Ring ring

Yêu đi để còn chia tay

Posted at 25/09/2015

349 Views



Cuối cùng Quân là người phá tan sự im lặng, cô nói mà mắt đặt vu vơ một điểm không phải Thiên. Từ khi cô rời khỏi nhà đến giờ, hai người không gặp lại nhau, cảm giác đã trở nên xa lạ hơn cả người dưng.

Không đợi Thiên trả lời, Quân quay người đi thẳng.

Đăng ở ngay phía sau đi vụt lên cố tình khoác tay lên vai cô. Một phần là an ủi, một phần muốn cố tình cho Thiên thấy. Anh không chắc người con trai phía sau mình sẽ ghen, nhưng anh muốn anh ta biết người anh ta không cần đối với anh là vô cùng quan trọng.

Bầu không khí trầm lặng bị chia đôi, một nửa ở lại cùng Thiên trước phòng cấp cứu, nửa còn lại theo Quân và Đăng dong duổi trên đường về nhà.

Từ lúc ra khỏi bệnh viện, Quân đã không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi sau xe Đăng để anh chở đi bất cứ nơi nào. Chỉ cần đừng đưa cô về nhà ngay bây giờ, cô thật sự sợ phải ở một mình những lúc như thế này.

Đăng cũng không có ý để Quân một mình khi tâm trạng cô đang rối bời thế này nên cứ để xe chạy chầm chậm vòng qua từng con hẻm, trở về đường lớn rồi lại vòng vô hẻm.

“Em ổn không?”

Cuối cùng không thể tiếp tục im lặng, Đăng hỏi khẽ khàng.

Quân lúc này mới bừng tỉnh, tự thấy việc mình thẫn thờ rất kì cục.

“Em có gì mà không ổn.”

Giọng nói của Quân nghe rất vui tươi, nhưng qua kính chiếu hậu Đăng thấy gương mặt cô thật sự rất u ám.

“Em không cần phải thế đâu, anh… cũng biết một phần câu chuyện.”

Sau câu nói là một tiếng thở dài.

Quân mím môi, nhất thời bối rối không biết nói thế nào. Cô không muốn ai biết về chuyện của mình, đặc biệt là việc bị đá thì rất mất mặt.

“Hôm ở sân partin, anh đã thấy người con trai đó bế cô gái kia bỏ đi.”

Theo lời Đăng nói, Quân bắt đầu hồi tưởng về kí ức khi đó. Có những thứ cô đã không còn quá ấn tượng, đến giờ nghĩ lại mới giật mình nhớ ra đã từng xảy ra chuyện như thế.

“Ừ! Biết rồi cũng tốt.”

Quân cười nhạt, câu nói cũng vô cùng nhạt nhẽo.

“Anh đã định cho em biết, nhưng anh sợ em sẽ tự ái mà không gặp anh nữa.”

Đăng vội vàng giải thích dù Quân không gặn hỏi thêm gì. Là một chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu liên quan đến người mình quan tâm thì trong lòng sẽ luôn không ngừng tự hỏi người đó đang nghĩ gì, sẽ làm gì. Hơn nữa rất sợ người ta hiểu nhầm.

Quân ở phía sau không nói thêm gì, cũng không có ý trách Đăng. Quả thật nếu là vài tháng trước, cô sẽ tránh anh mọi nơi mọi lúc vì cảm giác tự ái khi anh biết chuyện không vui của mình. Nhưng bây giờ thì khác, anh đã trở thành một phần gì đó dù rất nhỏ trong cuộc sống của cô. Anh biết cũng tốt, như vậy cô cũng thôi gượng gạo khi cố chứng tỏ mình.

“Em… quên người đó chưa?”

Bản thân sự thật không đáng sợ bằng cái cảm giác thấp thỏm phỏng đoán. Vì thế Đăng đã quyết định dứt khoát hỏi điều mình luôn băn khoăn.

“Vẫn còn một chút.”

Quân thật thà trả lời. Cô đã thôi nghĩ về Thiên mỗi đêm, không còn mở mắt ra là nghĩ đến chuyện của hai người, cũng ngừng việc nghe một bài nhạc buồn là lập tức hồi tưởng. Với cô, nỗi đau đó đã khá mờ nhạt. Nhưng gặp lại anh, cô vẫn còn chút gì đó tê tái, vẫn còn chút gì đó chạnh lòng.

