Yêu anh hơn cả tử thần

Posted at 25/09/2015

373 Views



Giờ nghỉ giải lao mười phút, Mễ Bối lại gặp phải tên đáng ghét này ngoài hành lang; anh ta đi cùng một đám sinh viên lớp khác. Người đi đầu nheo nheo mắt nhìn cô, huýt sáo một tiếng rồi trêu chọc:
- Anh Hy, nghe nói con bé này mới chuyển đến lớp anh, đúng không? Còn được xếp cho ngồi cạnh anh nữa?

- Phải đó, em cũng nghe có người nhắc đến nó rồi! Hì Hì! Cũng xinh ra trò! Hoa hậu trường ta năm nay chắc đổi người rồi.

Đám nam sinh cười đùa, trều chọc Mễ Bối làm cô xấu hổ cúi đầu đi thẳng, coi như không nghe, không thấy.

- Hì, đáng tiếc, nghe nói nó là một con bé câm?

Người vừa lên tiếng còn chưa nói hết câu thì đã bị anh chàng tên Hy giở mặt còn nhanh hơn giở sách kia vung tay tát cho một cái.

Anh ta gắt giọng quát:

- ?oCon bé câm? là để cho mày gọi đấy hả? Sau này đứa nào còn dám nhắc đến ba chữ này, tao cắt lưỡi!

- Dạ, vâng? vâng?

Mễ Bối càng bước nhanh thêm, cắm đầu đi thẳng.

Tan học, Mễ Bối tìm một chỗ vắng người, ngồi dưới gốc cây tiếp tục lau sạch vết thương của mình.

- Tại sao không vào phòng y tế?

Lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên.

Mễ Bối ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã ngồi cùng bàn đang thở hổn hên, đứng trước mặt, gắt gỏng với mình.

Dường như anh ta chỉ biết có một cách nói chuyện duy nhất : gắt gỏng.

Mễ Bối luống cuống đứng lên, ngẩn người ra nhìn anh ta.

Chắc anh ta vừa mới chơi bóng về, trán đầm đìa mồ hôi, bộ đồ thể thao trắng cũng ướt đãm, trên tay đeo một chiếc nịt cổ tay màu vàng nhạt hiệu NIKE. Mồ hôi làm tóc anh ta ướt đẫm; khi anh ta cúi mặt lại gần Mễ Bối, mùi mồ hôi ngai ngái phả vào mặt cô.

Không hiều sao, mặt Mễ Bối lại đỏ bừng lên. Đứng trước mặt tên đáng ghét này, cô không biết phải nhìn về hướng nào.

Chợt cô thấy anh ta tháo chiếc nịt cổ tay ra, dùng hai tay kéo mạnh mấy cái, làm độ đàn hồi của nó mất đi đáng kể, sau đó nói:

- Có khăn tay không?

Mễ Bối vội lấy trong cặp sách ra một chiếc khăn tay trắng tinh.

- Biết ngay mà, quả nhiên là có! Bây giờ chỉ có lũ ngốc mới mang theo khăn tay thôi!…
Anh ta cầm lấy chiếc khăn tay, lật qua lật lại:

- Cũng sạch sẽ lắm. Được rồi, cô buộc cái này vào vết thương đi.

Mễ Bối định từ chối? Trong sách Y tế thường thức có nói, làm vậy sẽ nhiễm trùng. Nhưng nghĩ đến kiểu cư xử thô bạo của người đối diện, cô lại ngoan ngoãn làm theo.

- Được rồi, đeo cái này ra bên ngoài.

Anh ta vừa nói vừa đưa chiếc nịt cổ tay cho Mễ Bối.

Mễ Bối định đưa ngón tay đón lấy, thì không hiểu anh chàng lập dị kia nghĩ gì, lại đột nhiên thu tay lại.

- Cô ngồi đây cho tôi, không được đi đâu hết! Tôi ra đây một lát rồi quay lại ngay!

Dứt lời, anh ta quay người chạy mất.

Mễ Bối cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bãi cỏ chờ anh ta.

