80s toys - Atari. I still have

Thưa Thầy... Em Yêu Anh

Posted at 25/09/2015

621 Views

AM là sv ngành ngôn ngữ học, quê ở Bắc Carolina (mỹ). A ta lớn hơn tôi một tuổ (sinh năm 84) và qua VN làm tình nguyện viên dạy tiếng Anh. Trước đó mấy năm, anh ta đã tình nguyện viên ở Thái và sau khi nge tin cha và em bệnh nên a ta đã “xuống tóc” vào chùa tu mấy tháng để cầu nguyện cho cha và em của mình khoẻ lại. Cũng từ đó anh ta nghiền luôn ăn chay và theo đạo Phât… Lần đầu tiên, tôi gặp 1 người nước ngoai ăn chay niệm phật. A ta còn biết cả tàu hủ là gì nữa cơ! điều đó quả thật là lạ và mới mẻ….
1 lúc sau thì 2 cái bánh pizza chín vàng đựoc dọn tới. Nhưng Andrew k bỏ đi mà xin phép vẫn ngồi lại tiếp chuyện cùng chúng tôi trog khi chúng tôi dùng bữa.
- Mày nói cái gì với no vậy? Nói tao nghe coi.
Tôi quay qua giải thích với Trâm, nó gật gù liên tục… (thế ngoài cái đó ra làm gì bây giờ) Chúng tôi order pizza rồi đuổi khéo anh chàng ra chỗ khác. Nhưng những cái bánh pizza làm quá lâu. Vì thế trong lúc rảnh rỗi lại thấy anh ta đứng 1 chỗ bùn thiu, cũng thấy tội nghiệp:
Tôi nghĩ nên chọc nghẹo a ta một chút cho vui. Tôi viết vào tờ giấy như sau: “You’ve got a nice look like the guy from that movie Transporter.” (anh thật ấn tượng. a trông giống diễn viên đòng phim “người vận chuyển” lắm! – gay) rồi quăng cho anh ta. Anh ta lượm tờ giấy xem cười toe toét và nhảy phốc lên chỗ chúng tôi ngồi. Và cái màn chào hỏi thông dụng kiểu “hello how are you” lại bắt đầu…. – Hi, thanks. Transporter, huh? Do i really look like him? (chào. cám ơn. tôi giống người vận chuyển lắm à? tôi có thể biết tên em k?) – a ta e thẹn vuốt cái đầu bóng loáng.
- Yeah. could be twins. My name is ngoc han and this is my best friend, Tram. Anh you? ( ừ giống kinh. tên tôi là ngọc hân. đây là bạn tôi, trâm. còn anh?) – Tôi vui vẻ bắt tay anh ta và quay qua Trâm giới thiệu, nó thẹn thùng lí nhí bắt tay anh chàng.
Trâm rất là bối rối khi gặp người nước ngoài lần đầu tiên, nó chả biết nói gì, thế là suốt buổi toàn tôi nói. Anh ta vừa nghe tên tôi lập tức ngây người cười rũ rượi. Điều đó làm tôi khó hiểu nhưng suy nghĩ a ta đã nói trại qua từ Hang (tức treo cổ).

Tôi nhìn a ta cười rất ư là mím hỉ cọp… Anh chàng cũng nhận thấy điều này là hơi quá lố nên đã xl tôi ngay tức khắc:
-Uh, sorry, i don’t mean that.

