Thiên thần bóng tối (Black - Angel)
Posted at 25/09/2015
806 Views
Tay với mấy cuốn tạp chí cuối tuần, trước khi đọc không quên liếc nhìn Băng và khẽ cười. Băng đang ngồi dưới sàn, ngay gần mép giường, (lại) mân mê mấy bộ ghép hình.
- Người đẹp dậy sớm vậy, không ở với ta 1 thời gian mà thay đổi giờ giấc ghê nhỉ?
Băng như không để ý, Khang thì quá rõ sẽ như vậy. Cậu lật vài trang tạp chí và lướt nhanh.
Tay quản lý bước vào.
- Cậu chủ, chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Em đến để báo cáo về kế hoạch sắp tới.
- Nói đi! Đúng là không để yên thân được ngày nào.
- Về kế hoạch ấy … - Sheeply bất giác liếc về phía Băng trong khoảnh khắc.
Bộp! Và 1 cuốn tạp chí bay thẳng vào đầu hắn lập tức.
- mày nhìn ai thế hả?
- Dạ, không thưa cậu chủ. Em chỉ…
- Mày chỉ muốn nhìn cô ấy thêm 1 lát, 1 lát nữa!
- Em không có ý đó…
- Thôi đi! Báo cáo nhanh lên!
- Vâng! ACLC12 sẽ chính thức thực hiện sau 5 ngày nữa. Em mới được nghe thông báo cơ bản là sẽ có 1 cuộc gặp các đối tác tại khu biệt thự vào ngày đó, sau khi kí hợp đồng thì hàng sẽ chuyển ở 1 địa điểm định trước.
- Có lẽ hàng lần này là lô vũ khí mới xuất xưởng, và 2 quả bom nguyên tử vừa chế tạo thành công.
- Vâng, em cũng lờ mờ đoán như vậy. Đến giờ, chi tiết về cuộc gặp và địa điểm chuyển hàng vẫn được giấu kín, ông chủ có vẻ rất cẩn trọng trong kế hoạch này. Em nghĩ cậu chủ phải nói chuyện trực tiếp với ông chủ để biết thêm.
- Kế hoạch không được thông qua quản lý như mọi lần? – Khang nhìn tay quản lý bằng ánh mắt xét đoán – Cả người cũng không được thông báo chi tiết sao?
- Cậu chủ đang ám chỉ điều gì ak?
- Điều gì tự ngươi nên biết… Được rồi, biến đi cho thoáng khí!
Sheely cúi đầu và rời khỏi phòng. Khang kê đầu lên gối, cậu biết lại có cả núi việc phải làm. Khang rút di động, bấm số.
-Alo?
Chuyển máy cho ta gặp cha!
… Khang ném phăng chiếc di động xuống cuối giường, ngồi bật dậy. Cậu có vẻ khó chịu.
- Thời cơ chưa đến … Thời cơ cái quái gì. Không nắm rõ kế hoạch thì làm ăn thế nào. Cha đang nghĩ cái gì vậy chứ??
- ACLC12? – Băng vẫn chăm chú với bộ ghép hình, bỗng buông 1 câu hỏi không đầu không cuối.
- Một kế hoạch chết tiệt nào đó! Mà… - Khang bất giác quay ra nhìn Băng - em quan tâm sao?
- Tò mò!
- Em đang điều tra đấy à?
Băng không trả lời thêm. Khang tiếp tục với giọng dò xét, và cẩn trọng hơn.
- Có khi nào… em… làm cho CIA??
Ngón tay đặt mảnh ghép vừa khít xuống, bỗng khựng lại. Vài giây sau, nó làm tiếp công việc như vẫn luôn tập trung không 1 chút lơ là.
Đôi mắt nhanh nhạy của Khang đã để ý thấy tất cả, dẫu khuôn mặt Băng không 1 nét biến đổi.
- Em … là người của CIA??
- Nếu vậy … thì sao? – Băng lúc này đã dừng tay và nhỏ ngước lên nhìn Chấn Khang , ánh nhìn thản mặc
Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Khang không sao phán xét được gì từ khuôn mặt và cử chỉ vẫn rất dửng dưng của Băng . Và cậu… đột ngột nhảy xuống giường, lao tới ôm chầm lấy Băng .
-Thôi thôi! Ta đùa mà! Nhưng không vui tý nào phải không?
Khang cúi xuống, đặt lên làn môi mềm 1 nụ hôn rất nhanh.
- Em là mà CIA thì ta 2 tay dâng đầu mình cho địch còn gì nữa… xem nào, ta xếp cùng nhé!
...
Sự thực thì Chấn Khang không hề có ý định dò xét, cậu chỉ buột miệng hỏi câu ấy, và h thì nó thành nỗi lo lắng trong cậu. Khang sợ điều đó là sự thật hơn là nghĩ nó chính là sự thật.