Mười phút? nửa tiếng?

Một tiếng sau, anh chàng ngỗ ngược kia mới thở hồng hộc chạy về, trên tay cầm một chiếc nịt cổ tay hiệu NIKE mới tinh, vẫn còn chưa mác.

Anh ta đưa mắt tìm kiếm xung quanh, không thấy Mễ Bối đâu, liền nghển cổ lên tìm kiếm, thì chợt thấy Mễ Bối đi từ đằng xa lại. Cô vừa bước tới trước mặt thì anh ta đã cáu kỉnh gắt lên:

- Bảo cô đừng đi đâu cơ mà! Cô nghĩ lời tôi nói là gió thoảng bên tai hả!

Mễ Bối oan ức ngước mắt nhìn anh ta rồi chỉ tay vào vòi nước ở phía kia, sau đó chỉ vào chiếc khăn tay đang quấn trên đùi, khăn tay đã thấm ướt nước, vết thương của Mễ Bối cũng đã được rửa sạch sẽ.

Anh chàng kia lườm cô một cái, định mắng nữa nhưng lại không tìm được lý do, đành lẩm bẩm gì đó một mình. Có điều sự lo lắng của anh ta dành cho Mễ Bối khi nãy dù sao cũng có chỗ để phát tiết:

- Ngồi xuống đi!

Gã nam sinh đáng ghét trừng mắt lên quát.

Mễ Bối làm theo như một cái máy.

- Nhấc chân lên!

Mễ Bối do dự ngần ngừ mãi, đến khi anh ta bực bội quát lên thúc giục thì cô mới từ từ nhấc chân lên.

Mễ Bối trợn tròn mắt nhìn động tác của anh ta? Anh ta? anh ta tự tay bọc chiếc nịt cổ tay mới tinh kia ra bên ngoài vết thương của cô!

Chiếc nịt cổ tay cũ vẫn đeo trên tay gã ngồi cùng bàn khó hiểu, tại sao anh ta phải mua một cái mới? Hay là anh ta bị bệnh sạch sẽ quá mức? Mễ Bối nghiêng đầu suy nghĩ.

Khi những ngón tay mềm mại của anh ta vô ý chạm khẽ vào da chân Mễ Bối, cô chợt cảm thấy trong lòng mình ngẩn ngơ, còn chân thì tê tê như chạm phải điện. Cô không quen cảm giác như vậy, định rụt chân lại.

- Động đậy cái con khỉ gì thế!

Gã nam sinh thô bạo giữ lấy gót chân trắng hồng của Mễ Bối.

- Động đậy nữa là tôi cho cô què luôn đấy!

Mễ Bối liền ngoan ngoãn ngồi im.

Cô rất băn khoăn, Cửu Hoàng tử là con trai của Ngọc Đế và Điện Mẫu, nhưng tại sao, trước đây khi ở bên cạnh chàng, Mễ Bối không hề có cảm giác tê tê như điện giật này?

Đang nghĩ ngợi thì gã nam sinh đã vụng về luồn chiếc nịt cổ tay vào chân cô, càng đến gần vết thương anh ta lại càng cẩn thận, cố hết sức để nhẹ nhàng hơn, còn luôn mồm nói:

- Đau thì phải kêu lên đấy nhé!

Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào mặt Mễ Bối, cặp mắt đang chăm chú nhìn xuống dưới, hai hàng lông mi khẽ đung đưa nhịp nhàng theo từng chớp mắt.

- Chưa thấy đứa con gái nào ngốc như cô cả!

Đi bộ mà cũng để vấp ngã! Mễ Bối cảm thấy tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô chỉ hận mình không thể lấy hai tay giữ chặt trái tim đang đập thình thịch trong ngực mình, để tránh không cho gã nam sinh trước mặt nhìn thấy vẻ lúng túng của cô. Nhưng cô đã thất bại?

- Này, đỏ mặt cái gì hả?

Gã nam sinh băng bó xong, liền ngẩng đầu lên, tình cờ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như hoa đào trên người Mễ Bối.

