Từ Bi Thành
Posted at 27/09/2015
868 Views
Nghĩ đến chuyện quen biết anh một năm nay nhưng chưa từng thấy anh đi lại với cô gái nào, Châu Á Trạch không nhịn được liền giật chai bia từ tay anh: "Đi theo em."
Châu Á Trạch đưa Trần Bắc Nghiêu tới một quán bar, đây là nơi hai người thường xuyên lui tới. Chỉ là bên cạnh Châu Á Trạch thay hết cô này đến cô khác, Trần Bắc Nghiêu vẫn chỉ ngồi một mình. Nhiều người thấy lạ còn hỏi Châu Á Trạch có phải Trần Bắc Nghiêu là gay? Tối nay, Châu Á Trạch không định bỏ qua Trần Bắc Nghiêu, anh ta quyết tâm giúp Trần Bắc Nghiêu biết thế nào là mùi đời. Tất nhiên, từ trước đến nay anh ta không bao giờ cho rằng Trần Bắc Nghiêu có vấn đề về giới tính.
Châu Á Trạch không gọi cô gái nào uống rượu cùng. Trong phòng riêng, anh ta bày hai hộp bánh trung thu, một chai rượu vang và ít đồ ăn nhẹ. Anh ta và Trần Bắc Nghiêu không ngừng cụm ly. Đến khi Trần Bắc Nghiêu có vẻ hơi say, Châu Á Trạch liền đưa một cốc trà hoa quả cho anh: "Đừng để khát quá, uống thứ này giải rượu đi." Trần Bắc Nghiêu đương nhiên không đề phòng, một hơi uống cạn.
Châu Á Trạch cười híp mắt chờ đợi. Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu cảm thấy điều bất thường, cau mày hỏi: "Cậu thêm thứ gì vậy?"
"Hàng mới của nhà em, đảm bảo cực đã."
Trần Bắc Nghiêu liếc qua anh ta, tựa vào người thành ghế sofa và nhắm mắt.
Châu Á Trạch cũng uống một cốc trà, anh ta nhanh chóng cảm thấy đầu óc chếnh choáng, toàn thân vô cùng khoan khoái. Anh ta mở mắt, ánh đèn vàng trong phòng ấm áp dịu dàng, anh ta đột nhiên nhìn thấy vô số mỹ nữ vây quanh anh ta. Châu Á Trạch biết thuốc đã phát huy tác dụng, anh ta liền bấm nút gọi người phục vụ.
Chưa đầy một phút sau có hai cô gái xinh đẹp đi vào. Châu Á Trạch không phải lần đầu tiên dùng chất gây ảo giác, anh ta ôm một cô gái, để cô ta ngồi lên đùi mình rồi lập tức thò tay vào trong áo cô gái sờ soạng.
Cô gái không hề tỏ ra lạ lẫm, ôm cổ Châu Á Trạch hôn lấy hôn để. Châu Á Trạch đứng dậy ôm cô gái đi ra ngoài, anh ta quay đầu nói với Trần Bắc Nghiêu: "Em đã đặt phòng rồi, bảo con bé đó đưa anh đi."
Đúng lúc này, Trần Bắc Nghiêu đột nhiên mở mắt. Gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt mơ mơ màng màng. Cô gái ở bên cạnh trước đó tựa vào vai anh, thấy anh mở mắt liền áp sát vào môi anh.
Châu Á Trạch lập tức đứng lại xem trò vui. Chất gây ảo giác không phải là thuốc kích thích, chỉ khiến con người thêm hưng phấn. Anh ta là tay lão luyện, cố gắng cũng có thể nhịn được. Riêng Trần Bắc Nghiêu lần đầu dùng loại thuốc này, anh làm sao có thể kháng cự?
Ai ngờ Trần Bắc Nghiêu rõ ràng thở gấp gáp, mặt đỏ bừng bừng, khóe miệng mỉm cười nhưng vẫn có thể quay đi tránh nụ hôn của cô gái trong giây lát.
