Thiên thần hai mặt
Posted at 27/09/2015
642 Views
Cho đến khi Thảo Nhi chạy đến bắt máy, vài giây sau thoảng thốt kêu lên tên anh, sắc mặt tái mét không còn giọt máu:
“Giám… giám đốc!”
Tiếng gọi của Thảo Nhi vô cùng hốt hoảng, khi anh xoay đầu lại đã thấy cô bé sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống đất, đôi môi run rẩy thều thào:
“Dì… dì Mỹ… Mỹ Lệ! Dì ấy…”
Mỹ Lệ!
Đồng tử anh co lại, đôi mắt đảo một lượt xung quanh phòng, rồi lại bất giác nhìn lên đồng hồ. Đã 8 giờ tối, mẹ của Phương Nhã ở đâu mà lại gọi đến vào giờ này.
Từ lúc mọi chuyện được giải quyết thì bà và Phương Nhã đã ở biệt thự cùng anh. Đáng lý ra giờ này bà vẫn còn ở trong nhà mới đúng!
Các cơ trên mặt anh bắt đầu co giật, không nghĩ ngợi gì nữa mà chạy đến nắm chặt điện thoại áp lên tai, tim bất giác đập thình thịch liên hồi:
“Dì?”
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh hỗn tạp, tiếng rè rè phát lên bên tai hòa theo tiếng nức nở của Mỹ Lệ:
“Kevin…! Một… Một Mắt chết rồi! Là dì… là dì đã giết chết ông ta! Là dì! Dì đã giết người, dì giết người rồi!!!”
Trong chớp mắt, điện thoại rơi xuống đất.
Toàn bộ mọi thứ, tất cả, như rơi vào một vực thẳm tối tăm, sâu hút không thấy đáy.
Bóng tối dày đặc khiến tim Kevin hoảng loạn, đôi mắt như phủ sương mù, mơ hồ không nhìn rõ được những gì trước mắt nữa.
Bầu trời không một ánh sao, ánh trăng sáng thấm đẫm lòng người, hệt như xuyên suốt, cắm vào tim anh một nỗi đau đớn kịch liệt.
Đau đến điên cuồng!
**********
“Tí tách! Tí tách!”
Trong một bụi cỏ gần công viên hoang vắng, Mỹ Lệ thẫn thờ nhìn ngọn lửa bập bùng trong đêm tối, rồi lại nhìn sang Kevin đang bình tĩnh đốt chiếc áo đầy máu cho đến khi toàn bộ đều biến thành tro, sau cùng là lau đi những vết máu vương vãi trên mặt đất, tiêu hủy chứng cứ.
Bên cạnh, Một Mắt toàn thân lạnh ngắt nằm trên bãi cỏ, con dao cắm ngay trên ngực ông ta, mùi máu tanh nồng thoang thoảng dưới ngọn lửa rực đỏ.
Mỹ Lệ vẫn cứ như vậy, khuôn mặt tèm lem nước mắt nhìn anh rồi lại nhìn Một Mắt nằm bất động, môi run rẩy cất không nên lời.
Sau khi dọn xong những vết máu, lau sạch người bà, anh mới cẩn thận nhìn bộ quần áo trên người bà đang mặc. Sau khi xác định đúng bộ quần áo anh mang từ nhà đến đây thì nụ cười mệt mỏi mới hiện lên trên gương mặt.
Đôi mắt anh hoe đỏ nhìn bà một lần nữa, tưởng chừng thời gian trôi qua rất lâu sau đó, Kevin mới đến gần Một Mắt, dùng tay quét những vết máu trên người ông ta lên người bản thân mình, cuối cùng mới ngẩng mặt lên trời, giọt nước mắt đầu tiên chầm chậm lăn xuống.
“Jessica! Ba phát súng của em đã xem như thành công rồi! Còn việc sau cùng, cứ để anh làm thay em!”
**********
Bầu trời đêm nay rất lạnh lẽo, hòa theo dòng người lướt vội trên đường, mọi thứ dường như đẹp đến bi thương!
Tiếng còi xe cảnh sát hú lên trong đêm, khi đó, Kevin đã bị giải đến đồn, trên tay còn bị khóa bới chiếc còng số tám.
“Anh xin lỗi, Jessica! Nếu có thể, anh rất muốn cùng em sống đến răng long đầu bạc!”
Nhưng… thế gian này, vốn dĩ không có chữ “nếu” tồn tại!
***** Hồi kết *****
Năm năm sau…
Tại trại giam số 4, phòng thăm phạm nhân…
“Cạch!”