Bị mùi hương làm cho ngây ngất, lại sợ bị Mễ Bối nhận ra, anh ta ngoác miệng ra mắng luôn:

- Ai thèm làm mấy cái trò vớ vẩn này cho lũ con gái các cô chứ? Nếu không phải nghĩ cô là?

Anh ta vốn định nói là ?ocon câm?, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng của Mễ Bối, liền đổi cách nói khác:

- Nếu không phải tôi nghĩ cô là một con ngốc, thì tôi đã không làm mấy trò vớ vẩn này rồi!

Mễ Bối ngước mắt lên nhìn, thật lòng cảm kích vì anh ta đã không nói hai chữ đáng ghét kia ra.

Anh chàng bị cô nhìn đến phát ngượng, gào lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn! Cô đừng có mà mơ! Nói cho cô biết! Tôi sẽ sống độc thân cả đời đấy! Tôi?

Không ngờ một anh chàng tự mãn, kiêu căng, ngang ngược, thô lỗ như vậy mà cũng có mặt đáng yêu, Mễ Bối mở tròn đôi mắt đẹp của mình ra nhìn anh ta.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gã nam sinh cảm thấy cô gái đối diện mình thanh tân như dòng suối mát trên núi, đôi mắt như vầng trăng mới nhú, môi hồng tựa cánh hoa đào, làn da trắng mịn vì xấu hổ mà ửng hồng lên. Cô gái này quả thật đẹp như một tiên nữ!

Hình như anh ta cũng ý thức được mình hơi thất lễ , liền đứng dậy đằng hắng một tiếng ậm ừ nói:

- Cô tự về nhà đi! Tôi đi đánh bóng?

Nói xong, chẳng buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng một mạch.

Mễ Bối đưa mắt nhìn theo bóng anh ta đi xa dần, rồi cúi đầu nhìn chiếc nịt cổ tay mới tinh, một cảm giác ấm nóng lan khắp cơ thể. Mễ Bối cảm thấy mệt mỏi rã rời, cô quyết định nằm luôn xuống bãi cỏ, nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi nãy?

Lần đầu tiên đỏ mặt, lần đầu tiên tim đập nhanh, lần đầu tiên tê tê như chạm phải điện? lần đầu tiên nhận ra ánh mặt trời ở nhân gian thật rực rỡ.

Ánh mặt trời đúng là rất rực rỡ; lúc này nhưng tia nắng ấm áp đang khẽ hôn lên tóc cô, biểu tượng NIKE trên chiếc nịt cổ tay bọc ngoài vết thương kia, giống một anh chàng nào đó đang nhoẻn miệng cười.

Tan học về nhà

- Mễ Bối, về rồi hả con?

Bà Mạc giúp Mễ Bối cởi cặp sách, cứ như một bà mẹ đón con gái đi lấy chồng xa về thăm nhà, ôm lấy vai cô, hỏi hết câu này đến câu khác.Nào là ở lớp có ai bắt nạt con không, nào là các bạn học có tốt không?

Mễ Bối dịu dàng nhìn bà Mạc, thở dài, không hiểu tại sao Thượng đế lại cho mình một người mẹ nuôi tốt như bà, cô có gì mà đáng được như vậy chứ?Nhớ lại cuộc sống khó khăn mười chín năm qua, hình như Thượng đế đang đùa cợt cô vậy. mễ Bối thường hay nhìn bà Mạc rất chăm chú, thầm thắc mắc không hiểu tại sao bà lại tốt với mình như thế.

Bà Mạc nhận ra tính cách của cô gái nhỏ trước mặt mình rất đơn giản; chỉ cần cho cô bé một chút ấm áp, cô bé sẽ cảm động mãi không quên, thế nên bà lại càng đối tốt với Mễ Bối.Thức ăn trong bát của Mễ Bối cao ùn lên như kim tự tháp.

Bà Mạc thì luôn miệng nhắc:

- Ăn nhiều đi con, ăn nhiều mới khoẻ mạnh được!

