Thời gian tươi đẹp
Posted at 27/09/2015
1264 Views
Người ngoài không biết, còn tưởng Lệ Trí Thành ở chỗ cô làm điều gì mờ ám.
Cô ngẩng đầu quan sát người đàn ông đã ngủ say trên giường.
Vừa rồi anh nói ở thêm một lúc, Lâm Thiển liền mở tivi ra xem. Căn phòng tương đối nhỏ, hai người chỉ còn cách ngồi trên giường. Lệ Trí Thành ôm cô, nói là xem tivi nhưng phần lớn thời gian hai người mải hôn nhau.
Không bao lâu sau, Lâm Thiển đi nhà vệ sinh, lúc ra ngoài mới phát hiện, Lệ Trí Thành chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Có lẽ anh quá mệt mỏi? Hay… anh cố ý ngủ quên ở phòng cô, để không phải rời đi?
Lâm Thiển cảm thấy, cả hai khả năng đều có thể xảy ra, bởi người đàn ông này “xấu xa” như loài lang sói.
Tuy nhiên, bây giờ ngắm gương mặt yên tĩnh của anh, trong lòng cô lại rung động. Lâm Thiển cẩn thận tháo cà vạt, tháo giày rồi đắp chăn cho anh. Sau đó Tưởng Viên đến gõ cửa.
Lâm Thiển đọc qua tài liệu Tưởng Viên vừa mang tới. Cô cho rằng, báo cáo này quan trọng nhưng không khẩn cấp. Cô đặt tập tài liệu xuống bàn rồi quay đầu về phía Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển không nỡ đánh thức anh dậy. Tầm chạng vạng tối cô mới ngủ một giấc nên bây giờ rất tỉnh táo. Chẳng có việc gì để làm, cô liền kéo ghế ngồi cạnh giường, chống cằm ngắm người đàn ông đang nằm trên đó.
Đèn trong phòng dìu dịu nên gương mặt Lệ Trí Thành phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Tuy đang trong giấc ngủ say nhưng mỗi đường nét của anh vẫn lộ rõ khí chất lãnh đạo.
Tuy nhiên, Lâm Thiển cảm thấy thiêu thiếu thứ gì. Cô ngẫm nghĩ, sau đó rút từ va li cái mũ lưỡi trai. Đây là vật đính ước anh trao cho cô nên cô luôn mang theo bên mình.
Lâm Thiển đặt cái mũ lên đầu Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp.
Vô cùng hoàn hảo.
Chiếc mũ che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch sẽ của người đàn ông. Lâm Thiển lấy điện thoại bắt đầu chụp hình.
Chụp mười mấy tấm, cô mới hài lòng mở ra xem. Lúc lưu những tấm ảnh vào một thư mục, cô có chút băn khoăn.
My BF? Quá đơn giản, chẳng có sáng tạo gì cả.
My Man? Hơi xấu hổ.
Him? Có vẻ xa cách quá.
Cuối cùng, Lâm Thiển bấm chữ: My Man.
Làm xong, Lâm Thiển lại cúi xuống ngắm Lệ Trí Thành một lúc. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên chuyến tàu hỏa vào mấy tháng trước. Lúc đó, anh cũng như bây giờ, đầu đội mũ, chỉ để lộ cái cằm đẹp đến mức khó tin. Anh mặc kệ hoàn cảnh ồn ào xung quanh, cũng mặc kệ cô, chỉ một mình nhắm mắt ngủ, một mình hành sự.
Kể từ lúc đó, dáng vẻ của anh đã in sâu trong trái tim cô. Anh có biết không?
Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, Lâm Thiển từ từ cúi xuống hôn Lệ Trí Thành.
***
Đúng là Lệ Trí Thành rất mệt mỏi, cộng thêm mùi hương của người phụ nữ quá dễ chịu nên bất giác anh chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên cũng có thời điểm anh tỉnh giấc, đó là khi Tưởng Viên gõ cửa. Nhưng hiếm có dịp nằm ở trên giường người phụ nữ mình thích, việc gì anh phải thức dậy đi làm chuyện khác.
Lệ Trí Thành thật sự bị đánh thức bởi cảm giác mềm mại, ươn ướt từ cằm truyền tới. Vừa mở mắt, anh liền bắt gặp Lâm Thiển ngồi cạnh giường, cúi đầu hôn cằm anh, vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng.
Lệ Trí Thành nheo mắt, không lên tiếng. Lâm Thiển cũng không phát giác, tiếp tục hôn xuống cổ anh. Bắt gặp bộ dáng động tình của cô, Lệ Trí Thành không nhịn được, liền véo má cô một cái.
Lâm Thiển giật mình, nhướng mắt nhìn anh: “A, anh tỉnh rồi à?”
“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ. Trước ánh mắt né tránh và thần sắc trấn tĩnh của cô, anh bất giác cười cười. Mỗi lần bị anh bắt thóp, cô đều có vẻ mặt này.
Lệ Trí Thành ôm eo Lâm Thiển, kéo cô lên giường. Sau đó anh lật người, đè cô xuống dưới.
Lâm Thiển bị thân thể ấm nóng của người đàn ông đè nặng. Đây là lần đầu tiên hai người có tư thế thân mật như vậy, ngắm gương mặt cách chưa đến mười xen-ti-mét và đôi mắt sâu hun hút của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tại sao lại hôn cằm anh?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.