Chiếc điện thoại lạnh ngắt chợt áp lên tai, Phương Nhã ngồi đối diện với Cẩm Tú qua tấm chắn mỏng, khóe mắt lại đỏ lên vì xót xa.
Năm năm rồi, cứ mỗi lần cô nhìn thấy hai gò má hóp lại của người con gái trước mặt đều không tránh khỏi chua xót dâng trào. Cẩm Tú ốm quá!
“Phương Nhã, cô khỏe chứ?”
“Tôi khỏe! Còn cô, cô có bị họ hành hạ không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, Phương Nhã đã muốn cười chế nhạo mình. Chẳng phải lời cô vừa nói cũng chính là câu trả lời hay sao. Bao năm qua, Cẩm Tú phải chịu biết bao những lần đánh đập của bọn ma cô trong ngục tù, hành hạ ức hiếp đến mức không ngày nào mà trên người không có vết tích vết bầm. Chỉ đơn giảm một điều, vì bọn chúng rất căm thù cô chủ của bọn xã hội đen Một Mắt!
Cô ấy làm bao điều ác, đối xử man rợ với biết bao người, đạp trên nỗi đau của người khác để làm thú vui. Loại người như vậy ai mà chẳng căm ghét chứ?!
Khóe môi Cẩm Tú vẫn còn vết tím bầm, bộ áo tù nhân cũng bị nhàu nát, cũ kỹ do sự xô xát diễn ra hằng ngày hằng đêm, đôi mắt sắc sảo của cô ấy cũng trở nên u sầu buồn bã.
Cho dù không muốn cô cũng phải thừa nhận rằng từ lâu bản thân đã không còn hận Cẩm Tú nữa!
Mọi thứ đã qua rồi, người chết cũng đã chết rồi!
Hận thù nối tiếp chồng chất cho đến bao giờ chứ?
“Tôi không sao!” – Đôi môi tái nhợt yếu ớt cất thành tiếng, cô đưa một tay tím bầm của mình che giấu dưới gầm bàn, hoàn toàn không muốn Phương Nhã phải lo lắng vì mình nữa – “Tôi thật sự không sao, cô yên tâm đi!”
“Cẩm Tú!”
Phương Nhã nhìn Cẩm Tú đầy mơ hồ. Đã từ lúc nào, hai người con gái như kẻ thù sống chết với nhau lại trở nên khách sáo như vậy? Đến mức họ có thể bình thản mà đối diện, tâm sự với nhau như một đôi bạn tri kỷ!
Năm năm trước, khi quan tòa phán tội mười năm cho Cẩm Tú, cô ấy đã thật sự rơi lệ. Không phải vui mừng vì kết tội quá nhẹ, mà là cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nhận được ân huệ lớn lao đó.
Chủ mưu vụ án giết người, gây tổn hại đến thân thể người khác, cộng lại đã có thể phán xử 20 năm tù. Nhưng vì cô biết hối lỗi, báo cáo với cảnh sát việc làm ăn phi pháp của cha mình, biết lấy công chuộc tội nên đã được giảm hình phạt mười năm tù giam.
Sau mười năm, Cẩm Tú có thể ra khỏi nơi này, và bắt đầu một cuộc sống mới.
“Phương Nhã!” – Giọng nói của Cẩm Tú hơi ngập ngừng – “Kevin, ngày mốt có lẽ sẽ ra tù đó!”
Giọng của Cẩm Tú tuy nhỏ nhưng cũng đủ khiến Phương Nhã giật mình. Mỗi khi nhắc đến cái tên của người con trai đó, tim cô không ngừng co thắt, hệt như bị ai đó bóp nghẹn vậy.
Cô mím chặt môi cố kìm cơn xúc động nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn chảy ra ngoài, ào ạt không cách nào ngăn lại được nữa.
Nhìn cô đau đớn, Cẩm Tú cũng không nén được tiếng thờ dài, trong lòng dâng lên niềm chua xót vô bờ. Nếu như không phải vì mẹ của Phương Nhã, thì người con trai đó có vào tù không?
Trong lòng mọi người đều biết rõ cái đêm của năm năm trước, không phải vì anh ấy giết ngườim chỉ đơn giản là chịu tội thay cho mẹ của Phương Nhã mà thôi!
“Phương Nhã! Không phải tại cô, cô đừng cảm thấy day dứt nữa.”
Vụ án giết người của Kevin được phiên tòa xếp vào tội ngộ sát, phán năm năm tù giam. Phương Nhã và Justin Nguyễn đã thuê luật sư giỏi nhất để biện hộ cho hành động của anh.