Cô gái kinh ngạc, ôm cổ Trần Bắc Nghiêu cố tình hôn anh. Trần Bắc Nghiêu vung tay, tát trúng mặt cô gái. Cô gái ôm mặt đứng dậy, dậm chân bình bịch: "Châu thiếu, bạn anh đánh người!". Sau đó cô ta bỏ ra ngoài.
Châu Á Trạch chỉ biết ngây người nhìn. Anh ta không nhịn được lại đi về chỗ ngồi: "Anh làm gì vậy? Lẽ nào anh không muốn?"
Trần Bắc Nghiêu nhắm mắt ngồi im. Nụ cười trên miệng anh ngày càng rộng hơn, đến Châu Á Trạch cũng cảm thấy gương mặt anh đẹp một cách lạ thường.
"Mùi vị không đúng." Trần Bắc Nghiêu mỉm cười với Châu Á Trạch: "Thiện Thiện không phải mùi đó. Cô ấy không dùng nước hoa, nhưng rất thơm."
Đây là lần đầu tiên Châu Á Trạch nghe đến tên Mộ Thiện.
Kể từ lần đó, Trần Bắc Nghiêu tự nhiên nghiện dùng chất gây ảo giác. Mỗi tuần, Châu Á Trạch đưa anh đến quán bar một lần. Mấy lần đầu, Châu Á Trạch cũng dùng thuốc rồi đi tìm gái giải quyết nhu cầu. Sau đó Châu Á Trạch không nỡ lòng để anh ngồi đó một mình.
Trần Bắc Nghiêu do tác dụng của thuốc chìm trong ảo giác, nhưng anh rất tiết chế bản thân, điều này khiến Châu Á Trạch cảm thấy kỳ lạ. Châu Á Trạch không thể hiểu nổi, người như Trần Bắc Nghiêu sao có thể tồn tại tình cảm mãnh liệt như vậy?
Có một lần Châu Á Trạch không nhịn được, mở miệng hỏi: "Con bé Mộ Thiện là yêu nữ? Em không tin cô ta đẹp hơn Angel?"
Trần Bắc Nghiêu trả lời: "Những phụ nữ đó đều không sánh bằng một sợi tóc của cô ấy."
Tất nhiên Châu Á Trạch không tin lời Trần Bắc Nghiêu. Nhưng anh ta nghĩ thầm, có cơ hội phải xem cô gái khiến Trần Bắc Nghiêu hồn bay phách lạc là người thế nào.
Ngoại truyện 2- Tầm
Trên cánh đồng hoa anh túc đỏ rực như biển máu, thân hình cao lớn của Tầm như một con sói nhỏ không biết mệt mỏi, trầm luân trong biển hoa.
"Chị..." Tầm ôm chặt thân hình mềm mại của một cô gái mặt trẻ: "Chị có muốn không? Muốn em không?"
Cô gái thở hổn hển, mười đầu ngón tay khóa chặt trên lưng Tầm: "Tầm..."
Tầm năm nay mười lăm tuổi, là con nuôi một gia đình người Hoa ở Tam giác vàng. Bố mẹ hắn chết sớm, hắn được gia đình hàng xóm tốt bụng nhận về nuôi. Lúc này Tầm chợt có ý nghĩ, nếu bố mẹ hắn biết, cô con gái độc nhất của họ đang bị cậu con nuôi đè xuống dưới thân, không biết họ có hối hận đã thu nhận hắn?
Thế nhưng Tầm không hề hối hận. Đó là Hải của hắn, là thiên thần của hắn. Hải mười tám tuổi, trong mắt Tầm, cô là thiếu nữ xinh đẹp nhất khu vực Tam giác vàng.
Một khi dục vọng của chàng trai trẻ bùng phát, người phụ nữ ở bất cứ độ tuổi nào cũng không thể kháng cự. Hai người đã ái ân hơn một tiếng đồng hồ, Hải vừa kéo váy che đùi, Tầm liền thò tay vào trong. Bọn họ lại lăn lộn vài vòng, họ chìm đắm trong niềm vui hoan lạc và kích thích nên không hề hay biết có người đang tiến lại gần.
