XtGem Forum catalog

Tình yêu Cappuccino

Posted at 25/09/2015

382 Views

Hai tiếng ở phòng thi, tôi ngồi trên ghế không dám động đậy, đầu không dám ngẩng lên, sợ bị "thầy Vũ" xử tội. Vì tội của tôi mà "thầy Vũ" mới đến tìm tôi!

Đương nhiên như tôi dự đoán, "thầy Vũ" không dễ dàng buông tha tôi, bảy môn thi, anh đều làm giám thị không bỏ sót một môn, mà còn nghiêm hơn cả giáo viên khác. Trong phòng thi có vài người quay cóp bị bắt, hại tôi sợ toát mồ hôi, từ nay về sau chẳng dám động vào ông thầy này nữa. Vài môn thi này còn mệt hơn là thi đại học, nhưng dù sao cũng vượt qua thuận lợi, "thầy Vũ" dù có nghiêm, chỉ cần tôi không tết tóc thì anh ta cũng chẳng thể nắm lấy.

Môn thi cuối sắp kết thúc, thầy đến trước bàn tôi, đưa tay gõ nhẹ lên bàn "thi xong ở lại."

Tôi nghĩ, chạy không thoát rồi, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, đến lúc đó mồm miệng khôn khéo một chút, xin lỗi thầy có thể thầy sẽ bỏ qua.

Đợi các bạn đi hết, tôi khép nép tiến đến bục giảng nói "Thưa thầy, trước kia là em không đúng, mong thầy tha thứ, sau này em không tái phạm nữa."

Anh cười "tôi không phải thầy giáo, sao em chẳng bao giờ nhớ? Gọi là sư huynh nhé! Nhưng em có thể nói xin lỗi, tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào".

Hôm đó, tôi giúp anh sắp xếp bài thi, anh mời tôi ăn cơm tối.

Hóa ra, từ lần đầu tôi hỏi anh, anh đã chú ý tới tôi, không ngờ tôi liên tiếp hỏi, mà còn nhiều lần không chịu sửa vẫn gọi anh là "thầy Vũ", anh cảm thấy buồn buồn, còn ngấm ngầm tìm hiểu tên họ và lớp của tôi.

Hôm đó, gặp trên đường, anh muốn đuổi theo hỏi rõ, vừa đúng lúc nghe thấy tôi bù lu bù loa, đúng lúc đó nên vừa tức vừa hận, khóc cười không nổi. Còn làm giám thị không phải vì báo thù tôi.

Anh hỏi: "Ninh Khả, tôi thấy em rất thú vị, muốn làm bạn với em", anh nói rất chân thành. Anh chân thành từ đôi mắt, lông mày; ánh mắt anh nhìn tôi chăm chú, tôi cảm thấy má mình nóng bừng, hai tai đỏ lên.

Ngày thứ hai bắt đầu kỳ nghỉ, anh đưa tôi ra bến xe. Trước khi xe chạy, anh trịnh trọng viết số điện thoại lên tay tôi. Anh còn cho tôi mượn một thẻ thư viện của bạn học cùng anh, để tôi cùng anh ra vào thư viện chuyên ngành cho người nghiên cứu sinh.

Anh thường đứng dưới ký túc gọi tôi: "Ninh Khả, Ninh Khả, ăn cơm nào", hoàn toàn không giống tiến sỹ văn học nho nhã trên bục giảng. Tôi vào chỗ ở của anh giống như vào chỗ không người, cuối cùng anh cứ nằng nặc đưa chìa khóa phòng anh cho tôi.

Chúng tôi dần dần không thể rời xa nhau, tôi thỉnh thoảng về nhà, chưa đến ba ngày anh đã gọi điện giục "Ninh Khả, mau quay về, để anh một mình buồn chết" Học kỳ cuối năm thứ thư, vì tôi đạt thành tích xuất sắc nên được trường giữ lại học cao học, không cần tìm công việc, không cần thi. Anh càng có nhiều có lý do yêu cầu tôi ở bên anh, chờn vờn quanh anh. về sau anh cùng "sếp" làm khóa luận, ác độc hơn là giới thiệu tôi giúp việc chỉnh sửa tư liệu, bưng trà rót nước cho họ. Thời gian dài trôi qua, ai cũng biết được tình cảm của chúng tôi, "sếp" cũng thỉnh thoảng trêu: "Tiểu Ninh Khả đáng thương, không biết sao lại để Vũ Văn Hạo ăn hiếp!"

Vũ Văn Hạo cười ngốc nghếch, không giải thích. Tôi trong lòng thầm nghĩ: Hừm, anh ấy ngốc vậy, tương lai không biết ai ăn hiếp ai!

Trước lúc đi miền Nam, Vũ Văn Hạo nói với tôi: "Ninh Khả, chăm chỉ học, đợi anh quay về!".

Tôi nghĩ, cố hủ như anh coi như là đã tỏ tình? Nên nhẫn nại đợi anh về, bắt đầu cuộc sống mới của chúng tôi – anh làm giáo viên, tôi học cao học, chúng tôi...

