Thế gian này từng chút đều là Anh
Posted at 27/09/2015
659 Views
Có lẽ đối với tôi, Thế Anh cảm thấy cắn rứt và tội lỗi, chính vì vậy chỉ biết lưỡng lự đứng tại chỗ hết nhìn tôi rồi nhìn bóng lưng Diệu My.
Tôi thấy mình cười nhẹ tênh, mắt ráo hoảnh không còn nước mắt, lòng cũng trống rỗng, không đau buồn. Tôi xua tay ra hiệu cho Thế Anh rời đi, sau đó kiên quyết đi nhận tro của ba mình.
Có những lúc yếu đuối, con người ta muốn tìm ai đó dựa dẫm và chia sẻ, để chạy trốn những u buồn cùng sợ hãi, mà quên rằng tâm sự của mình có thể chính là gánh nặng của người phải nghe. Hãy chỉ giữ những điều thầm kín sâu thẳm trong lòng mình, dùng nó tôi luyện một sự mạnh mẽ và tự mình vượt qua tất cả.
***
Tôi mơ hồ tỉnh lại, toàn thân là một nỗi vô lực mệt mỏi cùng đau đớn, xung quanh trắng xóa và nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Tôi đoán mình đang ở bệnh viện.
Trong phòng ngoài tôi ra còn có Ngạo Quân đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống dưới sân. Từ bên ngoài, ánh nắng đỏ của hoàng hôn hắt vô, in lên mái tóc đen một màu hung u buồn, đôi mắt hồ ly nhỏ hẹp nhuốm đỏ, nước da trắng như đậu hũ giờ cũng mang một sắc đỏ hờ hững. Bên ngoài cửa sổ, một mảng trời hung rực như đẫm máu, mảng chính là bóng dáng cô đơn cùng lạnh lùng của Ngạo Quân. Một bức tranh buồn nhưng mê hoặc!
- Cháo hay bột? - Tôi còn đang mải miết ngắm nhìn thì đôi môi cam nhạt đẹp đến bí ẩn kia khẽ mấp máy, giọng nói khàn khàn xa cách.
Dù cậu ta không quay đầu lại nhưng tôi biết là đang nói với mình, bởi vì trong phòng làm gì còn ai khác, có điều bản thân không hiểu lắm ý tứ trong lời nói ấy.
- Ăn cháo hay ăn bột? - Thấy tôi im lặng, cậu ta bỏ khoảng trời ngoài kia, chiếu ánh mắt vào tôi, giọng nói vẫn kiên nhẫn khàn khàn.
- Không. - Tôi nghe giọng mình yếu ớt đến cùng cực. Cả người tôi lúc này không muốn ăn uống gì hết.
- Cháo ngon hơn. - Ngạo Quân dứt lời, một mạch đi ra khỏi phòng. Hay là cậu ta muốn hỏi tôi về việc cậu ta nên ăn gì?
Còn lại một mình, tôi ngây ngốc nhìn ra bầu trời đỏ rực thê lương ngoài kia. Bóng chiều nghiêng ngả đè vào lòng người, bao nhiêu mất mát chợt trở nên nặng nề cùng hoang mang. Trời chiều lúc nào cũng gợi buồn, đầy đọa những trái tim xước loang lổ.
Tiếng chuông báo tin nhắn làm tôi bừng tỉnh. Với lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn nhỏ bên giường, tim tôi khẽ run lên khi thấy người gửi là Khoa.
Chậm rãi hít vào thật sâu, tôi thở hắt ra, sau đó mở tin nhắn. Dòng tin không dài, chỉ vỏn vẹn câu: “Tớ chỉ muốn nói tớ xin lỗi!”, nhưng lại gợi nhớ cho tôi về một đoạn ký ức cũng gần tương tự.
Đó là những ngày cuối ở Trung Anh, sau khi ba tôi mất được khoảng một tuần. Thời gian này tôi bị làm phiền rất nhiều bởi các thầy cô khi nghe tôi nói muốn chuyển trường. Họ tìm tôi, khuyên nhủ, gợi ý về những điều quý giá mà tôi có trong ngôi trường này, định hướng về một tương lai khi tôi ở lại đây. Tôi lắng nghe, cười máy móc, dạ vâng cũng máy móc, trong lòng chưa bao giờ nghĩ về lời họ nói. Tôi vốn là đứa rất khó buông bỏ một điều gì đó, rất luyến tiếc những thứ thân thuộc, rất ghét phải thay đổi hay đón nhận điều mới mẻ. Thế nhưng một khi tôi đã muốn rời đi, điều đó có nghĩa là không ai có thể lay chuyển hay giữ tôi lại.
Gần như tất cả các thầy cô đều tìm gặp tôi, và người cuối cùng đến nói chuyện là Thế Anh, người mà tôi không nghĩ sẽ còn đối thoại thêm một lần nào nữa.
Trung Anh vốn không có sân thượng, nhưng có một khu rừng nhỏ ngay phía sau trường. Nơi đó rất đẹp, sạch sẽ và mát mẻ. Thảm cỏ không một mẩu rác dù nhỏ nhặt, thân cây không một vết rạch nào, hoa cũng chưa từng bị bẻ. Khu rừng như đứa con của cả tập thể Trung Anh. Chúng tôi săn sóc và giữ ý thức không phá hoại nó. Đây vốn là nơi lý tưởng để học bài, để nghỉ trưa, và nhất là để hẹn hò. Lúc trước có vài lần tôi và Thế Anh trốn ra đây ngồi riêng với nhau, còn những lần khác có mặt tại đây cùng với cả đội tuyển học sinh giao lưu.
