80s toys - Atari. I still have

Yêu không hối tiếc

Posted at 25/09/2015

565 Views

Mẹ tôi không thích thế.

- À ... thế thôi vậy. Thế anh đưa em về nhà đi, rồi em bảo anh Gấu em lái xe chở anh về nhà.

- Nhà cô ở đâu?

- Không nhớ ở hướng nào. Cạnh nhà ông ngoại Phi Long đó.

- Nông trường Phi Long. Cô là cháu ngoại ông ấy, nhưng nghe nói ông ấy đâu có con gái.

- Mẹ em là con nuôi của ông ngoại. Nhà em ngay gần đó.

- Cô ở biệt thự Hoàng Dương? - Việt nhìn nó nghi ngờ.

- Phải.

- Được. Tôi biết chỗ đó, để tôi đưa cô về.

Việt lại đeo cái gùi lên lưng và tiến lại phía Trác Vân. Cúi xuống, anh không thấy nó đang đỏ mặt bối rối, Việt nâng nó lên trên hay cánh tay khỏe khoắn của mình và bước ra khỏi hang.

Ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt một màu, thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Việt. Không mang cái vẻ đẹp kiểu đại công tử như anh trai Khánh Nam hay những anh chàng hay theo đuôi nó trước đây, Việt có vẻ đẹp khá mộc, nhẹ nhàng, đậm chất núi rừng. Đôi mắt anh sáng luôn ánh lên những cái nhìn hoang dã. Nó đưa tay lau một giọt mồ hôi vừa chảy xuống cổ Việt, nói:

- Nếu anh mệt thì cứ bỏ em xuống nhé!

Việt lặng im cứ bước thẳng lên phía trước. Thế là trong khi Khánh Nam đang dạo chơi trong thung lũng hoa cùng Phượng Vũ, thì Việt đã đưa Vân về đến biệt thự Hoàng Dương bằng chính đôi tay và đôi chân anh. Bàn chân quen đi rừng leo núi của anh dường như chẳng hề mệt mỏi chút nào.

Thả nó ở cổng, Việt định quay lưng đi, nhưng Vân đã gọi giật lại:

- Anh Việt, khoan đã. Hai ngày nữa em rời khỏi đây cùng ba mẹ rồi. Chiều mai anh đến chùa Thạch Liên nhé!

Việt không đáp, cũng không quay lại. Vân nói với theo:

- Anh mà không đến là em sẽ không về đâu đấy.

Nhưng nó xụ mặt xuống vì thấy Việt đã đi xa lắm rồi.

Nó mong là anh sẽ đến gặp nó.

Chương 13: Tạm biệt dấu yêu

Tiếng củi cháy lép bép nơi bếp lửa, nơi duy nhất có ánh sáng trong nhà sàn lúc này, một người đàn ông đang thổi bếp, chốc chốc lại liếc chừng về phía cầu thang. Bên ngoài trời đang tối dần, có ánh chớp báo hiệu sẽ có một cơn mưa lớn. Giờ này mà đứa cháu anh vẫn chưa về.

Có tiếng ho khan, người đàn ông lo lắng nhìn về phía đó, nơi có một người phụ nữ đang ho rũ rượi vì căn bệnh lâu năm của mình. Đó là chị dâu của anh. Nồi thuốc vẫn còn đầy nước nên anh chưa thể chắt ra cho chị dâu uống được.

Tiếng lạch cạch ở phía dưới báo cho anh biết đứa cháu của anh đã về đến nơi. Anh cất tiếng hỏi:

- Sao hôm nay về muộn thế?

- Cháu đi hái thêm lá thuốc để sư thầy gói thuốc cho mẹ.- Việt đáp lại- Cháu có bắt được con cá ở dưới suối đây, chú làm cơm giúp cháu, cháu mang thuốc qua cho sư thầy.

- Trời tối rồi, lại sắp mưa nữa, mày đi đường rừng nguy hiểm lắm.- Mẹ anh nói vọng xuống.

- Không sao đâu mẹ, con đi rồi về liền.

Anh nói và lại xốc cái gùi lên lưng và bước đi về phía thung lũng Thạch Liên.

Việt quen sư thầy từ khi biết đi rừng. Sư thầy tốt bụng đã chỉ cho anh bài thuốc nam để chữa bệnh cho mẹ mình. Việt thường hay hái lá thuốc đến nhờ sư thầy gói thành từng thang một để đem về sắc cho mẹ uống. Biết sư thầy ở một mình trong núi này, anh hay đem củi và rau rừng đến cho thầy, đôi khi là củ sắn, cái bắp của nhà trồng.

