Thừa nhận đi, cậu Yêu Tôi phải không?
Posted at 25/09/2015
840 Views
_Ko chịu thua, tôi mỉa mai nhưng trong lòng ko ngừng chảy máu tiếc thay cho cái nòi nhà mình, cả nhà tôi ai cũng thấp trừ cái thằng em đáng đánh *** đó là cao chót vọt, thật ko công bằng. Ông trời là đàn ông nên mới thiên vị bọn con trai, cho con gái ra rìa đấy mà, nhất định sau này tôi phải đâm đơn ra toà kiện cho ông ta phá sản luôn mới được
-..._Hình như miệng lưỡi của Gia Cát Lượng phiên bản nữ tôi quá chuẩn xác khiến Lăng Tử Thân ko ngụy biện gì được nữa, phải cúi đầu chữa ngượng sải bước đi tiếp, ko ngờ người như Lăng Tử Thần cũng biết thẹn cơ đây, phát hiện mới.
-Này, bộ cậu ko thấy lạnh hả?_Im lặng được một chút, cơ miệng tôi lại ngứa ngáy, ko nói thì ko chịu nổi, mà cũng tại Lăng Tử Thần hết, bày chuyện ra cho tôi nói làm chi, ko thể trách ai được
-..._Cái tên này khinh người ghê, ko thèm trả lời tôi mà cứ đi tiếp, như thể câu hỏi của tôi ko đáng để hắn trả lời ấy
-Này, áo khoác trường của cậu đâu rồi hả? Trời gió to mà muốn giả bộ anh hùng nữa à, khùng quá_Tôi tiếp tục lải nhải y lúc mẹ tôi nhải lải về chuyện ngủ giậy muộn vậy. Sau này tôi mà lập gia đình, chắc sẽ đạt giải bà nội trở đảm đang mất.
-..._Dừng lại đột ngột, Lăng Tử Thần như con rôbốt chết máy, quay lại nhìn tôi, ánh mắt vô cảm chắc thể mách nhỏ cho tôi điều gì trong đầu hắn cả, chỉ còn cách chưởng sao đỡ vậy_Trả đây
-Trả gì?_Hồ nghi nhìn lòng bàn tay oan gia họ Lăng chìa ra về phía mình, tôi cẩn trọng lùi lại sau một bước, ko thể hiểu nổi tôi nợ gì của hắn mà hắn cứ đòi hoài, đừng nói là vì đôi bittít đó nhé, tôi cho lũ cún con mài răng hết rồi còn đâu
-Lần trước cậu mượn áo khoác tôi ko trả, muốn quỵt à?_Thản nhiên kê sổ nợ, Lăng Tử Thần chiếu tượng tôi ko chớp khiến gió lạnh mà mồ hôi nơi sống lưng vẫn cứ chảy
-Gì? Mượn hồi nào, đừng vừa ăn cướp vừa la làng nhé_Tôi trả treo, gân trán gân cổ hằn lên xanh lè, nói thật, tôi chẳng nhớ mình mượn hắn hồi nào huống chi nghĩ tới cái chuyện vô đạo đức đó chứ
-Cậu có dám thề cậu ko mượn tôi thứ gì ko?
-Tất nhiên, Hàn Tử Di tôi xin thề với trời đất tôi..._"Ế, hình như..." Toan giõng dạc thề, tôi chợt nhớ đến cái ngày tôi được phong hiệu "Cuồng trai" lừng lẫy giang hồ mà thiếu điều muốn đâm đầu vào xe tự tử, quả thật tôi có lấy áo hắn, nhưng vất đâu tôi cũng chẳng nhớ nữa, có khi thằng Gia Minh "mượn tạm" rồi cũng nên
-Sao? Nhớ ra rồi hả?_Thấy khuôn mặt như ngộ ra điều gì của tôi, Lăng Tử Thần cười nửa miệng, tay chìa ra ko biết mỏi_Nhớ rồi thì đưa đây
-Chậc, tôi để ở nhà rồi, chưa giặt nữa_Thành thật khai báo để nhận được khoan hồng, đó là cách thông minh nhất khi bạn lọt vào tay luật pháp, giờ cũng nên áp dụng
-Vậy áo cậu để làm gì?