Ngày 23 tháng 8 năm 2004, nghỉ hè. Kiều Dương - Vũ Hán như lò lửa.

Tôi từ sân bay đón anh về, anh từ tòa soạn vội về chuẩn bị cho ngày khai giảng.

Anh mua rất nhiều quà cho tôi, có quà từ châu u, có quà từ phía Nam, đầy một vali, phong phú đa dạng khiến tôi bất ngờ vì trước đây anh rất ít khi mua quà cho tôi.

Anh luôn miệng giới thiệu từng món quà, thao thao bất tuyệt.

Tôi nói rất ít, vì dường như không có cơ hội mở miệng.

Thế giới của hai người nhỏ hẹp, một chút động tĩnh cũng không giấu nổi đối phương, huống hồ tôi và anh ngày đêm bên nhau gần ba năm.

Tôi biết chỉ cần tôi mở miệng hỏi, anh sẽ lập tức nói

Nhưng tôi không dám, tôi sợ dự cảm của mình ứng nghiệm.. Tôi sợ mất anh.

Nhưng tôi không thể đối diện với một Vũ Văn Hạo thay lòng đổi dạ.

Tôi nghĩ, chúng tôi đều cần thời gian suy nghĩ, từ bỏ hay giữ lấy, cân nhắc mình quan trọng bao nhiêu trong lòng đối phương hoặc có dũng khí đưa ra quyết định. Tôi không ngờ, đây chính là cuộc sống mới của chúng tôi.

Nghiên cứu sinh tháng 10 nhập học.

Còn lại một tháng, tôi khoác ba lô một mình đến Tân Cương, không mang điện thoại, không để lại bất kỳ phương thức liên hệ nào.

Vô số lần tôi ở trong nhà nghỉ nơi thị trấn nhỏ xa lạ mà nhớ đến anh, nhớ về những ngày tháng chúng tôi đã từng bên nhau, nỗi nhớ như một con rắn độc, quấn quanh trái tim tôi, tôi đi càng xa, nó quấn càng chặt. Vô số lần trong đêm sâu nhìn ánh trăng lặng thầm rơi lệ, nghĩ đến tình yêu lý tưởng mà tôi khổ tâm thêu dệt, tất cả giờ đã tan biến.

Cuối tháng 9, trong một quán internet ở nơi xa xôi, với tốc độ mạng cực chậm, ở tôi mở hòm thư của mình. Thư anh như nước hồ trào dâng, chủ đề của mỗi bức thư đều là "Xin lỗi". Lại lần nữa tôi chịu đựng không nổi, nước mắt cứ vậy tuôn ra.

Anh còn gửi cho tôi nhật ký khi anh ở Thụy Sĩ.

Sáng sớm ngày 12 tháng 8, ở quầy bar khách sạn tại Thụy Sĩ, một người con gái nhìn anh nói: "Mình hôn nhé !"

Câu nói này vốn giống như bối cảnh không thể thiếu trong đêm tối nơi xứ lạ lãng mạn, anh cảm thấy đêm đó vì thế mà càng dễ chịu tuyệt vời. Anh không muốn thêm hành động cho câu nói đó, vì đối với anh mà nói chỉ là vẽ rắn thêm chân. Sau đó, anh nhớ đến Tiểu Ninh Khả ở nơi xa xôi, đứng dậy lễ phép cáo từ.

Ngày 14 tháng 8, phim "Điều riêng tư" được giải "Giải thưởng báo vàng" trong Liên hoan phim Quốc tế

Locasno lần thứ 57, vừa đúng với dự đoán của anh. Anh vội vàng đi phỏng vấn đạo diễn và nhóm biên tập.

Đợi khi tất cả kết thúc chuẩn bị rời khỏi Locarno, anh lại đi đến khách sạn của Liễu My. Phục vụ nói Liễu My đã trả phòng ngày 12.

Lúc này anh mới biết tên cô là Liễu My.

Anh nói: "Ninh Khả, đích thực là có giây phút đó, anh cảm nhận Liễu My là người con gái trong mộng tường của anh, anh say đắm giọng nói và khí chất của cô ấy, nhưng về đến Vũ Hán, về cuộc sống bình thường của anh ở trường đại học, anh chắc chắn em mới là thực tại, em ở trong từng chi tiết trong cuộc sống của anh. Ninh Khả, anh không thể rời xa em, tha thứ cho anh, hãy quay về đi."

Dù trong tháng này trái tim tôi vỡ vụn vì sự rạn nứt của tình yêu nhưng khi nghe thấy tiếng gọi của anh tôi vẫn quay về không do dự, về bên anh. Tôi an ủi mình, tất cả những thất vọng hãy coi như đêm trắng kéo dài trong mùa hạ, hãy nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ trắng.

Lúc trở về Vũ Hán, Vũ Văn Hạo đang vội chuẩn bị khai giảng lớp cao học, anh "lột xác" thành chủ nhiệm lớp tôi, chúng tôi lại trở về cuộc sống ngày đêm bên nhau như trước, cùng nhau đến thư viện, cùng ăn cơm. Chỉ là tất cả dường như không còn giống trước. Chúng tôi giống như hai con ong đang ồn ào, chịu sương giá lần đầu của mùa thu đều khản giọng.