…
Hơn 8h tối
- Rốt cục cha định làm gì? Bạo loạn à? – Khang bực mình sau khi nói chuyện với cận vệ của Lâm Chấn Đông . không hơn gì bên quản lý Wind, cậu cũng chỉ được thông báo về việc bảo đảm an toàn cho kho vũ khí hạt nhân và sắp xếp lại đàn em để chuẩn bị sẵn sàng đợi lệnh
- Cả năm trời mới xong 1 kho vũ khí, đến h kế hoạch vẫn chưa rõ ràng, mình có còn là cậu chủ của nhà này không không biết!
Khang nhìn h, rồi bất giác liếc nhìn Băng trên giường, giọng chuyển thành nhẹ nhàng lập tức
- Sao em không ăn tối? Em mệt à?
Băng lắc đầu, úp mặt xuống chiếc gối mềm, nhắm mắt ngủ.
Khang định hỏi thêm nhưng lại thôi, Băng kiểu gì cũng tảng lờ. Cậu bước lại phía bàn làm việc, định đọc tiếp tờ báo chính trị mới ra cuối ngày.
- Iran và Quatar bình ổn 1 tháng nay? – Khang bật cười trong cổ họng – Cứ yên thân thêm 1 thời gian nữa đi, chuẩn bị mà chờ chết. Các đế chế hùng mạnh sẽ xác định ngà bắt đầu thế chiến sớm thôi. Thế giới lại sắp được dịp náo nhiệt rồi.
Khoảng 2h sau, Khang gục đầu xuống bàn, ngủ quên.
Gần 12h đêm, cậu bất chợt tỉnh giấc. Ngẩng cổ dậy thấy gáy hơi đau, có lẽ do tư thế nằm. Khang lim dim mắt nhìn về phía giường xem Băng thế nào, nhỏ vẫn đang ngủ. Cậu định gục xuống ngủ tiếp cho đủ giấc. Nhưng, bất thình lình, Khang đứng bật dậy, giọng đầy tức giận:
- Mày làm gì vậy, thằng khốn!
Khang vừa kịp nhận ra, Chấn Phong đang ngồi trên mép giường, ngay gần chỗ Băng đang ngủ ngon lành
Phong không có phản ứng sau câu nói của anh trai. Khang lập tức rời bàn, lao đến…
- Muốn làm cô ấy dậy sao? – Khang định sẽ túm áo Phong và tặng em trai 1 quả chí mạng, nhưng cậu khựng lại khi Phong vẫn bình tĩnh và buông 1 câu hỏi nhẹ nhàng.
Phải, để Băng tỉnh dậy và thấy cảnh 2 người đánh lộn không phải ý hay (mà thực ra Phong không hề muốn dùng tay chân ). Hơn nữa, Khang đã nhận thấy Phong ở đây vì lí do khác chứ không phải như cậu nghĩ.
- Mày làm gì vậy?
Phong, nhẹ tay nhất có thể, đang xuyên kim tiêm vào tay Băng và rút ra một ít máu.
- Kiểm tra tình trạng bệnh!
- Cái gì? Tao tưởng mày đã chữa khỏi cho cô ấy rồi?
- Gần như là vậy!
- Tức là vẫn đang tiếp tục chữa trị? Mày đã điều chế ra thuốc kháng rồi?!
Khang vừa dứt lời, cậu cũng thấy em trai dùng xi lanh bơm vào người Băng 1 lượng chất dịch nhỏ.
- Là nó sao?... Từ giờ không cần bận đến mày nữa, Đưa thuốc chữa bệnh đây. Tao sẽ thuê bác sĩ tư đến chăm nom bệnh tình cho cô ấy.
- Có thể vết tiêm sẽ hơi nhức, nhẹ nhàng với cô ấy thôi!
Khang cũng chẳng lạ gì với kiểu không coi lời nói của ai ra gì của Chấn Phong nữa nên cũng kệ.
- Không phải dạy!
- Nếu cô ấy có gì bất thường, cho người báo ngay với tôi.
- Đừng làm như chỉ có mày mới lo được cho cô ấy. Và đừng làm tao khó chịu thêm nữa!
Trước mắt Khang, Phong vuốt nhẹ tóc Băng và mắt chú mục vào nhỏ. Khang đã lộ rõ vẻ bực mình. Bất giác Phong cúi xuống, đặt lên trán Băng 1 nụ hôn thật nhẹ…
- Mày dám… - Người Khang như muốn bốc hỏa ngùn ngụt. Nhưng Phong đã đứng thẳng dậy và ngay tức khắc đứng đối diện với anh trai.
- Anh có thể bảo vệ cô ấy không?
- Tao đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy và việc đó nên thực hiện bằng cách giết mày!
- Tôi cũng không sống được bao lâu nữa… nhưng anh… có thể cho cô ấy an toàn không?
- Mày… mày đang có ý gì?
- Dù cô ấy muốn gì, dù cô ấy là ai…cũng phải bảo vệ cô ấy! Bằng mọi giá!
- Đừng có nói những điều khó hiểu đó!
- Hãy chứng minh điều anh nói…anh yêu cô ấy hơn tôi! Sau tất cả,hãy đưa cô ấy ra khỏi chốn này.