“Vậy em nhớ cho nhanh lên cho kịp quên nhé!”

Đăng vừa lái xe chạy từ con hẻm ra đường lớn, vừa chậm rãi nói một cách dịu dàng. Nếu Quân nói đã quên hết rồi, anh sẽ rất buồn vì cô nói dối anh. Người ta có thể thôi đau vì những tổn thương trong quá khứ, nhưng sẽ không thể quên. Nhưng điều này không có nghĩa anh vui vì cô vẫn còn chút vương vấn người xưa. Nếu không nhỏ nhen, trừ khi không thật lòng yêu.

“Ừ. Vội nhớ cho còn kịp quên.”

Đột nhiêu câu nói này xuất hiện trong đầu Quân.

“Đúng rồi đấy, quên để còn yêu người khác chứ.”

“Thôi! Yêu rồi cũng chia tay, đau lắm!”

Quân lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ đến cái cảm giác nặng nề cô mới đích thân trải qua là lại thấy hái hùng, chẳng đủ can đảm để yêu thêm lần nữa.

“Chỉ là cảm giác thôi mà.”

Giọng Đăng nghe tênh, hoàn toàn không có ý cố gắng thuyết phục mà giống như điều đó hiển như mặt trời mọc từ đằng đông.

Chỉ là cảm giác thôi mà? Sao nghe dễ dàng quá. Nhưng chẳng phải chính cái gọi là cảm giác đó có khả năng trong tích tắc đưa người ta lên thiên đường, cũng thừa sức trong chớp mắt làm người ta rơi xuống tận cùng địa ngục sao. Hạnh phúc ngập tràn hay đau đến chết đi sống lại thì cũng chính là do hai chữ “cảm giác” quyết định. Nó đâu có nhẹ nhàng đến thế.

Quân đã nghĩ như thế khi nghe Đăng nói, nhưng giờ đây, khi nhận điện thoại của bà Nguyễn kêu đi ăn đầy tháng cháu trai ông bà Phương thay ba mẹ vì không về được, cô thấy lòng mình nhẹ tênh.

Xem ra cái thứ gọi là cảm giác ấy không thể chiến thắng thời gian. Ngày tháng trôi qua, từng lớp nỗi đau dù không tự ý thức cũng sẽ bị bóc dần đi, cuối cùng cũng chỉ còn là hồi ức. Nhớ lại để cười một chút, buồn một chút rồi người ta lại theo hướng tương lai mà bước tiếp.

Với Quân giờ đây, khi nghĩ về Thiên đã không còn cảm giác ấm ức, tủi thân, hận thù hay tuyệt vọng nữa. Anh đã hoàn thành hành trình trở thành người đi ngang đời cô.

Quân càng nghĩ càng thấy mình may mắn, rất may đã quên đi, rất may đã có thể đứng lên, rất may khi có “đội nhà” luôn ríu rít bên cạnh, và rất may… khi có Đăng ở bên.

Tâm trạng nhẹ nhõm đã được duy trì một cách hoàn hảo cho đến ngày Quân tươm tất trong bộ váy trắng, ngồi một bên sau xe Đăng tay ôm hờ eo anh.

“Em có chắc muốn anh đến đó cùng không?”

Đăng chầm chậm chạy xe, ái ngại hỏi.

“Anh hỏi mấy lần rồi đấy?”

Quân nghiêm giọng làm bộ dọa nạt.

Cũng như những lần hỏi trước, Đăng không nhận được câu trả lời chắc hay không. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì nhỉ? Đi như thế này chẳng khác nào công bố hai người là một cặp. Nhưng hai người nào có phải…

Một người thì hoàn toàn tỉnh táo ngồi sau xe một tay xách túi đồ trẻ sơ sinh, tay kia ôm eo người đang xuất thần với những suy nghĩ đủ mọi chiều hướng cho đến khi xe dừng lại trước cửa ngôi nhà hai lầu màu xanh rêu.

“Lâu quá không gặp, cháu xinh ra nhiều quá.”