Đến nửa đêm, cậu chủ nhà họ Mạc mới về. Lẽ nào một ngôi nhà ấm áp tình người như vậy lại không hấp dẫn nổi trái tim phiêu bạt của anh ta? Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Tối hôm ấy, Mễ Bối ngủ rất ngon. Nhưng được nửa giấc, thì giấc mơ của cô lại bị Cửu Hoàng tử quấy nhiễu.

?

- Bối Bối, nàng đã yêu con người rồi phải không?

- Làm gì có! Mễ Bối thẳng thắn đáp.

- Còn một ngày nữa là chúng ta thành hôn rồi, nàng có vui không?

- Ừ?

- Nàng đã tìm được ân nhân chưa?

- Dạ, vẫn chưa.

- Bối Bối, hôm nay Mẫu hậu kể cho ta nghe một câu chuyện. Từ rất lâu rồi, có một tiên nữ xuống trần gian, chỉ vì một giọt nước mắt mà tiên nữ đó đã vĩnh viễn không thể trở lại Thiên đình, trở thành người phàm mãi mãi.

- Tại sao?

- Hình như là, thần tiên xuống trần thì sẽ có thân thể, máu thịt giống như con người, chỉ có một thứ duy nhất mà thần tiên không có, đó là nước mắt.

- Vậy sao? Nước mắt là gì?

- Chính là? nước chảy từ trong mắt ra!

- Nước gì mà kỳ lạ vậy?

- Vậy đó! Được rồi, nàng cứ yên tâm đi tìm ân nhân đi. Trời sắp sáng rồi? Mễ Bối!

- Dạ!

- Ta sẽ đợi nàng!

- Vâng!

Trước khi biến mất, Cửu Hoàng tử khẽ hôn lên trán Mễ Bối?
?

Chỉ trong nháy mắt, cô đã không nhìn thấy bóng Cửu Hoàng tử đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường.

Mễ Bối giãy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? Mười chín năm đã qua rồi ư?

Mễ Bối đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Cửu Hoàng tử. Ta sẽ đợi nàng!

Chợt cô mỉm cười .

Mễ Bối mặc quần áo, bước đến trước gương chải đầu.

- ??

Mễ Bối mở to mắt nhìn mình trong gương, đưa tay lên day day trên trán.

- ??

Tại sao trên trán cô lại đột nhiên xuất hiện một dấu hiệu hình tia chớp? Tuy rất nhỏ, nhưng nếu để ý thì sẽ thấy rất rõ. Sực nhớ ra nụ hôn trược khi biến mất của Cửu Hoàng tử, Mễ Bối chau may xoa tay lên dấu hiệu màu xanh lam trên trán, rầu rĩ tự nhủ:

- Thế này thì làm sao ra ngoài được đây?

Đi trong sân trường, Mễ Bối cứ cúi gằm xuống, sợ người khác nhìn lại làm náo động lên.

Nhưng?

Gã ngồi cùng bàn với cô sau khi ngủ vùi ba tiết học chợt ngước cặp mắt ngái ngủ lên nhìn cô một lúc lâu, rồi cau hai hàng lông mày rậm lại gắt:

- Hôm qua ăn nhiều ớt hả? Cô xem mụn mọc khắp mặt kia kìa! Giỏi thật!

Mễ Bối muốn khóc mà chẳng có nước mắt. Có điều, gần đây, Mễ Bối rất vui, nhân gian có rất nhiều thứ mới lạ cho cô thưởng thức.

Lần đầu tiên chảy máu, lần đầu tiên được người khác quan tâm, lần đầu tiên cảm thấy con người vô cùng đáng yêu, lần đầu tiên ngồi dưới ngắm nhìn bầu trời bao la. Trước đây ngày nào cô cũng ở trên đó,mà sao không bao giờ nhận ra bầu trời xanh như vậy, đẹp như vậy kia chứ. Không biết từ bao giờ, Mễ Bối đã bắt đầu lưu luyến trần gian. Đặc biệt là lúc lên lớp, dùng một đường vạch làm ranh giới ngăn với gã xấu tính ngồi cùng bàn.