Im lặng đối diện nhau. Dường như có nhiều lời muốn nói, nhưng không thể mở miệng.

Anh cẩn thận không nhắc đến Thụy Sĩ, Locarno, Liễu My. Nhưng tôi biết anh chưa từng quên thật, mà tôi cùng không thể vất bỏ hoài nghi.

Tôi vùi mình vào đống giấy, vùi đầu vào đọc và viết, không đến ba tháng tôi gầy mất 5 kg, sách vở cũng cao đến gần nửa thước. Vũ Văn Hạo nhìn thấy, vài lần muốn nói nhưng lại dừng lại.

Sau Giáng sinh, một mình tôi tự về nhà.

Tết Dương lịch là sinh nhật tôi, anh nói hôm đó muốn đi thăm ba mẹ tôi, chính thức xác định quan hệ của chúng tôi.

Tảng đá vài tháng đè nặng trong lòng cũng nhẹ đi nhiều, tôi tự an ủi mình, chúng tôi lại có thể bắt đầu lại. Trước đó đều không dám nói với anh, lâu rồi tôi vẫn mơ một giấc mơ, mơ thấy anh nói với tôi anh yêu một người khác, người đó là mộng tưởng của anh, là nữ thần của anh. Tôi tan biến trước người con gái đó, vì tôi nhỏ bé, vì tôi không phong tình.

Đúng Oh đêm Giao thừa, anh gọi điện chúc mừng sinh nhật tôi, anh còn nói mua vé tàu lúc 8h sáng, khoảng 10h sẽ đến, hẹn tôi ra bến xe đón.

Sáng thức dậy, trời có tuyết rơi. Hoa tuyết trắng xóa lất phất trên bầu trời, giống như một giấc mộng không thật.

7h sáng, gọi điện cho anh, anh tắt máy. Tôi gửi tin nhắn "thầy Vũ, tuyết rơi rồi, rất muốn đi dạo trong tuyết cùng anh! Nhớ đúng giờ lên xe đấy."

8h, gọi điện, anh tắt máy. Điện thoại ký túc không ai

Nghĩ chắc anh đã đi rồi. Tôi gửi tin nhắn: "Anh lên xe chưa? Mẹ em mua nhiều đồ ăn, bố còn nói tự mình xuống bếp!"

9h, gọi điện cho anh, vẫn tắt máy. Tôi lại gửi tin nhắn: "Mở máy trả lời em ngay. Em vẫn đúng kế hoạch 10h đi đón anh".

10h tôi ở ga tàu không đón được anh, gọi điện vẫn tắt máy rồi gửi tin nhắn: "Vũ Văn, anh ở đâu? Trả lời em! Em đang đợi anh ở ga tàu, không gặp không về"

Tôi đợi từ 10h sáng đến 6h chiều. Cách năm phút lại gọi điện cho anh, ngoài ra còn gửi vô số tin nhắn. Cho đến khi pin của hai chiếc điện thoại hết sạch mới thôi.

Anh dường như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, giống như bị trận tuyết lớn bao phủ, không còn dấu tích. Nhiệt độ xuống thấp, toàn thân tôi đông cứng như mất tri giác, chân nặng nề, em trai cùng đợi với tôi nửa ngày chỉ còn cách kéo tôi về nhà. Dự cảm không may càng lớn, tôi nghĩ nhất định xảy ra chuyện gì với anh, tôi muốn về Vũ Hán tìm anh, nhưng bị bố mẹ ngăn lại. Họ nói quá muộn rồi, đã không còn xe.

11h đêm, tôi lo lắng như trong mơ khi nhận điện thoại cảu bạn Vi Vi. Trong điện thoại cô ấy bông đùa :-"Ninh Khả, cậu không phải nói hôm nay thầy Vũ Văn đến nhà cậu sao? Nhưng mình vừa gặp thầy cùng đi với một người con gái trên phố, người con gái đó rất trẻ."

Đầu tôi như nổ tung, tay cầm điện thoại mềm nhũn không còn chút sức lực.

Là Liễu My, tôi biết nhất định là Liễu My. Cô ấy đến rồi, cuối cùng đã đến.

Đêm khuya ngày mùng 1 tháng 1, sinh nhật vẫn chưa qua, tôi bắt đầu sốt cao. Sốt đến nỗi hôn mê, lúc thì thấy anh kéo tay người con gái đó đi dạo bên hoa, lúc thấy hoa tuyết bay bay, lúc lại nghe thấy anh nói Ninh Khả, anh phải cùng đi với Liễu My.

Cả nhà sợ hãi, mọi người vội đưa tôi đến viện truyền nước.

Trưa ngày thứ hai, cuối cùng tôi đã tỉnh lại, cơ thể nhẹ như bẫng, bố mẹ và Ninh Nguyện đều ở bên giường tôi...