Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Thời gian tươi đẹp

Posted at 27/09/2015

883 Views

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Xe buýt nhanh chóng chuyển bánh.

Đêm tối giá lạnh và yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ ô tô chạy trên đường. Lâm Thiển ngồi một lúc, cuối cùng không thắng nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu về phía người đàn ông.

Ừm... anh lại ngủ rồi.

Thân hình cao lớn ngồi ở đó, một cánh tay của anh gác lên thành ghế phía trước, mặt vùi xuống đó, bàn tay còn lại đặt thoải mái trên đầu gối. Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, hoàn toàn che khuất khuôn mặt anh. Bởi vì chỉ cách hai hàng ghế, Lâm Thiển thậm chí có thể nghe thấy hơi thở đều đều của người đàn ông.

Hi, anh Mèo Lớn!

Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cô nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu, định quan sát mặt anh từ bên dưới xem anh có phải là người đó hay không? Nhưng trong xe tối mờ mờ, cô chỉ thấy đường nét mơ hồ.

“Cô nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.

Lâm Thiển giật mình, lập tức ngồi thẳng người, hai má nóng ran. Người đàn ông từ từ ngẩng mặt, đôi mắt đen sáng ngời lặng lẽ hướng về phía cô.

***

“Cô nhìn gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.

Bị bắt tại trận nhưng Lâm Thiển chỉ đỏ mặt vài giây, việc gì cô phải chột dạ?

Cô ngoảnh đầu, quang minh chính đại nhìn người đàn ông.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt, ngọn đèn vàng trong xe tối mờ mờ. Anh đã ngồi thẳng người, một tay giữ mũ lưỡi trai, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.

Đó là một gương mặt tuấn tú, dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt đen như mặt nước không thấy đáy. Xương gò má hơi nhô cao, khiến đường nét khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng. Bờ môi mỏng mím chặt, tựa hồ chẳng thèm mở miệng nói chuyện. Cả người anh tỏa ra một vẻ nho nhã nhưng lạnh lùng.

Lâm Thiển nở nụ cười tươi với anh: “Tôi đang nhìn anh.”

Người đàn ông vẫn không một chút biểu cảm, đôi mắt của anh trong trẻo và bình tĩnh.

Lâm Thiển nói tiếp: “Anh rất giống một quân nhân mà tôi từng gặp.”

Nói xong câu này, Lâm Thiển im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông. Ai ngờ anh giơ tay kéo vành mũ xuống thấp, giống như mất chút nhẫn nại cuối cùng, anh tựa vào thành ghế, lại nhắm mắt đi ngủ.

Lâm Thiển: “...”

Lúc này, xe buýt đã chạy vào khu vực nội thành. Đèn điện ở hai bên đường chiếu vào cửa sổ ô tô. Lần lượt có mấy người khách lên xe, trong xe dần trở nên náo nhiệt.

Lâm Thiển đeo tai nghe nhạc, tựa vào thành ghế. Cô chăm chú dõi theo cảnh sắc ngoài đường phố. Người đàn ông ở phía sau tuy bất động nhưng cô không thể xem nhẹ sự tồn tại của anh. Anh ngồi thẳng người nên thân hình cao lớn càng nổi bật. Bởi vì vành mũ che khuất đôi mắt, Lâm Thiển cũng không biết anh đã ngủ hay cũng ngắm cảnh đêm như cô. Mặc dù hết sức hiếu kỳ nhưng cô cũng không tiện ngoảnh đầu, nhìn chằm chằm người ta.

Một lúc sau, Lâm Thiển tháo tai nghe, lại ngoảnh xuống hỏi người đàn ông: “Này, rốt cuộc anh có phải là người đó không?”

Anh ngồi yên bất động, không hề ngẩng đầu.

“Ừ.” Giọng nói nhẹ như gió thoảng truyền tới.

Lâm Thiển mỉm cười: “Ok, cám ơn anh.”

Cô quay lại, không tiếp tục làm phiền người đàn ông. Sau đó, cô đội mũ áo khoác lên đầu, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

“Đến trạm cuối rồi! Mời mọi người xuống xe, hai người ngồi ở phía sau đừng ngủ nữa!” Một giọng nói thô lỗ vang lên, khiến Lâm Thiển giật mình tỉnh giấc. Cô mở mắt, phát hiện xe buýt đã đỗ trong bến. Ở phía đối diện bên ngoài đường cách đó không xa chính là cánh cổng quen thuộc của tập đoàn Ái Đạt.