Hôm nay tôi và Thế Anh không cùng nhau trốn ra như trước. Là tôi một mình đi tìm chỗ ngủ một lát, và anh tìm thấy tôi ở khu rừng này.
Chúng tôi ngồi cách nhau một khoảng đủ cho thêm hai người ngồi vào, mặt quay về hai hướng khác nhau, bầu không khí rất quỷ dị cùng khó xử.
- Em muốn chuyển trường hả? - Mất một lúc rất lâu sau Thế Anh mới mở lời.
- Ừ. - Tôi đoán trong trường ai cũng biết tin này.
- Là do anh à? - Tôi không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể đoán giờ đây anh rất cắn rứt và áy náy.
- Một phần. - Đúng! Tôi chuyển trường vì anh, nhưng đó chỉ là một phần lí do. Phần còn lại là tôi cần tìm trường có ký túc xá.
- Anh... không đáng để em như vậy. - Thật khó đoán ra gương mặt Thế Anh lúc này như thế nào, nhưng tôi nghĩ trong lòng anh đang tự nhận mình là nguyên nhân làm tôi bỏ đi. Nghĩ đến đây, tôi có chút muốn bật cười ra tiếng. Dù tôi có trân quý yêu chiều đến mức nào thì cũng không một ai đủ khả năng làm tôi hành động bốc đồng mặc kệ hậu quả.
Tôi thừa nhận mình ở lại Trung Anh vì anh, nhưng chuyện rời đi thì không phải như anh nghĩ. Cuộc thi học sinh giao lưu, tôi cố tình trượt chính là để ở lại trường, đương nhiên là vì Thế Anh. Khi ba tôi bị bắt, nhà bị người ta lấy đi nên phải ra ngoài thuê phòng trọ, tôi đã nghĩ mình sẽ tìm trường có ký túc xá để chuyển đến. Nhưng tôi còn đắn đo, lý do tôi nghĩ ai cũng biết. Giờ thì tôi thấy mình rất dứt khoát, rất quyết tâm, hơn nữa trong lòng còn rất nhẹ nhõm. Đoạn tình cảm này, tuy hơi tàn nhẫn nhưng tôi phải nói rằng nó đứt rất đúng lúc.
Tôi mải suy tư, chợt nhận ra mình đã im lặng quá lâu. Mà cũng chẳng cần thiết phải trả lời. Đáng hay không đáng đâu phải là chuyện tôi và anh nói là được. Tất cả hồi ức, những gì đã có cũng như những lỗi lầm đã xảy ra chính là thứ trả lời chính xác nhất.
- Anh chỉ muốn nói là... anh xin lỗi. - Xem ra đến đây không phải để khuyên ngăn tôi giống các thầy cô khác. Tự tôi và anh đều hiểu, anh không còn tư cách để can thiệp vào cuộc đời tôi.
- Lời xin lỗi của anh chẳng làm được gì cho em hết. Nó chỉ giúp anh hết cắn rứt thôi. - Tôi nghe giọng mình lạnh lẽo vô cùng. Chẳng phải người ta nói xin lỗi để giũ sạch mọi cắn rứt sao?
- Vậy anh phải làm gì? - Giọng Thế Anh rất thấp, hơi thở hắt ra bất đắc dĩ.
- Đứng lên! - Giọng nói và cả gương mặt tôi lúc này đều rất vô cảm. Trong lòng tôi đích thị cũng không có cảm xúc gì.
Anh làm theo lời tôi nói, đứng lên chờ đợi.
- Nhắm mắt lại! - Tôi cũng đứng lên theo.
Anh nhìn tôi, như đang muốn tìm hiểu tôi định làm gì, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng làm theo.
Tôi vặn vẹo cổ tay, dùng hết sức mình đấm Thế Anh một cái bật máu miệng. Cả người anh không đề phòng nên ngã nhào xuống đất.
- Em... - Thế Anh mở mắt, bàng hoàng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy một đấm vẫn chưa đủ nên lao đến, nắm cổ áo Thế Anh lên, tiếp tục đấm vài cái, sau đó khi anh đã nằm nhoài người ra đất, tôi nhằm ngay bụng anh đá một cái không nhẹ. Máu miệng anh bật ra vài giọt, thấm đỏ trên nền cỏ xanh.
Bên tai tôi, có tiếng học sinh hô hoán.
Tôi nhìn Thế Anh nằm bất tỉnh dưới đất, hài lòng xoa bàn tay đang đau vì đánh anh, ngừng vụ tấn công lại. Không phải tôi hận vì bị bỏ rơi, trong lòng cũng không thù ghét hay trách móc. Tôi chỉ đơn giản muốn tạo cho mình một cánh cửa rời khỏi Trung Anh. Mà thật ra tôi cũng có một chút tính toán riêng. Dù gì cũng phải đòi lại phần nào công bằng cho bản thân mình. Hơn nữa, sau chuyện này thì cả hai sẽ tự khắc cắt đứt mọi liên lạc với nhau, gặp ngoài đường cũng sẽ thành người dưng.
Sau đó tôi bị đuổi khỏi Trung Anh thì rút học bạ và gửi về Đông Anh, rồi đến sống ở ký túc xá, tiếp theo lại đến sống tại nhà Ngạo Quân. Và giờ thì cậu ta đang ngồi ngay tại đây, gương mặt phẳng lặng không cảm xúc, bàn tay đẹp đẽ loay hoay khuấy chén cháo.
- Sáng ăn gì? - Vừa khuấy chén cháo, Quân vừa hỏi tôi. Thằng nhãi này thật tình luôn làm tôi có cảm giác cậu ta không phải đang nói chuyện với mình...