Việt đến được chùa Thạch Liên thì người anh đã ướt hết. Sư thầy đưa anh đĩa xôi thầy mới cúng xong để anh ăn cho đỡ đói. Thầy khuyên anh nên ở lại chùa hôm sau hãy về, nhưng anh sợ mẹ lo lắng nên ăn xong đĩa xôi, anh đứng dậy xin phép ra về.

Vừa bước chân ra đến cửa thì anh nghe sư thầy nói:

- Có cô bé đến tìm con từ chiều đó. Đợi đến lúc trời mưa, thầy giục về nên đã về rồi.
Việt giật mình nhớ lại lời hẹn của cô bé hôm qua, lời hẹn của con gái chủ nhân ngôi biệt thự Hoàng Dương. Anh ngẩn ra rồi chào sư thầy và bước vào bầu trời lất phất mưa.

Nhưng nghĩ sao, khi ra khỏi cổng chùa, anh lại rẽ sang con đường dẫn về biệt thự Hoàng Dương. Cô bé ngốc đó không biết đã về đến nhà an toàn chưa? Tiểu thư con nhà giàu mà dám lang thang trong núi giữa đêm tối thì thật là đáng kinh ngạc.

Đi đến chân dốc, anh dừng lại vì trong ánh chớp vừa lóe lên, anh nhận ra một thân hình đang nằm trong đám cỏ dại. Người cô bé bê bết bùn đất, có lẽ vì trơn nên đã trượt từ trên dốc xuống. Toàn thân cô lạnh ngắt khiến anh cũng phải thót tim lại. Vội nâng cô lên, anh đi về phía hang núi, nơi mà anh thường nghỉ chân lại khi đi qua đây.
Anh đặt cô bé nằm xuống phiến đá lớn và nhóm cho đám củi khô cũ còn sót lại cháy bùng lên. Lửa làm cho hang trở nên ấm áp hơn.

Anh ngoái lại nhìn cô bé đang nằm đó. Một vẻ mặt xinh đẹp mà anh chưa bao giờ thấy. Con gái trong buôn làng chẳng ai đẹp như thế cả. Gương mặt sáng, mi cong, cô như một nàng công chúa bước ra từ xứ sở thần tiên nào đó. Cái vẻ ngây thơ của tuổi mới lớn vẫn còn đọng lại trên mí mắt, khóe môi.

Trong khi anh đang mải ngắm cô thì cô bé mở mắt ra, ngơ ngác một lúc rồi nhổm ngay dậy, reo lên:

- Ơ, lại là anh...

- Cô không biết đi đường núi mà sao cứ thích đi vậy? Nếu không có tôi thì cô đã chết vì dầm mưa ở ngoài trời hoặc bị thú dữ tấn công rồi.- Việt chất thêm củi vào đống lửa. Quần áo anh nãy giờ đã khô bong.

- Tại sư thầy cứ bảo em về nên em chẳng tiện ở lại. Nhưng em biết thế nào anh cũng đến mà.- Trác Vân lại gần đống lửa, cười.

Việt hơi đỏ mặt khi nhìn vào gương mặt rạng ngời đó. Dưới ánh lửa bập bùng, cô bé còn đẹp hơn bình thường nữa.

- Cô đi như thế này không sợ ba mẹ cô lo lắng sao?

- Có chứ... Em biết sẽ làm ba mẹ và anh Hai em lo lắng, nhưng em không thể rời khỏi nơi này mà không gặp anh một lần.- Trác Vân lắc đầu thật thà đáp.

- Tại sao nhất thiết phải gặp?

- Vì em muốn anh vẫn nhớ đến em cho đến khi em quay lại đây tìm anh.

- Tìm tôi làm gì?

- A... thôi em không nói nữa...- Vân đỏ mặt nói- Dù sao thì những ngày ở đây thật đáng nhớ vì đã gặp được anh. Anh đã cứu em rất nhiều lần, nhiều đến nỗi em không biết làm gì để trả hết được.

- Có vay sẽ có trả, đó là luật nhân quả mà sư thầy thường hay nói với tôi. Có lẽ do tiền kiếp tôi nợ cô nên giờ tôi trả cho cô. Trả hết là mình hết duyên nợ.

- Không, nhất định em sẽ còn quay lại đây tìm anh. Hứa đấy... Hai năm nữa em quay lại đây tìm anh, hy vọng lúc đó anh vẫn không quên em...