Năm năm trước, khi hay tin anh phạm tội giết chết Một Mắt chì vì bao che cho mẹ của mình, Phương Nhã đã đau lòng đến mức muốn chết đi, không đêm nào mà cô không gặp ác mộng khi trông thấy cảnh tượng anh bị bọn ma cô hành hạ trong ngục tù.
Những ngày tháng đó, đối với anh, với cô, và với gia đình của Justin Nguyễn là một cơn ác mộng khủng khiếp!
Sự nghiệp của khách sạn Red vừa mới lên đà trong chốc lát bị tuộc dốc một cách nhanh chóng. Tin đồn vị giám đốc mà bao người ngưỡng mộ nay lại vướng vào tội danh giết người được lan truyền khắp nước, hình tượng khách sạn sụp đổ. Một mình Justin Nguyễn phải chống chọi với dư luận, gồng gánh trên mình gánh nặng chỉ để mong cơ đồ bao nhiêu năm của ông không bị tan nát.
Trong thời gian đó, cô thật sự rất sốc, và khóc suốt ngày đêm, ngay cả một hạt cơm cũng không hề động đến, không khí trong căn biệt thự của Kevin bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.
Mọi người ai nấy đều lo cho cô, ngay cả Mỹ Lệ cũng không ngừng khóc lóc và tự trách bản thân mình. Đáng lẽ người phải ngồi trong tù, người bị phán tội giết người là bà chứ không phải là anh!
Cái đêm đó, bà đột ngột nhận được cuộc gọi của Một Mắt. Không biết vì sao hắn lại có số bà, hắn chỉ hung hãn đe dọa rằng: nếu như Phương Nhã và Kevin không xuất hiện tại khu công viên gần trường tiểu học đó thì hắn thề sẽ giết từng người một trong gia đình bà!!!
Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu bà nảy sinh suy nghĩ điên cuồng rằng, nhất định phải giết chết tên xấu xa đê tiện đó!
Kẻ nào dám động đến con gái mình, Mỹ Lệ này quyết không tha cho kẻ đó!
Cũng chính vì lối suy nghĩ lệch lạc đó, bà đã giám tiếp hại Kevin, khiến anh chịu sự chỉ trích chê bai của người đời, hơn thế nữa phải mang tội danh giết người một cách oan uổng.
Chuyện này đối với Phương Nhã thật sự là một cú sốc rất lớn!
Cô không hề giận bà, cũng không giận anh. Cô chỉ giận chính bản thân mình. Vì hơn ai hết, Phương Nhã là người duy nhất có thể hiểu được người con trai ấy đang nghĩ cái gì.
Anh biết cô thiếu thốn sự chăm sóc từ gia đình, nay khó khăn lắm hai mẹ con mới có thể đoàn tụ. Nếu như phải để Mỹ Lệ vào tù một lần nữa, cô hẳn sẽ buồn lắm. Chính vì vậy, anh mới quyết định giành hết mọi tội lỗi về mình, tự phán cho bản thân tội giết người đó.
Tại sao người phải hy sinh lúc nào cũng là anh?
Anh vì cô mà sẵn sàng từ bỏ các đối tác bên Mỹ, vì cô mà sém nữa đoạn tuyệt quan hệ cha con ruột với Justin Nguyễn, vì cô mà biến thành vật cản đường của Một Mắt, khiến sự nghiệp của khách sạn sém nữa là bị ông ta nuốt trọn. Đến mức cô ngỡ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh đi lại bình thường được nữa.
“Tách!”
Giọt lệ đau đớn vẫn ào ạt tuôn rơi, hàng loạt ký ức về anh, về toàn bộ những gì thuộc về anh chầm chậm hiện ra trong đầu, thật rõ ràng, hệt như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Tại sao mọi thứ lại xảy ra dồn dập với cô và anh? Tại sao anh luôn vì cô mà hi sinh lớn đến mức này?
Bao năm qua, cô không ngừng tự trách mình, cắn rứt bởi những gì anh đã làm cho cô. Chính vì vậy, đã năm năm rồi, cô thật sự không cách nào để đối diện gặp mặt anh, dù chỉ là một lần.
Năm năm trước, sau ba ngày vùi đầu trong chăn khóc, cô cứ ngỡ như mình đã quên hết sự đời, không thiết sống nữa. Thì ngày hôm sau truyền hình lại phát tin tức về khách sạn Red nổi tiếng lừng lẫy đã tuột dốc thảm hại, chẳng mấy chốc cơ đồ của anh, tâm huyết của Justin Nguyễn gầy dựng bao năm rồi sẽ tiêu tan hết cả.
Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng lý trí cũng quay lại, tinh thần cô đã thật sự hồi phục nhanh chóng.
Cô biết, mình có khóc thì cũng không thể cứu vãn dược thứ gì. Anh không thể trở lại, cơ đồ khách sạn Red cũng không thể khả quan hơn, miệng lưỡi của thế gian cũng không thể vì một tiếng nói của cô mà biến mất được.
Cách duy nhất cô phải làm lúc này, là thay anh gánh vác trọng trách, giúp Justin Nguyễn tạo dựng được lòng tin với mọi người, khiến vị trí của khách sạn Red lại một lần nữa đứng vững trên thì trường, hùng mạnh như thưở ban đầu.
Cô đã quỳ gối trước cửa khách sạn cầu xin Justin Nguyễn đúng hai ngày, mặc cho mưa trút như thác lũ cuốn trôi vạn vật, chẳng màng đến cơm ăn nước uống, chẳng cần phải biết mọi người xung quanh nghĩ sao về mình.
Để một người như Justin chấp nhận Phương Nhã vào khách sạn là một vấn đề rất khó khăn. Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa cô và ông không tốt. Nay lại vì hai mẹ con cô mà con trai ông vào tù, hơn thế nữa còn khiến cả khách sạn Red bị tai tiếng, tuột dốc trầm trọng. Vậy thì làm sao một vị chủ tịch như ông lại có thể cho người con gái này được toại nguyện?
Hai đêm liền, hết nắng rồi mưa, hết ngày rồi lại đêm, một giọt nước cơm canh cũng không hề có, cho dù cô có quyết tâm đến mấy rồi cũng phải ngã gục vì không thể chịu đựng nổi.
Nếu như không vì thế, Justin Nguyễn sẽ không vì tấm chân tình của Phương Nhã mà động lòng!
Năm năm, cô thay thế vị trí của Kevin đã được năm năm rồi. Bao tháng ngày qua, cô từ một người không hay biết gì đã có thể chuyển sang làm cố vấn cho Justin Nguyễn, giúp ông khôi phục khách sạn Red như thưở ban đầu. Dần dần, ông cũng không còn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo nữa.
Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng Justin Nguyễn cũng đã ngầm thừa nhận rằng Phương Nhã chính là đứa con dâu duy nhất của ông, là vợ của Kevin Nguyễn!
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt bên Hàn Quốc, ông đã không ưa gì Phương Nhã chỉ bởi vì cô là đứa con gái không rõ lai lịch, lại sống bám vào đứa con trai mê muội của ông. Sự chán ghét càng thêm chất chồng hơn khi con ông vì cô gái đó mà sẵn sàng khiêu chiến với người cha này, quyết tâm vô cùng vững vàng khi nói rằng: nhất định không bao giờ để người con gái Jessica đó rời xa mình.
Sau đó, Justin Nguyễn lại hay tin rằng thằng con trời đánh của ông vì cô ta mà bị bọn Một Mắt đánh đến mức nhập viện, và hơn cả là quá khứ tối tăm của Phương Nhã càng khiến ông căm ghét cô hơn, đến mức ông đã nghĩ rằng: cho dù Kevin có hận người cha này như thế nào ông cũng quyết không để cô ta đến gần con trai của mình nữa.
Thế nhưng Justin Nguyễn lại không hề nghĩ rằng, sự ra đi đột ngột của Phương Nhã lại khiến Kevin đau khổ đến như vậy, có thể sẵn sàng đem tính mạng của mình ra đặt cược.
Trong khoảnh khắc đó, ông hiểu, tốt nhất là không nên động tới người con gái này!
Đó là khi ông không nghĩ đến việc “đặt cược tính mạng” mà con trai ông nói lại nghiêm trọng đến mức này!
Justin Nguyễn thật sự rất giận, và ông đã khóc khi nghe hung tin: con trai ông mang tội danh giết người!
Đứa con trai này, quả rất ngu ngốc!
Năm năm rồi, bao nhiêu tin đồn cũng dần phai theo năm tháng, mọi người lúc này không ai nghĩ rằng anh giết người nữa, họ chỉ quan tâm mỗi việc ông trùm khét tiếng Một Mắt đã không còn trên đời và anh chính là người hùng vì đã tiêu diệt được một tên đại ác bá của xã hội.
Có lẽ vì thế, khách sạn Red không những được khôi phục lại mọi thứ, mà dường như còn theo đà phát triển hơn thế nữa. Tiếng tăm khách sạn được lan rộng, ngay cả sự hiện diện của Phương Nhã cũng được thừa nhận rằng: cô chính là người con dâu duy nhất của tập đoàn khách sạn Red.
