trên vùng đất này.

Men theo chân núi đá, cô tìm đường trở lên trên, để có thể chụp được toàn cảnh thung lũng này, nơi không chỉ chứng kiến tình yêu của cô và anh bắt đầu, mà còn là nơi bắt đầu của một mối tình ngang trái khác, của Vân và anh chàng tên Việt.

Đứng trên mép núi đá, cô chụp đến hơn 10 bức ảnh về thung lũng hoa dưới chân. Nhìn từ trên cao, thung lũng giống như một thảm hoa khổng lồ rực rỡ với nhiều màu sắc, nhưng nổi bật nhất vẫn là màu hồng và màu vàng.
Chợt cô hạ máy ảnh, cúi xuống nhìn xuống vách núi dưới chân mình. Nơi lưng chừng núi, cách nơi cô đang đứng khoảng 1m, có một loài thực vật kì lạ đứng đó một mình, và vô cùng nổi bật.

Nó sống đơn độc, ngay trên vách núi nên từ cái dáng vẻ mỏng manh, cô có thể nhìn thấy một nét gì đó vô cùng mạnh mẽ và kiên cường. Nó có 5 hay 6 lá gì đó, hình tròn, nhỏ bằng bàn tay, màu xanh, những gân lá hơi ngả sang màu tím biếc. Nổi bật giữa đám lá đó là một bông hoa màu vàng, hơi giống hoa uất kim hương nhưng phía đầu cánh nhọn như cánh sen.

Cô ngẩn ra hồi lâu khi nhìn thấy nó, cũng chẳng hiểu vì sao lại bị nó cuốn hút đến thế. Rồi cô đặt máy ảnh xuống, quỳ xuống nhìn nó. Độ cao của vách núi làm cô hơi chóng mặt khi nhìn xuống. Cô cúi rạp người xuống, cố rướn người túm lấy bông hoa. Nó chỉ còn cách tay cô có vài centimet mà không sao cô với tới được.

Vũ nhích người, rướn thêm một chút để cố chạm được vào nó. Khi những đầu ngón tay của cô chạm vào nó, cô hơi lỡ đà. Cô hét lên khi thân mình bật hẳn khỏi mép núi.

Nhanh như cắt, một bàn tay chạm vào vai cô và kéo giật lại. Cây hoa vàng bị cô kéo bật ra khỏi nơi nó đang sống, và cô ngã sóng soài về phía sau, đè lên một người khác, chính là người đã nhanh tay kéo cô lại trước khi cô ngã nhào xuống phía dưới.

Cô bối rối nhìn anh ta, đứng thẳng dậy. Anh ta cũng nhanh chóng đứng dậy. Anh ta còn trẻ, mặc một bộ đồ vải màu nâu hơi sờn rách, đi giày vải. Bên hông anh ta đeo một túi đan bằng mây thủ công rất đẹp.

- Anh có sao không?- Cô lên tiếng hỏi.

Cô giật mình khi thấy anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cây hoa cô đang cầm trên tay. Ánh mắt anh ta lúc này thật khó mà xét đoán được anh ta đang nghĩ gì.

Rời mắt khỏi bông hoa, anh ta đứng dậy, phủi quần áo và nói với cô:

- Cô nên vui vì cô là một trong số ít ỏi những người trên thế gian này nhìn thấy loại hoa đó.

Cô nhấc cây hoa trong tay lên, hương thơm của nó thật dễ chịu, cô ngạc nhiên hỏi lại:

- Anh nói cây hoa này hả? Tôi thấy nó đẹp nên định hái thôi.

- Phải là có duyên thì mới được tận mắt nhìn thấy nó.

- Thật sao?- Cô há hốc mồm kinh ngạc.

- Tên của nó là Hoàng Thạch Liên, một loài hoa truyền thuyết của vùng thung lũng Thạch Liên này. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt thấy nó.

- Anh không giống khách du lịch như tôi...

- Phải, tôi đi hái thuốc...

- Anh là thầy thuốc à?- Cô trố mắt.

- Ừm.

- Anh chuyên bốc thuốc thật hả?

- Đúng vậy... Với tôi thì Thạch Liên Hoa là một loại thảo dược kì diệu, hơn bất kì loại thảo dược nào có trên sách vở. Công dụng của nó bằng 1000 loài thảo dược khác cộng lại.- Anh ta nói bằng giọng hân hoan.- Nó có thể chữa bách bệnh.

- Ồ...- Cô thốt lên.

- Thôi chào cô, tôi phải đi đây, cô nên cẩn thận đấy, ở khu vực này địa hình rất nguy hiểm.

- Này anh...- Cô gọi với theo khi anh ta vừa quay người đi.

Anh ta dừng bước quay lại nhìn cô.

- Cám ơn anh đã cứu tôi. Cái này, cho anh đấy.- Cô chìa bông hoa về phía anh ta.

- Nó bằng với một điều ước đấy. Cô không nên cho đi vận may của mình.

- Nếu cần vận may tôi sẽ tự tạo ra nó. Nhưng anh không đi tìm vận may, anh đi tìm thuốc cứu người cơ mà. Tôi nghĩ anh cần nó hơn tôi.

Anh chàng kia ngập ngừng giây lát nhưng Vũ đã mạnh dạn tiến đến dúi bông hoa vào tay anh ta và cười. Nhìn cách anh ta nâng niu bông hoa trên tay như một báu vật, cô phì cười. Cô nói tiếp:
- Anh đang đi hái thuốc à? Nhà anh gần đây không?

- Tôi có việc đi qua đây thôi. Tôi không phải ở vùng này. Tôi ở Kon Tum. Tôi đến đây hái cỏ linh chi cho thầy tôi.
- Ơ, thế ra anh lặn lội từ tận Kon Tum đến đây à?

- Đúng thế...

- Thế anh tên gì?

Anh chàng ngập ngừng trong giây lát rồi đáp:

- K’ Brơi.

- Cái tên nghe lạ quá! Tôi là Vũ.

- Cảm ơn cô vì đã tặng lại tôi cây Hoàng Thạch Liên này.- Anh ta nói và cẩn thận đút nó vào chiếc túi mây bên hông.

- Anh cho tôi đi cùng anh với nhé!- Cô đề nghị.

Anh ta lặng thinh hồi lâu rồi nhún vai:

- Nhưng đi núi lấy thuốc vất vả lắm đấy, chỉ sợ cô không chịu được thôi.

- Dù sao thì bây giờ tôi cũng chẳng biết đi đâu nữa mà...

Ring ring