My name’s A.M (xin lỗi, tôi k cố ý. Tên tôi là A.M)
- A.M? what a funny nickname. what’s your real name? (A.M hả? Tên tếu vậy. Tên đầy đủ anh là gì? – tôi hỏi.
- My full name is Andrew Millions Sexton. – A ta đáp. Vừa nghe tôi lại đổ gục ra bàn cười rung rinh. Tôi cười đến nỗ Andrew thật sự lấy làm bối rồi còn trâm thì ngơ ngác. Tôi bảo anh ta:
Bạn biết không, đối với tôi – 1 con bé biết bao lần bị từ chối trong chuyện tình cảm từ năm cấp 2 lê dài đến cấp 3 thì đây là câu mà tôi gét nhất. Tôi tuy k thích lắm nhưng cũng gắng gượng trả lời là chưa. A ta tỏ vẻ ngạc nhiên và bảo rằng:
- Unbelievable! At your age, every girl in my country has had a boyfriend already. You must be picky. ( k thể nào. ở tuổi của cô ai cũng có bạn trai cả rồi. Cô khó tính quá.)
Anh ta lại nói oan cho tôi rồi. Tôi đâu khó tính. Chỉ là tôi k thích nổi con trai ở tuổi tôi nữa mà thôi vì tính tình họ k ổn định, dễ thay đỏi và quá trẻ con. Giờ tôi thích người lớn chín chắn như Sinh cơ.
Tôi hỏi ngược anh ta thì a ta cũng khẳng định là a chưa có bnạ gái. Tôi tự hỏi 1 người dễ thương như anh thì lại sao k có bạn gái ở cái tuổi 18 này nhưng sau khi nói chuyện với a ta thì tôi dễ dàng hiểu tại sao. A ta thích làm thở, thích nói chuyện triết ly, và có một sô điều rất điên khùng mà a ta đã làm trong quá khứ. Nhưng có một điều tôi nghĩ rằng con gái nước ngoài khi hẹn hò mà ban làm thơ cho cô ta nghe, cô ta sẽ nghĩ bạn là đồ dở hơi. (vn cũng thế mà) Tôi nhận thấy là con gái nước anh không ưa a lắm thì phải, thế cho nên “buồn tình” mới đi làm tình nguyện viên chăng?
Trâm sau 1 lúc e ngại cũng dạn dĩ dần. Nó hỏi a về hoàn cảnh gia đinh, năm tốt nghiệp và 1 số chuyên linh tinh khác. Đây là một bước tiến đáng bộ đáng kể. Thế cũng tốt cho nó. Tuy vậy, tôi vẫn là 1 thông dịch viên đắc lực cho nó sau mỗi câu hỏi…
Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện thì có một người Nhật bản đi qua bàn tôi. cô ta cầm bảng thực đơn bằng tiếng Việt nhìn quanh quất. Bắt gặp chúng tôi, cô ta rất mừng và tuôn ra 1 tràng. Chúng tôi lúng túng k biết làm sao thì Andrew đã trả lời cô ta một cách nhuần nhuyễn và chỉ dẫn tận tình bằng tiếng Nhât. A ta lại làm chúng tôi kinh ngạc một lần nữa. Khi a ta quay lại bắt gặp đôi mắt to tròn của chuungs tôi thì a ta mỉm cười:
- No big deal. I can speak five languages. (có là gì to tát. tôi có thể nói 5 ngôn ngữ lận đấy)
Để chứng minh cho lời nói của mình, a ta trả lời moi câu hỏi của chúng tôi bằng cả năm ngôn ngữ. Tất nhiên tiếng việt nam không hề được loại trừ. Trâm, bạn tôi đã hoàn toàn tâm phục khẩu phuc Andrew, nhưng tôi thì k. Tôi thấy a ta chả có gì đáng khâm phục cả. Bởi lẽ a ta đã được nuôi dạy sống một cách độc lập từ nhỏ và với một đất nước rất giàu như Hoa Kỳ thì a ta hoàn toàn có điều kiện đi đây đó để mở rộng tầm mắt mà k lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền.
Nghe Trâm khen: “You’re amazing.” thì andrew rất đắc ý. Cặp mắt xanh của anh ta long lanh hơn và nét mặt như kiêu căng hơn. Nhưng tôi thì k để a ta vui lâu. tôi trề môi nói:
- Five lenguages, that’s not so much. I can speak ten…. ( 5 ngôn ngữ hả? bình thường thôi, tôi có thể nói mười ngôn ngữ cơ)
Như một gáo nước lạnh tạt hẳn vào a ta, a ta cau mày và nhìn tôi ra chiều k tin tưởng lắm:
- Oh, really, can you? Tell me more… (vậy hả, thiêt k? thử nói coi…)
Còn Trâm thì trợn tròn mắt nói nhỏ:
- Đừng có nổ nha bà. Mày đừng làm chuyện quê độ nghen.
Tôi liếc nó một cái:
- Có , tao mới noi. Không tao nói làm gì?
Rôi quay qua Adrew nhoẻn cười:
- First, vietnamese: em yêu anh. Second, Chinese: ngo oiy ney a. Three, Korean: sarang heyo. Four, French: Je t’aime. Five, Japanese: Aieru. Six, Italian: Te amo, Nine, Cambodian: Soro lahn nhee ah. Last but not least, English: i love you. It that enough?? (đầu tiên, tiếng việt: em yêu anh. Thứ 2, tiếng trung quốc: ngo ai ney a….Đủ chưa?)
Sau một tràng không ngừng nghỉ, tôi dừng lại thở dốc và hớp ly trà. Trâm gác tay lên bàn đưa tay xoắn lọn tóc mai rồi nó mọp xuống bàn, đập bàn cười ha hả. Andrew ngồi nhìn tôi cười k nói lên lời, a ta lặng đi mấy phút rồi hỏi tôi với cái nhíu mày méo xẹo:
- Why do you just say words of love? (sao cô nói toàn tiếng yêu k vậy?)
- Because it’s easy to you “I lvoe you”. (bởi vì nói tiếng yêu là nói dễ nhất) – Tôi đáp.
Tôi đã làm a ta thực sự dở khóc dở cười và cảm thấy rất thú vị, a ta hỏi tôi rằng a ta có thể biết sô đt của tôi k? Rằng tôi có rảnh vào ngày mai k? dĩ nhiên là tôi biết anh ta muốn gì. A ta muốn hẹn hò với tôi. Còn tôi thì k nghĩ vậy...