-Ê, ko cho tôi mặc à?_Lùi ra sau thêm 2 bước, tôi giữ chặt chiếc áo khoác của mình, đề phòng tên trơ trẽn này lột áo như lột da rắn thì nguy, vừa bị coi là nữ nạn nhân đáng thương trong cuộc quấy rồi vừa bị lạnh giữa trời mưa lất phất gai da vịt này
-Đưa đây_Ngắn gọn, Lăng Tử Thần ko chút thương hoa tiếc ngọc, lạnh lùng nói như mắng trong khi vẫn chăm chú nhìn từng biểu hiện của tôi
-Ấy ấy, bình tĩnh_Nhẹ nhàng dụ dỗ con thú dữ đang nổi giận, tôi đánh liều chu môi kể khổ. Anh hùng khó qua ải mĩ nhân thì tên vô danh tiểu tốt như hắn còn khó hơn bội lần, trước tiên phải lấy nhu thẳng cương, khi hắn đã niệm tình cho qua thì mới thừa thắng xong lên, dùng thủ đoạn làm hắn ko còn hó hé nửa lời, như vậy sau này hắn còn biết sợ mình mà nịn, mà tránh_Dù gì mình cũng là phận gái, bạn ni là phận anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ai lại đi chấp mấy tiểu tiết này chứ, phải ko? Hôm nay trời lạnh, cơ thể mình lại yếu, nên tạm thời bạn ni ráng nhịn, khi nào vào lớp sẽ ấm lên thôi, cùng lắm chỉ ho mấy cái là cùng
-Cậu ko đưa đừng trách tôi làm càn_Vô tình, vô tâm, vô dụng, vô phương cứu chữa. Tên Lăng Tử Thần này quả là kẻ tiểu nhân mặt dày, hắn dám để mặc mĩ nữ chịu lạnh đổi lại cái ấm cho mình mà ko thẹn với trời, hổ với đất. Thật sự, đây chính là nỗi ô nhục của cánh đàn ông trên qủa cầu xanh này, tiếc thay cho khuôn mặt đẹp trai đặt nhầm chỗ
-Tiểu nhân_Lẩm bẩm chưởi, tôi miễn cưỡng cởi chiếc áo khoác ấm áp của mình giao nộp cho hung thần, nước mắt lưng tròng nhìn nó ủ ấm cái thân thể quá cỡ của Lăng Tử Thần đên xuýt rách mà đau đớn, đau đến xé tâm can ruột lòng. Hix
***
Co ro đi một chặng đường khá dài sau lưng Lăng Tử Thần, tôi bất lực nhìn bước chân hắn đang dừng lại rồi nhìn cánh cổng cao lớn đã đóng lại từ bao giờ, khóc ko thành tiếng
-Chú ơi, mở của cho cháu đi!!_Gào thét như trẻ con lạc mẹ, hai tay tôi nắm chặt những thanh sắt cứng ngắc trang trí trên cánh cổng nặng những mấy tạ, tưởng nhớ lại khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông thầy giám thị mà hối hận giá mình ko ngủ nướng thêm chút thì hay biết mấy
-...
-Chú ơi, thương cháu đi mà_Ko nghe thấy tiếng ai đáp lại, tôi kiên trì tiếp tục cầu xin, chắc mẩm ổng đang giận dai chuyện tôi bán hàng trái phép lúc trước hại ổng phải vào viện vì kiệt sức đấy mà
-....
-Thôi đi được ko, giờ này ổng đi ăn sáng rồi_Đứng chiêm ngưỡng tư thế cầu xin thảm thương của tôi, giờ Lăng Tử Thần mới chịu lên tiếng, đưa ra cái sự thật phũ phàng mà tôi đang cố phủ nhận
-Vậy giờ làm sao?_Mềm yếu, tôi nước mắt ko có mà mồ hồi giàn giụa nhìn Lăng Tử Thần, hi vọng bộ óc rỗng toét của hắn có thể đưa ra một ý kiến thông minh
-Trèo vào_Vất cái cặp nặng trịch qua bờ tường bên kia, bí thứ 10C8 cả gan đưa chân, bám víu hết mọi ngõ nghếch có thể, đưa người lọt thỏm qua bên kia trong khi tôi đang trơ người nhìn cái váy ngắn cũn của mình. Làm sao tôi có thể trèo qua đó khi lại khoác trên người cái váy vô dụng này chứ
-Lăng Tử Thần, ngươi đâu rồi!_Sợ bị phạt một mình, tôi hét lớn, mong được nghe thấy cái giọng dễ ghét của hắn hay một dấu hiệu nào đó cho thấy hắn đã bị ngã chỏng vó và ngất xỉu bên kia, như vậy tôi sẽ yên lòng được thêm phần nào
-...
-Lăng Tử Thần!