- Mày điên rồi! Mày nói cái quái gì thế?
Phong hít một hơi dài, con mắt đen sẫm liếc nhìn về phía Băng, một khoảnh khắc, không bao giờ là đủ cho tình yêu trong trái tim cậu… Cậu quay người và bước đi trước khi hạ giọng nói câu cuối cùng…
- Và … đừng… để cô ấy… phải khóc…
…
6h sáng
Băng tỉnh giấc. Nhỏ cảm giác dễ chịu hơn lúc trước khi ngủ. Có thể do thuốc, có thể do… 1 nụ hôn của 1 ai. Ai? Trong vô thức, Băng đã cảm nhận được nụ hôn ấy, đôi môi ấy, và thứ mùi là lạ quen thuộc ấy rất gần. là thực hay nhỏ chỉ mơ? Nhưng có điều nhỏ biết, là hình như nhỏ đang nhớ ngững điều quen thuộc đó.Cảm giác trống rỗng và tìm kiếm xâm chiếm. Nhỏ chợt gạt phăng tất cả suy nghĩ trong phút chốc đó đi, nhỏ còn những điều vô cung' quan trọng phải làm.
Băng nhồi dậy, bỗng thấy bên tai phải hơi nhói lên.
- Em tỉnh rồi sao? - Khang xuất hiện ngay cạnh giường.
- Ai đã đến?
- Làm gì có ai, ta ở trong phòng với em cả đêm qua. À, lúc em mới ngủ, ta có gọi bác sĩ tới tiêm cho em, hình như em hơi mệt.
Băng nâng cánh tay phải lên.
- Hơi sưng thì phải? Ta lấy đá chườm nhé?
- Không! – Băng lại nằm xuống giường, quay vào trong.
- Em ngủ nữa à? Ta sẽ cho người làm bữa sáng rồi mang đến, em muốn ăn gì?
- Không gì cả!
- Thế rút cục là em muốn gì?
- Ồn ào quá!
Khang cũng không hiểu sao sau một thời gian, Băng còn khó chiều hơn. Nhưng cậu quen rồi.
- Cậu chủ! Ông chủ gửi hàng về.
- Biết rồi!
Băng nằm trên giường, co người lại. Nhỏ lại nâng cánh tay phải lên, nhìn vết tiêm hơi sưng – 1 cảm giác thật lạ và cũng thật khó chịu…
“Tôi làm em đau? Xin lỗi. Đừng tha thứ khi tối làm tổn thương em…”
“Làm thế sẽ hết đau?”
“Tôi chẳng hiểu gì cả…”
Băng nhắm nghiền mắt. Đôi môi chạm vào vết thương ấy, sự dịu dàng như vẫn còn đâu đây, tan vào không khí, chìm trong kí ức…
…
Wind đẩy nhẹ cửa phòng 102, bước vào…
- Ông chủ chuyển 1 số hàng về khu biệt thự, phía dưới khung cửa số, bằng ánh sáng từ màn hình laptop, hắn đoán được cậu chủ đang tiêm thuốc.
- Em nghĩ tâm trạng làm cậu chủ không muốn làm việc. không ngờ hệ thống an ninh lại vừa được nâng cấp. Đương nhiên em không muốn cậu chủ bỏ bê công việc, nhưng cậu chủ làm việc quá sức trong tình trạng sưc không ổn định cũng làm em lo lắng!
Đôi mắt Wind vừa bất giác nhìn lên mặt bàn, nơi những vỉ thuốc tiêm trợ tim do hắn chuẩn bị vẫn còn nguyên vẹn, vậy Phong…
Cậu chủ!!!
Hắn lao tới chỗ Phong . Và khi đến gần, hắn mới nhận ra ở cạnh Phong, những ống đựng chất dịch rỗng lăn lóc dưới sàn. Phong đang tiếp tục dùng xi lanh hút chất dịch. Phía bên kia, 1 hộp gỗ mở nắp, bên trong có 100 ngăn đựng 100 ống dịch… Wind đã lập tức hiểu cậu chủ đang làm gì!!!
Cheng…gg… Ống dịch bị hất văng đi bằng 1 lực thô bạo.
- Cậu chủ điên rồi! Cậu muốn tự giết mình sao?
- Ta phải chữa khỏi bệnh cho cô ấy!
- Cậu chủ định cứu người rồi đưa mình xuống mồ luôn? Sự sống này bao nhiêu người muốn có, cậu chủ dễ dàng từ bỏ nó sao?
- Vậy tìm đi? Tìm 1 mục đích để ta sống đi!
- Em…
- Được gì… khi cuộc sống không còn ý nghĩa? Cô ấy nói đúng. Cách giải thoát duy nhất… là cái chết.
- …
- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt thương hại đó. Ít nhất, ta còn có thể bảo vệ được sự sống cho cô ấy! Để… chuộc tội…
- Thì ra… cậu chủ đã biết hết rồi! …Tôi… xin lỗi…
…...