Lâm Thiển thành thực trả lời: “Em cảm thấy đó là bộ phận đẹp nhất trên thân thể anh.”
Lúc mới gặp cô đã có ấn tượng về cái cằm sạch sẽ, đến mức cô chủ động để lại số điện thoại cho anh. Anh quên rồi sao?
Từ trước đến nay chưa có ai khen cằm đẹp nên Lệ Trí Thành hơi bất ngờ. Lâm Thiển cảm thấy phát hiện của mình rất đáng yêu, thế là cô cười híp mắt với anh.
Kết quả, ở giây tiếp theo, cô không cười nổi, bởi Lệ Trí Thành cất giọng thản nhiên: “Có đi có lại, giờ đến lượt anh.”
Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhận thức một cách sâu sắc, thế nào gọi là “tự mình gậy nghiệt phải chuốc hậu quả.”
Nói chuyện với Lệ Trí Thành nên cẩn thận, vì anh luôn có khả năng đào hố để bạn tự nhảy xuống.
Lúc này, Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ở trên người Lâm Thiển, quan sát cô từ đầu đến chân. Lâm Thiển như cừu vào miệng sói, vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Tiếp theo, Lệ Trí Thành buông tay Lâm Thiển, nắm thắt lưng của cô rồi từ từ hạ đầu xuống dưới.
“Anh định hôn ở chỗ nào…” Rõ ràng anh chưa làm gì, vậy mà Lâm Thiển đã cảm thấy chuếnh choáng.
Khi vạt áo bị kéo lên, làn da tiếp xúc với không khí lạnh, Lâm Thiển liền ôm ngực, né tránh theo phản xạ: “Đừng mà.”
Câu kháng nghị không có sức thuyết phục. Lâm Thiển tuy thốt ra miệng, nhưng trong lòng đắn đo: Có nên cho anh hôn hay không?
Ai ngờ đúng lúc này, vùng thắt lưng đột nhiên truyền tới xúc cảm ấm nóng tê tê. Lệ Trí Thành đã đặt môi vào chỗ đó.
Lâm Thiển giật mình. Thì ra… bộ phận anh cảm thấy đẹp nhất trên thân thể cô là thắt lưng?
Không khí xung quanh như đốt lên ngọn lửa. Lệ Trí Thành vẫn nắm vòng eo trơn láng của Lâm Thiển. Anh cúi đầu, nhẫn nại hôn từng chút một lên da thịt cô. Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn Lâm Thiển, miệng hơi hé mở, ánh mắt thẫm lại.
Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thiển cảm thấy máu trên toàn thân dồn hết lên đại não. Một cảm giác ngưa ngứa, bức bối xa lạ từ vùng eo lan truyền cả người, khiến cô run rẩy.
Lâm Thiển chưa bao giờ có cảm nhận chân thực về sự hấp dẫn của người đàn ông. Nhưng trong con mắt của cô, Lệ Trí Thành lúc này vô cùng gợi cảm.
Không khí trong phòng tựa hồ ngưng trệ. Ở giây tiếp theo, Lệ Trí Thành buông thắt lưng Lâm Thiển, nhướn người lên. Anh giữ hai tay Lâm Thiển, nhìn cô chăm chú. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, khiến cổ họng cô khô rát.
Lần đầu tiên Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng, bộ phận nào đó của người đàn ông đã thức tỉnh, chạm vào đùi cô.
Anh đã động tình, cô… cũng thế. Người thông minh không cần ngôn ngữ cũng có thể giao lưu. Cô đọc hiểu ánh mắt của anh, tất nhiên anh cũng vậy.
Ánh mắt Lệ Trí Thành ngày càng thẫm lại, thậm chí còn mang theo tia nhìn rất sắc bén. Sau đó, anh nắm tay cô từ từ di chuyển xuống dưới.
Chuyện này vượt quá khả năng chịu đựng của Lâm Thiển. “Lệ Trí Thành!” Cô hét lên: “Em chưa… chưa từng động vào cái đó bao giờ.”
Lệ Trí Thành lập tức dừng động tác. Tim Lâm Thiển đập loạn nhịp.
Thật ra trước buổi tối hôm nay, Lệ Trí Thành không nghĩ đến chuyện biến cô thành người phụ nữ của anh ở phương diện này. Vấn đề này cần thuận theo tự nhiên, hai bên tình nguyện, như anh từng nói, đối với Lâm Thiển, anh không cần quá vội vàng.
Chỉ là sau khi hôn lên thắt lưng mềm mại của cô, ngọn lửa chôn sâu trong thân thể tựa như được đốt cháy một cách triệt để, hành động của anh bây giờ cũng là làm theo bản năng.
Trước câu nói ngốc nghếch và đáng thương của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành hoàn toàn trấn tĩnh. Anh biết nếu tiếp tục, bản thân sẽ không thể dừng lại.
Lệ Trí Thành hít một hơi rồi buông tay cô. Sau đó, anh lật người, nằm thẳng xuống giường bên cạnh Lâm Thiển.
Lâm Thiển thở phào nhẹ nhõm, nhưng một cảm xúc khó diễn tả lại dội vào lòng...