Gọi, lại gọi, cái tên hễ nhắc đến là tôi lại sôi trào cơn giận giờ đây như một bùa chú, có ma lực nào đó khiến tôi ko thể ko bật thành tiếng. Nhưng đáp lại sự "sủng ái" vô điều kiện của tôi, chủ nhân của nó lại ko hề xuất hiện, biến mất như một hồn ma đến thời tái sinh, để lại tôi trơ trọi một mình, lạnh, và tức giận
Sau một hồi hết nhìn bức tường ốp đá cao đến ngợp rồi lại nhìn cái váy ngắn xếp tầng dễ thương mình đang mặc, khó khăn lắm tôi mới đưa ra quyết định cuối cùng cho mình, leo tường vào. Theo suy đoán của tôi, vào cái giờ này, người đi lại ngang qua trường cũng ko nhiều bởi đây ko phải trung tâm thành phố. Lúc tôi biến thành khỉ đột leo cây, hên thì trót lọt an toàn ở phía trong, xui lắm thì bị một người nào đó bắt quả tang, tần ngần đứng lại ngắm nội y tôi một lát, lẩm bẩm chưởi tôi tâm thần hoặc khen một câu gì đó rồi cũng nhanh chóng quên đi sau vài ngày trôi qua, đó là bản tính muôn thuở ko bỏ nổi của con người, chẳng có gì phải sợ cả, Hàn Tử Di tôi còn gặp nhiều trường hợp nan giải hơn đây nhưng vẫn sống sờ sờ đấy thôi, chuyện cỏn con này sao có thể làm nhụt chí tôi chứ.
Cổ vũ tinh thần đang bấn loạn của mình vì trước giờ tôi đến muộn ông bảo vệ đều nể tình cho qua trót lọt mà giờ lại ko thấy tăm hơi đâu, tôi hít một lượng lớn ko khí dù biết trong đó vi khuẩn nhiều vổ kể, lấy lại quyết tâm sắt đá ý chí quật cường ko ai xoay chuyển nổi của mình, căm phẫn nhìn bức tường mà như nhìn kẻ thù lâu ngày ko gặp, lửa chiến bùng lên ngùn ngụt như Hỏa Diệm Sơn trong khi 15 linh hồn ẩn dật núp trong cơ thể cũng đã mang áo bảo vệ an tọa ở nơi an toàn trước khi thân chủ của nó làm chuyện dại dột.
Đeo chiếc cặp nặng trịt toàn sách "học tốt" hay nói hoa mĩ hơn là "sứ giả bóng đêm" lên đôi vai gầy, tôi bẻ tay khởi động các khớp, phòng đang leo nửa chừng lỡ sái chân gãy tay lại làm khổ mình. Toan tiến lại gần, chưa kịp manh động thì màng nhĩ nhanh nhạy hơn thỏ của tôi đã bắt được âm thanh "tách" mạnh từ cái cổng sắt nếu đem bán đồng nát cũng được khối tiền ăn quà, người vô thức lùi lại, ánh mắt cẩn thận dò xét động tĩnh
Khi tôi vẫn còn đang gồng mình lên chăm chú quan sát và cơ thể đang ở tư thế "chuồn" thì oan gia họ Lăng, kẻ dám to gan để lại tôi ở đây một mình, bỏ của chạy lấy người từ bên trong cánh cửa đột ngột lao tới, nhanh như chớp, ko nói ko rằng cũng ko cho tôi có cơ hội xỉ vả hắn, bế thốc tôi lên rồi như bị chó đuổi chạy bay vào, miệng ko quên gửi lời với ông bảo vệ đáng yêu:
-Để cháu đưa bạn ấy đi, ông cứ ở đây khóa cống, cảm ơn nhiều
-...Bừng tỉnh sau một hồi ko hiểu chuyện gì kèm theo đó là cái cảm giác như thiếu nữ trinh trắng lần đầu động phòng hoa chúc ùa đến khiến tim tôi đập liên hồi, mặt đỏ bừng, toàn thân chết sững ko tự vệ nổi, chỉ biết nhìn theo mái tóc đen của Lăng Tử Thần đã ẩm nước đung đưa trước mặt. Giờ hắn mà dám thừa nước đục thả câu thì 99% đạt được mục đích, 1% ôm cái mặt hằn mấy bàn tay đỏ thói bỏ đi bởi đơn giản tôi đã hoàn toàn ở trạng thái im lìm chờ chết. Con gái mà, bắt gặp cái cảnh y chang trong truyện cổ tích, hoàng tử tuấn mĩ bế công chúa dù mục đích đằng sau ko trong sáng nhưng vẫn chết mê chết mệt. Chẳng ai có thể cưỡng lại sức hút của vẻ đẹp ngang tàn ở cánh mày râu nhất là cái mùi nam tính trên người họ, thế nên mới có chuyện khoa phụ sản toàn mấy cô nàng 17,18 đi đi lại lại khám thai đấy thôi, tôi chỉ là nghiêng về số đông mà hành sự.