Vừa thấy Quân, bà Phương đã mừng rỡ đi như chạy ra chỗ cô. Chuyện không hay của con trai bà, bà biết quá đi chứ. Từ đó đến giờ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Quân. May mà cô vẫn tươi tắn và mập mạp như ngày nào, không còn cái dáng vẻ hốc hác ảm đạm như khi cô rời đi.

Sau khi ôm cô con gái đỡ đầu, bà Phương quay sang nhìn Đăng ánh mắt dò xét. Cùng đến với Quân, lẽ nào là người yêu? Trông dung mạo sáng sủa, tướng người cao ráo sạch sẽ. Quả là không tệ!

“Cháu chào cô.”

Trước cái nhìn của bà Phương, Đăng ngập ngừng cúi đầu không quên nở một nụ cười răng khểnh rất duyên.

“Ừ! Hai đứa vào nhà đi!”

Bà Phương vui vẻ vỗ vỗ cánh tay Đăng, một mặt đẩy Quân về phía trước.

Tiệc đầy tháng được tổ chức vào ngày con trai của Thiên và Yến rửa tội, vì cả hai chưa chính thức kết hôn nên khách được mời đến không đông. Đa số chỉ là anh em họ hàng trong gia đình. Và tại đây, Quân gặp lại Kim.

Nhìn thấy Quân, Kim chạy vội từ ghế salong ra cửa, kéo ngay tay cô đi trước mặt Đăng.

“Sao người đó không phải là cô?”

Vừa ra đến sân vườn giọng Kim đã đầy bực bội.

“Đang nói cái gì đấy?”

Quân chau mày nhìn gương mặt nhăn nhó của Kim mà không hiểu gì.

“Cái người sinh con cho Thiên sao không phải là cô? Lúc tôi nghe ba mẹ nói xuống ăn đầy tháng con Thiên, tôi còn tưởng là cô. Rốt cuộc con đó là ai?”

Giọng Kim như đang cố kìm nén để không hét lên, ngón tay trỏ run rẩy chỉ về phía căn nhà.

“Ơ! Đi hỏi Thiên đi, liên quan gì đến tôi?”

Trước thái độ giận run lên của Kim, Quân từ đầu đến cuối vẫn rất thản nhiên.

“Sao không liên quan? Cô là bạn gái Thiên mà, yêu đương cái kiểu đấy à?”

Kim trợn tròn đôi mắt, nhìn Quân như nhìn thấy ma. Tình cảm cô dành cho Thiên rất đặc biệt, có mong muốn sở hữu, có cả ích kỷ tranh dành. Nhưng suy cho cùng hai người cũng là chị em họ, số phận đã định như thế nên đâu thể bất chấp để xảy ra loạn luân.

Cái hôm ở trong Đambri, nhìn dáng vẻ khổ sở của Thiên đi qua đi lại, liên tục gọi cho Quân, cô hiểu ra mình không thể có được cậu em họ này. Đã mất rất nhiều ngày tháng để khổ sở, để chấp nhận Quân, để an ủi chính mình. Nào ngờ đâu cuối cùng từ trên trời rơi xuống một đứa con gái tên Yến, rất ngon lành chưa cưới đã sinh cho Thiên một bé trai. Cô thật tức đến mức muốn òa khóc.

“Em gái này có nhầm lẫn gì không vậy? Quân là bạn gái anh mà.”

Trong lúc Quân còn chưa biết nói gì thì Đăng từ phía xa đi đến, giọng nói hết sực nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, một tay bỏ túi quần vô cùng ung dung.

Dưới ánh nắng sáng, nụ cười của chàng trai sáng bừng cùng chiếc áo sơmi trắng, trông như một hoàng tử bước ra từ thế giới cổ tích.

Quân chỉ kịp ngẩn người vài giây đã thấy chàng hoàng tử ở ngay bên mình, một tay vòng qua eo cô ôm rất nhẹ nhàng, tay kia nhàn nhã giữ nguyên trong túi quần.

“Sao có thể? Hai người yêu nhau lâu chưa? Cô là bồ Thiên mà.”

Kim chau mày nghi hoặc, hết nhìn Quân rồi lại nhìn Đăng dò xét.

“Cũng vài năm rồi...