Cô thở hắt ra, bất chợt ngẩn người khi bắt gặp hình bóng cao gầy đang xuống xe. Lâm Thiển không khỏi ngạc nhiên, cô tưởng anh xuống nửa đường hoặc khu vực trung tâm thành phố.

Đã hơn mười giờ tối, con đường này vô cùng yên tĩnh, ngọn đèn thưa thớt. Người đàn ông bỏ hai tay vào túi quần đi đằng trước, Lâm Thiển đi sau anh, cách khoảng chục bước chân. Trên con đường dài chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Không phải anh cho rằng cô cố tình bám theo anh đấy chứ? Lâm Thiển chợt nảy ra ý nghĩ rất buồn cười.

Lúc này, người đàn ông đã đi đến cổng công ty. Anh đột nhiên dừng lại, Lâm Thiển cũng dừng bước theo phản xạ.

Anh ngoảnh đầu dõi mắt vào bên trong công ty. Bởi vì anh đứng ở nơi có ánh đèn nên Lâm Thiển để ý, dưới sống mũi thẳng của anh, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ồ, thì ra anh mỉm cười?

Đúng lúc này, tiếng bước chân rầm rập và tiếng nói chuyện ồn ào mỗi lúc một gần. Mấy người bảo vệ từ bên trong công ty đi ra ngoài.

“Tiểu đoàn trưởng!” “Thiếu tá!” “Cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Lâm Thiển tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng cười tủm tỉm.

Cô tiếp tục đi về nhà, nhưng ánh mắt không rời khỏi đám đàn ông. Mấy người bảo vệ mừng rỡ vây quanh anh. Anh hơi hé miệng, không biết nói điều gì, đám bảo vệ đột nhiên cười ha hả. Anh đứng yên ở đó, khóe môi từ đầu đến cuối đều ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Đột nhiên có một người bảo về ngoảnh đầu sang bên này. Phát hiện ra Lâm Thiển, anh ta hơi ngây ra.

Lâm Thiển cũng nhận ra anh chàng bảo vệ, chính là người lính đồng hương trên chuyến tàu hỏa ở Tây Tạng.

“Đây không phải là... Lâm tiểu thư hay sao?” Anh ta tỏ ra kinh ngạc, cất cao giọng: “Tiểu đoàn trưởng, Lâm tiểu thư cùng đi tàu với chúng ta đang ở kia kìa.”

Lâm Thiển dừng bước. Anh hai à... anh thật sự không cần đặc biệt nhấn mạnh với anh ấy. Thật ra anh ấy còn biết rõ hơn các anh nữa kìa.

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Thiển. Lệ Trí Thành cũng quay người nhìn cô, ánh mắt không một chút biểu cảm.

Lâm Thiển liền tiến lại gần: “Chào các anh!” Cô cố tình liếc người đàn ông: “Thiếu tá, tôi cũng chào anh!”

Cố nhân gặp lại luôn là một sự kiện đặc biệt vui vẻ, bất kể là Lâm Thiển, người rất xui xẻo trong thời gian gần đây hay là mấy người bảo vệ mới đến làm việc. Mọi người đều nhiệt tình hỏi han, tất nhiên trừ vị thiếu tá đứng yên lặng một bên. Bây giờ Lâm Thiển mới biết, thì ra bọn họ đều được sắp xếp công việc ở Ái Đạt.

Về phần vị thiếu tá, những người khác không đề cập, Lâm Thiển cũng không hỏi dò.

Một lúc sau, mấy người bảo vệ lại quay sang Lệ Trí Thành, nói vào công ty uống rượu tán gẫu. Căn hộ thuê của Lâm Thiển ở hướng khác, thế là cô mỉm cười chào tạm biệt bọn họ.

Ai ngờ vừa đi vài bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo.

Là anh chàng đồng hương, anh ta nở nụ cười chất phác: “Lâm tiểu thư, tôi tiễn cô về.”

Lâm Thiển: “Không cần đâu, tôi sống ngay gần đây, là dãy nhà đó.”

Anh ta vẫn không nghe, sánh vai cô đi về phía trước: “Không được, tiểu đoàn trưởng của tôi... À không, bây giờ nên gọi là giám đốc. Giám đốc vừa ra lệnh cho tôi, tôi phải đưa cô về. Hơn nữa đoạn đường này hơi tối, cô là phụ nữ không an toàn. Đi thôi.”

Lâm Thiển rất bất ngờ...