-Đừng có nghĩ lung tung, tôi chỉ ko muốn chúng ta phải vác người lên phòng giám thị tâm sự chuyện buồn của mình nên mới giả vờ nói cậu bị thương, hoàn toàn ko có ý gì khác, đừng nghĩ bậy_Đi được một lúc, Lăng Tử Thần ko ai nhờ giãi bày nỗi niềm cho tôi nghe, chặt đứt mọi hoang tưởng đang lượn lờ trong tôi. Hắn thất đúng chẳng tinh tế chút nào,bộ ko giải thích thì hắn chết à, sao ko cho tôi nghĩ bậy thêm một chút nữa rồi nói hay im lặng suốt đời để tôi mãi hiểu nhầm đi. Cái đồ bất lịch sự, chỉ được cái mã ngoài thiên phú còn bên trong toàn troi với sâu
-Ko thèm đâu nhá, cậu ko đáng để tôi nghĩ bậy đâu_Ko chịu lép vế hoặc bị người khác đâm chọt trúng tim đen của mình, tôi gân cỗ lên cãi trong khi mặt đã nóng lại càng nóng hơn. Đâu ai điên đi công nhận cái ý nghĩ xấu hổ đó chứ, chỉ thiệt mình mà lợi người ta thôi
-Vậy thì tốt_Đáp lại tôi bằng một câu chẳng rõ nghĩa, bắt tôi phải vắt óc để hiểu, Lăng Tử Thần lạnh lùng đặt tôi xuống đất khi đã đi 1 quãng đường khá dài, cho tôi tự túc_Giờ tự đi đi
-Đi thì đi_Chưng hửng vì cách hành xử đột ngột của Lăng Tử Thần, luyên tiếc vì giây phút lãng mạn đơn phương như làn khói thuốc mờ dần giữa ko trung, tôi xị mặt, chán nản đưa chân bươc tiếp theo cái bóng nhạt nhẽo của hắn, tự vỗ về chính mình. Hoang tưởng ko phải thực, hiện thực vẫn luôn phũ phàng, học cách chấp nhận mới là cách sống của người thông minh. Ít nhất cũng nên gửi hắn một lời cảm ơn đã ko bỏ lại tôi_Cảm ơn, cậu đã ko bỏ mặc tôi
-Nhỏ thế_Dù đi trước nhưng Lăng Tử Thần vẫn nghe thấy câu lẩm bẩm của tôi, công nhận tai thính thật, vậy mà trước giờ tưởng hắn điếc, hóa ra điếc lựa
-Cảm ơn, được chưa?_Tôi nói to thêm chút, chỉ là một câu cảm ơn, tiếc gì mà ko nói thêm lần thứ 2 chứ
-Ko cần, tôi chỉ ko muốn có người suốt ngày trù ẻo tôi thôi
-Cái gì? Cậu...._Điên tiếc, cực điên tiếc, nói nhỏ thì hắn bắt nói to, lúc nói to lại bảo ko cần, hắn quả thức ko phải là người dễ dàng đối xử tốt với người khác mà ko có nguyên do sâu xa. Lăng Tử Thần, tôi nói cho cậu biết, dù sau này cậu có nude trước mặt tôi hay cầu xin tôi, tôi cũng ko động lòng mà mê mệt cậu như con ngốc ngày hôm nay nữa đâu nhé. Có trách thì nên trách bản thân mình ko đáng giá với Hàn Tử Di tôi ấy.
-Em có muốn tham quan trường học một chút trước khi về ko?_Đương lúc tôi bước quả ngả rẽ cuối cùng để vảo lớp, chợt nghe thấy giọng nói ôn tồn của ông thầy hiệu trưởng, tim lại rơi rụng
-Ồ, Tử Thần đấy à? Em kia là Tử Di phải ko?_Tôi chưa kịp chuồn thì đã bị ông thầy nhìn thấy, lại còn biết cả tên tôi nữa, kiểu này ko bị hạ hạnh kiểm vì tội quanh năm suốt tháng đến trường muộn thì đúng là chuyện lạ có thật
-Dạ, chào thầy_Tôi cúi đầu rạp xuống lễ phép chào hỏi theo lịch sự tối thiểu rồi ngẩng đầu lên cùng bộ mặt ngoan ngoãn đúng kiểu học sinh gương mẫu, phải gây ấn tượng tốt trước khi bị phát hiện là học sinh tiêu biểu cho phong trào đến trường muộn mới được
-Hơ..._Vừa đưa mắt nhìn ông thầy, tôi đã bắt gặp khuôn mặt cực kì quen thuộc đến sựng cả người, hóa đá như một khúc gỗ mục
-Hai em đi cùng nhau đấy à?_Ông thầy mỉm cười nhìn tôi rồi lại liếc sang Lăng Tử Thần đứng bên cạnh, ko nói ra cũng biết suy nghĩ hơn cả hoang tưởng của ông ta: 2 em đang hẹn hò à?