"Anh bạn nhỏ, chúng ta cùng chơi đi!" Một binh sỹ vừa đen vừa cao lớn đột ngột xuất hiện, hắn cất giọng đầy dâm đãng.
Hải kêu thất thanh một tiếng. Dù lớn hơn Tầm ba tuổi, nhưng theo phản xạ cô vẫn trốn ra sau lưng Tầm. Tầm giận run người, tuy nhiên hắn vẫn mỉm cười: "Chơi gì cơ? Chơi mày?" Vừa nói hắn vừa bất ngờ tung một cú đấm cực mạnh đốn ngã tên lính.
Tầm phục vụ trong quân đội của gia tộc họ Quân hai năm nay. Hắn là người thông minh nhanh nhẹn, chỉ sau hai năm đã vượt qua binh sỹ bình thường. Lúc này, hắn dễ dàng cướp súng của tên lính. Tên lính sợ đến mức đầu gối run cầm cập, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, trong khi Tầm vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Thả anh ta đi đi." Thấy mặt mũi tên lính sưng vù, Hải động lòng trắc ẩn.
"Được." Tầm chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Hải. Hắn trói chặt toàn thân tên lính, sau đó cầm tay Hải rời khỏi nơi đó.
Kể từ lúc gia nhập quân đội Quốc dân đảng, Tầm sống trong doanh trại, mỗi tháng chỉ có hai ngày phép. Hai người về đến nhà, bố mẹ đang thái thịt nấu cơm khao Tầm. Hải vừa vào cổng lập tức xuống bếp giúp mẹ. Tầm ở trong phòng tìm một con dao nhỏ rồi lặng lẽ chuồn khỏi nhà.
Hắn quay lại cánh đồng hoa anh túc, tên lính quả nhiên vẫn nằm ở chỗ cũ. Tầm cười hì hì, rút con dao cắt một nhát đứt cổ họng tên lính. Sau đó hắn đào một cái hố rồi ném xác tên lính xuống. Tuy đây là lần đầu tiên giết người nhưng Tầm vô cùng bình tĩnh. Bởi vì hắn không quên lời dạy của một lão tướng quân, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Hải là người lương thiện, cô không biết đắc tội với quân lính của Thủ lĩnh sẽ gặp phiền phức đến mức nào. Hơn nữa cô lại rất xinh đẹp, Tầm không thể để cô gặp nguy hiểm.
Khi Tầm hoàn tất việc chôn xác tên lính, trời đã tối mịt. Hắn nhanh chóng quay về nhà bố mẹ nuôi. Bốn người cùng ăn cơm vui vẻ. Bố mẹ không hề hay biết dưới gầm bàn, Tầm nắm chặt tay chị gái, bàn tay thiếu nữ mềm mại khiến hắn thấy rất ngọt ngào. Nhân lúc bố quay đầu xem tivi, mẹ đi xúc cơm, Hải quay sang trừng mắt với Tầm. Tầm tỏ ra vô tội, bàn tay thô ráp của hắn thừa dịp lần vào trong váy chị gái. Hải kêu "a" một tiếng, làm bố mẹ quay đầu nhìn. Ngón tay Tầm không dừng lại, hắn nhìn chị gái bằng ánh mắt đầy quan tâm: "Chị sao thế? Đau ở đâu phải không?"
Hải đỏ bừng mặt: "Không có gì..."
Mẹ nuôi quay sang Tầm: "Đi rót cho chị con cốc nước."
"Vâng ạ." Tâm rút tay về. Trong lúc đứng dậy đi lấy nước, liếc thấy ánh mắt oán trách của Hải, Tầm đưa ngón tay lên miệng liếm láp, làm mặt Hải càng đỏ như quả cà chua chín. Bố nuôi ở bên cạnh cau mày: "Lớn vậy rồi còn mút ngón tay...