Năm năm trôi qua, cái gì cũng đã thay đổi cả rồi. Bé Hạo do một tay cô và Justin chăm sóc cũng đã được tám tuổi, rất kháu khỉnh và khỏe mạnh, lúc nào cũng tươi cười gọi cô là “má nuôi”!
Và người con gái có người cha vào tù mà Cẩm Tú đã dặn cô phải chăm sóc, cô gái đó cũng đã khỏe mạnh lại sau cuộc cấy ghép thận thành công.
Cô bé ấy bị bệnh nặng, nằm trên giường bệnh suốt ba năm, chỉ có thể thờ ơ nhìn những thiết bị của bệnh viện. Để có thể được như người bình thường, cô cần phải có một người tốt bụng nào đó hiến thận cho mình.
Nhưng ba năm trôi qua, chẳng có ai đủ lòng tốt để hiến thận của mình cho một người xa lạ cả.
Cẩm Tú lợi dụng điều đó, để ép cha của cô bé kia đem ma túy vào trong trại cai nghiện, dồn ép cha của Phương Nhã sốc thuốc mà chết.
Sau chuyện này, người cha tội nghiệp đó cũng bị bắt vào tù, để lại đứa con gái nằm trên giường bệnh, mê man không hay biết gì cho Cẩm Tú chăm sóc.
Năm đó, Cẩm Tú chỉ muốn dùng hai cha con tội nghiệp đó để thực thi hành động độc ác của mình, hoàn toàn không một chút thương cảm cho cô gái bị bệnh thận đó.
Chỉ đến khi ngồi trong song sắt nhà tù, cô ta mới khóc lóc van xin Phương Nhã một ân huệ. Đó là chăm sóc cô gái đó và bé Hạo một cách chu đáo.
Bé Hạo rất đáng yêu và biết nghe lời. Còn cô bé đó cũng đã được một thanh niên Việt kiều đồng ý hiến tặng quả thận của mình.
Những chuyện Cẩm Tú không thể làm, cô đều đã làm cho cô ấy tất cả rồi. Chỉ riêng chuyện của chính mình, cô vẫn không thể giải quyết được.
“Phương Nhã! Đã năm năm rồi hai người chưa từng gặp nhau. Chẳng nhẽ cô muốn như thế này mãi sao?”
Cẩm Tú nhìn cô thất thần mà không khỏi lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại hơn.
“Tôi biết, cô đợi Kevin đã năm năm nhưng lại không cách nào đối diện với anh ấy. Cô day dứt, và luôn tự trách chính mình đã khiến anh ấy ra nông nỗi này, có đúng không?” – Nói đến đây, không hiểu sao nước mắt Cẩm Tú lại rơi xuống – “Mọi chuyện không phải lỗi do cô, cô đừng tự trách mình nữa. Hai người thật sự rất yêu nhau, tôi hoàn toàn không muốn Jessica và Kevin phải chịu nỗi đau như tôi và Quốc Thịnh!”
Mỗi lần nhắc đến người con trai đó,tim cô nghẹn ngào, cảm giác mất đi người mình yêu vô cùng khó chịu:
“Tôi đã mất đi người tôi yêu, nên tôi không muốn cô cũng như tôi. Trương Cẩm Tú này, thật lòng mong Phương Nhã có được hạnh phúc!”
Khi cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, môi của Phương Nhã chợt cong thành một nụ cười mãn nguyện.
Phải rồi, cuộc đời này, cô còn mong gì hơn!
**********
Một ngày sau…
Bên mộ Quốc Thịnh, Phương Nhã đặt bó hoa cúc ngay trước di ảnh anh, hai hàng nước mắt chầm chậm tuôn rơi.
Gương mặt anh vẫn không hề thay đổi, vẫn là một nụ cười rất tươi. Năm năm rồi, anh ở nơi đó có thanh thản không?
Cô cúi người xuống, dùng tay quét những hạt bụi vương trên tấm ảnh, nụ cười nhàn nhạt hiện trên khóe môi. Thời gian trôi đi, bầu trời chuyển sang tím đỏ, cô vẫn say mê kể với anh những kỷ niệm của quá khứ, và những chuyện cô đang trải qua như một thói quen. Tất cả, mọi thứ dường như vẫn không thể nào quên.
“Quốc Thịnh, hôm nay anh ấy đã được thả rồi đó, anh biết chứ?”
Gió khẽ lay động, thổi những tán lá rơi xào xạc, hệt như lời thì thầm… hay nói đúng hơn là lời trách móc của một ai đó...