-Ko hẳn_Lăng Tử Thần đáp thay tôi, mắt chuyển hướng sang người bên cạnh hiệu trưởng, hỏi thăm_Đây là học sinh mới?
-Đúng vậy, cậu ấy mới làm thủ tục nhập học hôm nay, có lẽ sẽ học cùng lớp của em, tên là Lâm...
Tai tôi ù ù, như gió biển thổi đến cuồng dại lọt vào tai, cơ thể hoàn toàn chìm nghỉm trong những kí ức đến cay xẹt cả mũi, tạm thời ko thể thở nổi đến mức đối thoại của những người kia ko còn nghe thấy nữa, chỉ có...ánh mắt của người hướng đi đâu, phủ lên ai mới khiến tôi để ý.
Sau mấy năm tưởng chừng sẽ ko còn dính dáng gì đến nhau, thời gian coi như đã giúp tôi xóa sạch mọi tình cảm, sự thương nhở cả nhưng mơ tưởng huyển hoặc chỉ có trong những cuốn truyện tranh lãng mạn, vậy mà giờ, chỉ cần một cú chạm mặt, một cái nhìn, một trái tim khẽ ngừng 1 nhịp, tôi lại đập nát bức rào cản vỗn đã đắp nên kiên cố trong mình, để người đó, lần nữa, khơi giậy nỗi đau đến chết
-Em vào lớp trước_Dù bị tình cảm chi phối nhưng tôi ko phải người dễ dàng để nó lấn áp hết mọi lí trí, chừa một giây tách biệt khỏi cảm xúc hỗn độn, tôi lợp cho mình khuôn mặt vô cảm đến kì dị, tự tin ngẩng đầu nhìn thầy hiệu trưởng, bày tỏ việc mình sắp làm rồi nhanh, ko để ai kịp nói gì, chạy như bay về phía lớp học, tìm đủ mọi cách để cơ thể yên trí ngồi vào chỗ mình, lúc đó, mới để những kìm nén vỡ tan...
Cuối cùng, ngày tôi ko mong muốn nhất, ko ngờ tới nhất cũng đến, người đó đã quay trở lại, ko chỉ một mình mà còn đem theo cả những quá khứ đau đớn khó khăn lắm tôi mới có thể quên đi, làm sống lại con người trơ trẽn, đáng ghét, nhỏ mọn, ích kỷ trước kia của tôi. Đáng nhẽ người nên ở đó, đừng quay lại hoặc là quay lại nhưng đừng để tôi nhìn thấy, như vậy, tôi mới vô tư tiếp tục đi trên con đường mình đã chọn, sống cho cuộc sống duy nhất của mình, ko còn những đau khổ, ko còn những oán trách và những hi sinh dại dột. Người có thể đi bất cứ đâu người muốn, ở bên bất cứ ai người thích, nhưng, cơ sao lại phải đến cái lớp này mà học chứ, chẳng nhẽ P&P đã ko còn 1 chỗ trong nào ngoài cái lớp nghèo hèn này cho người như người đó học tập sao. Mặc kệ vì lí do gì, tôi chỉ sợ, ngày ngày đối mặt, bản thân mình sẽ lại ko kìm lòng mà thốt ra thêm một lần nữa, 3 chữ ấy, và để cho người đó cùng cô gái kia mặc sức cười nhạo một con ngốc chỉ biết sống trong quá khứ và lòng tự trọng yêu quý sẽ lại khiến tôi lao vào cuồng dại, làm những thứ mình e sợ, cư xử những điều vốn ko phải của con người, dần dần bản thân sẽ tự thêm lần nữa hủy hoại, chìm trong bờ vực hóa thành nỗi ám ảnh, tôi ko muốn điều đó bởi tôi muốn sống, muốn yên ổn và muốn cười, cười nhiều hơn người đó từng đem lại
Nằm nhoài người ra bàn, tôi ko buồn chú ý đến việc Lăng Tử Thần đã vào chỗ từ bao giờ, chỉ biết hết thở dài rồi lại chìm đắm trong lo âu, phiền muộn, từ giờ sẽ phải đối mặt ra sao với người đó đây.