Mấy hôm nay, hình như tâm trạng của anh ta cũng rất tốt, thi thoảng còn ngước mắt lên nghe thầy giáo nói gì, ít nhất là cũng làm ra bộ: ?oTôi đang nghe đây?.

Lúc nào buồn chán quá, anh ta lại bám nhẵng lấy Mễ Bối, rủ chơi trò gì đó:

- Chán quá, chơi gì đi!

Mễ Bối bị câm, mà anh ta thì không hiểu ngôn ngữ dấu hiệu của cô. Thế là Mễ Bối liền tìm một tờ giấy và một cái bút viết:

- Cờ ca rô?

Gã kia gãi gãi đầu.

Mễ Bối gật gật đầu rồi lại viết:

- Không biết à?

- Đùa tôi hả! Sao lại không biết! Chỉ là cảm thấy đơn giản quá thôi. Đúng rồi, thua thì phải phạt thế nào đây?

Mễ Bối không nghĩ ra.

- Thế này đi, chúng ta lấy đường ranh giới ra đánh cược, ai thua thì sẽ dịch về phía người đó một chút, được không?

Mễ Bối gật đầu.

Trên bảng, thầy giáo giảng bài thao thao bất tuyệt, nước bọt văng tung toé; bên dưới, học sinh đều lờ đà lờ đờ muốn ngủ. Ở hàng ghế cuối cùng, Mễ Bối và gã cùng bàn say sưa đánh cờ suốt hai tiết học.

Cả một tiết học, gã nam sinh cùng bàn Mễ Bối không thắng được một ván. Nhưng lần nào anh ta cũng nói không tính. Lần nào Mễ Bối cũng nhường. Anh ta mượn cớ nói:

- Trò này đơn giản quá, chẳng có hứng thắng nữa, coi như hoà đi!

Sự thực đã chứng minh, đúng là anh ta không biết chơi cờ ca rô, mà cứ cứng miệng nói biết.

Chim chóc nhảy nhót trên cành cây, tíu ta tíu tít, ánh nắng chiều chiếu vào làm đám sinh viên càng thêm buồn ngủ.

Giờ nghỉ tiết đầu tiên, cả lớp kinh ngạc phát hiện ra gã quậy đang ngồi chơi cờ với cô gái câm! Tất cả đều tò mò vây lại, liền bị anh ta hét cho một tiếng chạy đi hết.

Vào tiết hai, Mễ Bối nhận ra mình muốn thắng đối phương đã khó hơn trước nhiều. Trong một lần ham tấn công, Mễ Bối đã để anh ta giành được phần thắng.

- Ha ha! Cô thua rồi! Nào nào, vẽ lại ranh giới đi!

Lần đầu tiên thắng được Mễ Bối, gã cùng bàn này có vẻ rất vui mừng, vội vàng đẩy đường biên về phía Mễ Bối.

Kế đó, Mễ Bối liên tục thua. Đường ranh giới trên bàn đã không còn biểu thị sự công bằng nữa, Mễ Bối bị dồn sát vào góc tường. Ánh mặt trời lộng lẫy rải lên mặt bàn,một cô gái đáng thương đang bị ép vào giữa một nam sinh cao lớn và bức tường, còn gã nam sinh ấy thì như nhổm cả người dậy, hưng phấn đến đỏ cả mặt, bộ dạng rất chi là đắc ý.

Đột nhiên?

- A! Không chơi nữa, không chơi nữa!

Anh ta bất ngờ lấy tay áo xoá sạch đường ranh giới đi.

- ??

Mễ Bối không biết mình đã làm gì khiến anh ta phật ý.

Gã cùng bàn chau mày hỏi:

- Cô có phải là con gái không đấy?

Mễ Bối hoang mang ngẩn ra một lúc, rồi ngây ngô gật đầu.

- Thế sao cô thua mà không ăn vạ? Cứ đần mặt ra thế này chẳng vui gì cả

Anh ta nói với giọng hết sức bình thường...

pacman, rainbows, and roller s