Polly po-cket

Thưa Thầy... Em Yêu Anh

Posted at 25/09/2015

626 Views

Tôi thấy k hứng thú với loại con trai như anh ta. Đơn giản, tôi thấy anh ta chẳng có gì hay cả. Nếu đó là Sinh thì tôi sẽ đi nhưng rất tiếc là Sinh lại k đoái hoài tới tôi lắm. Mặc dù a bbieets tôi cũng có ý định “theo đuổi” a đấy.
Cuối bữa tiệc, cái bill tính tiền cũng đc đưa tới. Thật sự thì một cái bánh pizza được bán ở phố Tây to và rẻ hơn chỗ tôi đi ăn với Sinh lúc trước nhiều. Ê, nhưng sao lại có tính tiền khăn lạnh trong này? Những 2 ngàn 1 chiếc, lại còn tính 2 chiecs. Quá quắt thật, tôi có đụng vào cái khăn nào suốt buổi đâu. Tôi cầm chiếc bil và bảo Andrew:
- Hey, something’s wrong. I didn’t use any cold napkin! (này, lộn rồi! Tôi có dùng khăn lạnh đâu!)
Trâm và Andrew cũng vớ lấy và xem. Xong, a ta cúi xuống nói với tôi:
-Yeah, the innkeeper must have made a mistake. Talk to him, he’s over there. (Ừ, tôi nghĩ chủ quán tính lộn rồi. Ông ở đằng kia kìa. cô lại hỏi đi)
Cha chả là tức, tôi đợm bước thẳng đến cái quấy nơi chủ quán đang ngồi. Ông ta quay lưng lại phía tôi và đang lau mấy cái ly nên k hay tôi đi tới.
Tôi đến bên quấy lên tiếng:
-A chủ quán ơi. Tính lộn rồi. Nãy giờ, có ai xài cái khăn lạnh nào đâu.
A ta quay lại làm tôi giật băn mình rớt cái bill… tôi k tin vào mắt mình, cái ông chủ quán lại là ông thầy yêu dấu của tôi. Tôi lắp bắp:
- Sao… sao… thầy lại ở đây?
Sinh cau mày, trên tay vẫn đang cuộn tròn lau mấy cái ly, sẵng giọng:
- Vô duyên. Nhà tôi, tôi k ở thì đi đâu?
Nhà Sinh ở đây sao, ôi lạy chúa. Tôi k ngờ cái số tôi nó lại k đến nỗi “con rệp lắm”… phen này thì…. Nhìn bộ mặt hớn hở của tôi mà Sinh lại nghiêng đầu nghi ngờ, a bảo:
- Nhìn cái bộ dáng hớn hở của em, tôi thấy lại sắp sửa có một chữ “ám dài hạn” giăng ra?
‘Ám dài hạn” à? Tất nhiên là thế. Sao mà Sinh hay vậy. Tôi sẽ làm vậy đó. Tôi nhìn anh cười hớn hở:
- Có đâu ạ. E vui vì em gặp thầy đó mà. Giờ thì e biết sao thầy pro tới vậy. Sống ở đây mà k pro mới lạ.
Nhưng tôi chợt nhớ tới cái bill tính tiền, lập tức liền khiếu nại anh:
- Thầy quá đáng nhé. Có khăn lạnh mà tính tiền cũng cắt cổ nữa. Khăn lạnh mắc lắm cũng ngàn rưỡi thôi, sao thầy tính tròn 2 ngan luôn thế? =.=
A nhìn tôi đẩy gọng kính nheo mắt:
- Tính 4 ngàn còn rẻ đó! Nội cái tội nhiều chuyện của em thôi đã hơn 4 ngàn rôi. Bồi tôi mướn để làm việc chứ k phải để nói chuyện phiếm nhé.
Rồi a quay qua Andrew sẵng giọng:
Sau một tràng không ngừng nghỉ, tôi dừng lại thở dốc và hớp ly trà. Trâm gác tay lên bàn đưa tay xoắn lọn tóc mai rồi nó mọp xuống bàn, đập bàn cười ha hả. Andrew ngồi nhìn tôi cười k nói lên lời, a ta lặng đi mấy phút rồi hỏi tôi với cái nhíu mày méo xẹo:
- Why do you just say words of love? (sao cô nói toàn tiếng yêu k vậy?)
- Because it’s easy to you “I lvoe you”. (bởi vì nói tiếng yêu là nói dễ nhất) – Tôi đáp.
Tôi đã làm a ta thực sự dở khóc dở cười và cảm thấy rất thú vị, a ta hỏi tôi rằng a ta có thể biết sô đt của tôi k? Rằng tôi có rảnh vào ngày mai k? dĩ nhiên là tôi biết anh ta muốn gì. A ta muốn hẹn hò với tôi. Còn tôi thì k nghĩ vậy. Tôi thấy k hứng thú với loại con trai như anh ta. Đơn giản, tôi thấy anh ta chẳng có gì hay cả. Nếu đó là Sinh thì tôi sẽ đi nhưng rất tiếc là Sinh lại k đoái hoài tới tôi lắm. Mặc dù a bbieets tôi cũng có ý định “theo đuổi” a đấy.