-Đưa tôi điện thoại của cậu_Ko chịu để cho tôi được yên, Lăng Tử Thần lại chìa tay về phía tôi, chắc kiếp trước tôi làm đạo tặc chặn người đi đường cướp của thì phải, nên giờ mới chịu báo ứng như thế này.
-Đừng có phá là được_Miễn cưỡng giao nộp vật phẩm rồi quay trở lại tư thế ban đầu, tôi muốn bản thân được yên tĩnh một chút, sau tất cả, tốt nhất nên lấy ý kiến của Kì Như, nuôi quân nghìn giờ dùng trong một ngày là như vậy.
***
-Ta cứ tưởng ngươi ko gặp, ai ngờ cũng ko tránh khỏi_Sau khi nghe tôi giải bày nỗi niềm, Kì Như hút cạn cốc nước ngọt, vừa gặm dở chiếc bánh trên tay vừa nói, hóa ra nó cũng đã gặp, thế mà ko nói sớm, bắt tôi mất công kể lể, tốn biết bao nhiêu clo nãy giờ.
-Giúp ta đi, đầu óc ta giờ loạn lên hết rồi, ko biết phải làm sao nữa_Tôi thú thật khai báo, giờ dù nó có đánh lén sau lưng thì cũng tại số mình xui, chẳng trách ai được
-Vậy ngươi muốn ta giúp trở lại Hàn Tử Di trước đây suốt ngày lẽo đẽo bám theo cái tên ko tim đó hay tiếp tục làm một Hàn Tử Di vô lo vô nghĩ như bây giờ
-Hỏi gì ngốc thế, ai lại muốn quay lại cái thời người ko ra người ma ko ra ma thế chứ, ngươi ko tinh ý hay muốn chọc khoáy ta đó_Tôi khó chịu, con người nó, dù trời có sập thì nó vẫn ko thôi cái ý định dìm hàng tôi. Ngày trước, khi tôi bù lu bù loa về cuộc tình đầu dang dở, nó chẳng những ko giúp tôi nghĩ ra kế hoạch đánh bại con hồ ly tinh dám cướp đi "Khải Phong đệ nhất" của tôi mà còn cười thỏa thích, bảo tôi là đó si dại, ko biết nhìn người rồi nhiều cái này nọ khác. Nghĩ lại, cũng phải cảm ơn nó, vì chính cái quyết định để mặc tôi tự chìm nghỉm trong hố sâu tuyệt vọng đó, đã giúp tôi ko còn sống phụ thuộc vào niềm vui của Khải Phong nữa, nhưng giờ thì...tôi sợ mình sẽ lại như thế mất.
-Thế thì vứt hắn ra khỏi tâm trí là được rồi, cứ xem hắn chỉ là bong bóng lượn lờ cho vui, đừng để ý gì hết, chuyên tâm vào 1 thứ gì đó, cái cảm giác nhớ thương của ngươi cũng sẽ biến đi thôi_Ra vẻ chuyên nghiệp, Kì Như góp ý, với người chưa hề có 1 mảnh tình dắt vai như nó, liệu có nên tin tưởng ko ta.
-Vứt là vứt thế nào?_Nói thì dễ nhưng làm mới khó, trước giờ, tình cảm của tôi dành cho Lâm Khải Phong vẫn chưa hề suy giảm, nhiều lúc còn vô thức dâng lên mãnh liệt thì nói gì đến chuyện vứt bỏ chứ, xem ra để quên đi tình yêu đầu thật khó khăn, trừ phi tôi có động lực chuyển sang đối tượng khác thì may ra còn vứt bỏ được, chứ tự dưng đem vất vào sọt rác thì cũng quay lại mà tìm thôi.