Cuối bữa tiệc, cái bill tính tiền cũng đc đưa tới. Thật sự thì một cái bánh pizza được bán ở phố Tây to và rẻ hơn chỗ tôi đi ăn với Sinh lúc trước nhiều. Ê, nhưng sao lại có tính tiền khăn lạnh trong này? Những 2 ngàn 1 chiếc, lại còn tính 2 chiecs. Quá quắt thật, tôi có đụng vào cái khăn nào suốt buổi đâu. Tôi cầm chiếc bil và bảo Andrew:
- Hey, something’s wrong. I didn’t use any cold napkin! (này, lộn rồi! Tôi có dùng khăn lạnh đâu!)
Trâm và Andrew cũng vớ lấy và xem. Xong, a ta cúi xuống nói với tôi:
-Yeah, the innkeeper must have made a mistake. Talk to him, he’s over there. (Ừ, tôi nghĩ chủ quán tính lộn rồi. Ông ở đằng kia kìa. cô lại hỏi đi)
Cha chả là tức, tôi đợm bước thẳng đến cái quấy nơi chủ quán đang ngồi. Ông ta quay lưng lại phía tôi và đang lau mấy cái ly nên k hay tôi đi tới.
Tôi đến bên quấy lên tiếng:
-A chủ quán ơi. Tính lộn rồi. Nãy giờ, có ai xài cái khăn lạnh nào đâu.
A ta quay lại làm tôi giật băn mình rớt cái bill… tôi k tin vào mắt mình, cái ông chủ quán lại là ông thầy yêu dấu của tôi. Tôi lắp bắp:
- Sao… sao… thầy lại ở đây?
Sinh cau mày, trên tay vẫn đang cuộn tròn lau mấy cái ly, sẵng giọng:
- Vô duyên. Nhà tôi, tôi k ở thì đi đâu?
Nhà Sinh ở đây sao, ôi lạy chúa. Tôi k ngờ cái số tôi nó lại k đến nỗi “con rệp lắm”… phen này thì…. Nhìn bộ mặt hớn hở của tôi mà Sinh lại nghiêng đầu nghi ngờ, a bảo:
- Nhìn cái bộ dáng hớn hở của em, tôi thấy lại sắp sửa có một chữ “ám dài hạn” giăng ra?
‘Ám dài hạn” à? Tất nhiên là thế. Sao mà Sinh hay vậy. Tôi sẽ làm vậy đó. Tôi nhìn anh cười hớn hở:
- Có đâu ạ. E vui vì em gặp thầy đó mà. Giờ thì e biết sao thầy pro tới vậy. Sống ở đây mà k pro mới lạ.
Nhưng tôi chợt nhớ tới cái bill tính tiền, lập tức liền khiếu nại anh:
- Thầy quá đáng nhé. Có khăn lạnh mà tính tiền cũng cắt cổ nữa. Khăn lạnh mắc lắm cũng ngàn rưỡi thôi, sao thầy tính tròn 2 ngan luôn thế? =.=
A nhìn tôi đẩy gọng kính nheo mắt:
- Tính 4 ngàn còn rẻ đó! Nội cái tội nhiều chuyện của em thôi đã hơn 4 ngàn rôi. Bồi tôi mướn để làm việc chứ k phải để nói chuyện phiếm nhé.
Rồi a quay qua Andrew sẵng giọng:- Hôm nay sinh nhật Hân ù. Để tôi coi có quà gì hay tặng em không. Chờ chút. – Sinh nói thế. Anh móc điện thoại ra và gọi cho ai đó. Chừng khoảng mươi mười lăm phút anh cất điện thoại và bảo chúng tôi:
- Đợi tôi đi thay cái áo. Ra lấy xe rồi đi luôn. Tôi dẫn tới chỗ này. – Sinh vọt lên cầu thang cạnh quầy và không quên bảo Andrew: – Stay home and take care of things for me, ok? I’ll go with them. (ở nhà coi quán. được không? tôi đi với họ.)
Andrew gật gù cái đầu bóng loáng vẫu môi dài thườn thượt:
- Of course, i’ll do it. Have fun. ( tất nhiên. vui vẻ nhé.) Anh ta vừa lau quầy vừa càu nhàu, sau đó nhìn tôi nhướn mày cười nhạt. Tôi tự hỏi sao anh ta lại trở mặt ghét tôi như vậy? Thế mà cách đây mấy tiếng anh ta còn rất thân thiện với tôi kia mà….
Lát sau, Sinh trở xuống với cái áo sơ mi màu lam tím. Làn da trắng cùng với nét điển trai không chê vào đâu được của anh làm chúng tôi lại trầm trồ như lúc xem phim dạo nào. Ông thầy này cũng may là không biết ổng đẹp trai. Ổng mà biết chắc dán cái list fan hâm mộ lên tường nhà cũng chưa hết…
Vừa lúc đó Andrew chạy ra, anh ta bảo:
- Sinh, mind if i come along? Your sister woke up and said she can handle the bar. (Sinh. Tôi có thể đi theo không? Chị anh mới xuống và chỉ nói chỉ có thể coi bar)...