-Thì người tìm đối tượng khác cho mình đeo đuổi là được rồi, con trai trên đời nhiều ko kể xiết, lo gì ko có người chịu vác ngươi về làm vợ_Chén xong chiếc bánh mì to tướng, Hạ Kì Như theo lời mình chuyển đối tượng sang miếng thịt gà KFC nóng hổi, vô tư gặm mà coi nhẹ mọi ánh mắt khiếp hãi về độ chén chịu chơi của nó
-Sang ai đây, chả thấy tên nào trẻ con dễ thương nhưng nam tính như Ciel Phantomhive hay quỷ quyệt xấu tính như Sebatian cả, chản bỏ xừ_Tôi kén cả chọn canh, ít nhất người xứng đáng để tôi theo đuối phải lung linh như mấy chàng trong truyện tranh mới được cơ. Đừng hỏi tại sao lúc trước tôi chọn Khải Phong nhé, vì đó là tình cảm sét đánh, ko tính, ko tính
-Trời, tỉnh lại đi cưng, hãy thực tế chút đi, mấy anh chàng đó chỉ có thể có trong truyện thôi, dù người có chuyển đối tượng sang họ thì cái tên Khải Phong vẫn chiếm được ưu thế hơn_Kì Như nhìn tôi bó tay, nó nói thì nói thế nhưng mẫu người nó thích cũng giống tôi thôi, thế mà còn lên mặt dạy đời
-Ngươi tìm giúp ta đi, giờ mắt ta chẳng thấy gì ngoài Khải Phong, hix
-Thế hotboy Hạ Kì Thiên đẹp trai ngời ngời, thánh thiện vô đối thế nào, quá hợp để làm bảo mẫu cho ngươi rồi còn gì_Biết ngay mà, nó luôn tìm mọi cơ hội để quảng bá anh trai hoàn hảo của nó trước mặt tôi chỉ vì cái ảo tưởng có một bà chị dâu hợp gu với mình, đúng là loại người thấy lợi lộc là mắt sáng hơn mặt trời ban trưa
-Bải đi, ko có hứng_Tôi khoát tay, ko thèm nhìn ánh mắt hình viên đạn của nó đang chĩa về phía mình, phải nhân lúc nó nghĩ đầu óc tôi ko tỉnh táo vì sốc để nêu lên thật lòng mình mới được, cho nó bỏ cái ý định ko bao giờ thành hiện thực đó đi
-Vậy, chẳng nhẽ iceboy Lăng Tử Thần mới hợp với ngươi hả?_Hạ Kì Như mỉa mai, thực tâm hoàn toàn ko hề có ý tốt
-Ngươi hiểu từ Never ko? Nếu hiểu thì đừng nhắc đến cái tên đó, ok?
-Đừng nhắc tên ai thế?_Đương lúc tôi đang bày tỏ cơn thịnh nộ của mình, Hạ Kì Thiên, ko ai mời tự tiện kéo ghế ngồi gần tôi, miệng cười toe như trúng số độc đắc, nói thật tôi rất khâm phục cái khoản cười hoài mà ko sai miệng của anh ta đấy, chắc phải tập luyện dữ lắm mới được thế
-Anh muốn biết thật sao, là Lăng..._Toan nói đến cái tên tôi vừa nhắc thì miệng của Kì Như từ toe toét chuyển sang méo, thay đổi chủ đề nhanh hơn thời tiết_A, bạn Lăng Tử Thần cũng ăn cơm ở căngteen à?
-Ồ, Tử Thần đấy à?_Tiếp theo lời chào đon đả của Kì Như là lời phụ họa của Kì Thiên, họ vô tư vô tâm đến mức ko biết mặt tôi đang tối sầm lại, đã biết miệng mình linh nghiệm vậy mà còn nói liên miên, gì thì ko muốn hắn đến hắn cũng chườm mặt ra đó rồi
-Ngồi đây ăn chung cho vui_Liếc nhìn tôi ẩn ý, Kì Như khoát tay, miệng mồm lanh lợi chưa từng có, quả con này thù sâu hơn biển với tôi nên mới liên tiếp hại tôi ăn ko vào đây
Theo lời Kì Như, Lăng Tử Thần tự nhiên ngồi xuống bàn chúng tôi, đối diện với cái đầu to bự của tôi đang gục xuống. Những tưởng sẽ được yên trí gặm cho xong cái đùi gà giàu dinh dưỡng này, ai ngờ Hạ Kì Thiên lại ngứa miệng:
-Lúc nãy hai đứa bàn chuyện gì thế?
-Anh muốn biết sao?_Làm ra vẻ bí ẩn, Kì Như nhìn anh trai mình cười khẩy rồi lại liếc sang Lăng Tử Thần_Cậu có muốn biết ko?
-Tất nhiên_Hạ Kì Thiên nhanh nhảu đáp trả, coi cái mặt sáng choang như đĩa thức ăn mới được rửa sạch bằng sunlight trên quảng cáo là đủ biết anh ta háo hức cỡ nào rồi. Còn với Lăng Tử Thần thì ngược lại, đặt việc ăn uống làm đầu, từ từ xử lí đĩa cơm
-Haha, Tử Di đang kén chồng đấy_Kì Như ẩn ý, liếc nhìn anh trai mình, bắn cảm xúc
-Ồ, kén chồng ư?_Hạ Kì Thiên nhìn tôi, mắt lại sáng lên, sao lại có người y chang con nít thế chứ
-Ko phải, đừng nghe nó_Tôi bào chữa, ko muốn bị loan tin rằng mình bị ế nên mới kén chồng được, mất hết giá, tôi thế chứ đã có người tỏ tình rồi đấy, nhan sắc còn thừa
-Vậy anh làm ứng cử viên được ko?_Ko thèm nghe tôi giải thích, Hạ Kì Thiên cầm lấy tay tôi, kì vọng, có đùa thì cũng đừng đùa quá trớn thế chứ, anh ta muốn tôi phải sống trong sợ hãi với đám fan của anh ta đây
-Ko phải?_Tôi gỡ tay Kì Thiên ra, khó xử tột độ rồi lại nhìn Hạ Kì Như cầu cứu, nhưng chỉ nhận lại được sự ngó lơ cực đẹp
-Tôi ăn xong rồi!_Ngồi dậy, cầm lấy khay cơm sạch vẫn còn nhiều của mình, Lăng Tử Thần lạnh lùng rời khỏi chỗ
-Ê chờ tôi tí, tôi muốn hỏi cậu cái này_Thấy được cơ hội hiếm có, tôi vùng dậy, chạy đến bên Lăng Tử Thần để lại cho hai anh em họ Hạ sự khó hiểu. Tiếp xúc lâu ngày trong đội bóng, tôi đã nghiệm ra được một điều, khi tôi ở cạnh Lăng Tử Thần, dường như ko có ai làm phiền tôi cả, đó cũng là một cơ hội, phải lợi dụng điểm này mới được
Huỵt! Đặt chiếc cặp khổng lồ to tướng xuống chỗ ngồi của mình, tôi thở dài sung sướng như trút được ngàn tấn voi, thả người nằm nhoài trên bàn như xác chết, đóng mí mắt ngủ bù cho phần đêm hôm qua trước khi bị ai đó phát giác về hai vầng mắt thâm quầng trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương của mình. Ko phải vì tưởng nhớ lại những năm tháng cũ với người dấu yêu nên đêm qua tôi mới mất ngủ đâu, trời có lông đất có lở thì cũng chẳng có ai ngăn cản được sự nghiệp nghỉ ngơi của tôi, bởi đơn giản con người tôi vốn theo chủ nghĩa chóng quên, dù là niềm vui, nỗi buồn hay gì gì cũng được, tôi đều nhanh chóng gạt chúng sang một bên sau 5 phút tự kỉ, chỉ là vì chóng quên nên cũng nhanh bị tổn thương hơn người khác, vô lo quá nên khi bị xúc phạm lại phản ứng mãnh liệt hơn người bình thường, nhưng đích thị ko phải loại người hay mẫn cảm đâu nhé. Đêm qua, sau khi mình mẩy thương tích vì tội ko chịu nghe Lăng Tử Thần giảng bài mà cứ cứng đầu thả hồn lên những bản nhạc trữ tình của các chàng trai lung linh xứ kim chi, tôi như ma xui quỷ khiến, ỷ mình có thể thích ứng được với loạt phim kinh dị nên đánh liều rủ rê Lăng Tử Thần và thằng em thức khuya xem phim ma thay đổi không khí cho đỡ chán. Tán thành ý kiến tuyệt vời trăm năm có một của tôi, 3 con người chỉ ngang mức quen biết an tọa trên 1 chiếc ghế bành dài, tay cầm đồ ăn vặt vừa ngốn vừa mở căng mắt ếch xem phim. Được nửa tập, tôi theo thói quen chìm vào giấc ngủ một cách ngon lành, tình nguyện để 2 chiến hữu còn lại giải quyết hộ đống quà rứt ruột bỏ tiền túi ra mua, lúc lơ mơ trợ người tỉnh dậy lại bị hai tên oan gia giả thần giả quỷ dọa cho ko kiềm chế nổi thét lên inh ỏi dậy sấm trời đất, khiến mama đại nhân cùng út Gia Lâm ở từng dưới phải thức giấc tưởng nhầm nhà có trồm vác chổi lên đánh túi bụi. Đến khi đánh no tay, thỏa thích cái thân thể bị ức chế bấy lâu, mama đại nhân mới chịu bật đèn toan bắt thủ phạm giao nộp cho công an mới nhận ra nằm la liệt giữa sàn nhà mát lạnh là 2 đứa con mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày cùng với người hàng xóm đẹp trai ngang tuổi mới tá hỏa...