pacman, rainbows, and roller s

Oxford thương yêu

Posted at 25/09/2015

352 Views

Mọi người hạn chế tối đa việc đi ra đường. Kim viện cớ mới hết ốm để khỏi lên thư viện học, cô trốn biệt trong phòng, đến mức không đi siêu thị phải nhờ mấy đứa chung nhà mua đồ ăn dùm. Không biết đứa nào "mách lẻo", Fernando đến la lối um xùm "Phải đi ra ngoài cho quen với thời tiết, em định làm con gấu ngủ Đông suốt ba tháng sao?". Anh lôi cô ra ngoài dù chẳng biết sẽ đi đâu, nhiệt độ đang ở mức không độ lúc ba giờ chiều. "Chúng ta không đi xe hơi - Fernando cảnh báo - Đi bộ thế này vào trung tâm". Kim đội nón len như mấy ni cô ở Việt Nam để che hai tai lại mà vẫn có cảm giác tai đông cứng đến gần rụng. Cô nghĩ mình trông "kỳ cục" với cái nón len che sùm sụp nhưng ngoài đường ai cũng trùm đầu lại bằng đủ thứ nón mũ và khăn choàng che kín mũi. Fernando trông cũng kém đẹp trai với cái nón len dày cui như thầy chùa nhưng Kim không còn hơi sức đâu mà cười cợt, cô xuýt xoa với đôi tay lạnh cóng dù đã mang đôi găng bằng da cực dày. Mọi người cúi đầu tránh những con gió rét mướt tạt vào mặt, ai cũng đi lom khom bằng những bước ngắn nhưng lại có vẻ vội vã như đang chạy.

Ở bến xe bus không ai đứng yên được một giây, cứ phải chạy tại chỗ cho cơ thể vận động liên tục. Kim thấy mấy bà già lụm cụm tám chín chục tuổi tội nghiệp chống gậy dấn từng bước khó nhọc trong làn gió tê tái. Đột nhiên có bà đánh rơi túi đựng cam. Bà già mặc đồ lùm xùm, đi đứng đã khó khăn nên nhìn mấy trái cam lăn lông lốc ra vỉa hè lúng túng không biết xử lý ra sao. Fernando và Kim cúi xuống giúp, lúc Kim đưa vào tay bà túi cam, cô cám cảnh hỏi: "Sao mấy bà ra đường làm chi vào thời tiết này? Cần mua gì thì nhờ hàng xóm giúp cho!". Mấy bà lão bật cười, họ đồng thanh nói cô bé này đúng dân châu Á mới sang Oxford học. Bên đây không ai giúp ai cái gì, vả lại mấy người già càng cần phải ra đường mỗi ngày. "Chúng tôi mà sợ rét trốn biệt trong nhà thì chân tay cứng đờ cả lại. Đến mùa Xuân trời có ấm hơn nhưng do suốt mấy tháng mùa Đông không vận động, chúng tôi sẽ bị liệt hết. Chúng tôi phải cố gắng, mỗi ngày đều phải cố gắng với những khớp xương đau nhức này. Càng già càng phải chiến đấu với mùa Đông, phải tự cứu mình trước khi trời cứu, cháu ạ!". Xe bus đến, mấy bà khó nhọc lục tục leo lên. Kim chạy đến đỡ nhưng họ cười đẩy cô ra: "Để chúng tôi tự lực, cô bé!". Những hành khách khác kiên nhẫn đứng chờ dù ai cũng nóng lòng được sớm chui vào xe bus ấm áp. Kim cũng định bụng leo lên nhưng Fernando giữ tay cô lại "Tôi đã nói là chúng ta đi bộ mà!"

Kim gục đầu cắm cúi bước. Những viên đá lót đường trơn trợt làm cô loạng choạng chợt ngã mấy lần. Fernando không đưa tay ra đỡ, nếu anh có đưa tay hẳn Kim cũng không thèm vịn lấy. Cô xấu hổ thấy mình không bằng mấy bà già mỗi ngày phải chiến đấu với những khớp xương rệu rã trong cái lạnh khắc nghiệt mùa Đông. Càng đi Kim càng thấy ấm hơn, vào đến trung tâm rồi cô cũng không biết Fernando sẽ đưa mình đi đâu. Cô cố gắng kiên nhẫn không chịu hỏi, đến khi thấy hai người cứ đi vòng vòng ngang qua chỗ cũ đến ba lần, cô đứng lại, thở một hơi dài làm khói bốc lên tận đỉnh một ngôi giáo đường: "Fernando, anh giỡn mặt với tôi hả?". Fernando cả cười: "Mệt rồi sao? Thôi thì vào đây uống trà! Tôi chỉ muốn luyện cho em đi bộ trong mùa Đông thôi".

Hai người vào một tiệm trà ấm cúng, Kim đuối sức vì "hành trình" hai cây số dưới trời giá rét nên giận dỗi dán mặt vào cửa sổ nhìn ra ngoài để mặc Fernando gọi trà nóng và mấy loại bánh ngọt. Trong tấm kính cửa sổ, cô thấy hình ảnh phản chiếu Fernando đang khoan khoái pha sữa vào trà rồi ung dung ăn hết cái bánh chocolat này sang cái bánh nhân táo khác. Cuối cùng không chịu nổi mùi trà nóng ấm áp pha sữa thơm lừng và hương bánh ngọt ngào ngạt, Kim quay lại nhìn Fernando trách móc: "Không mời tôi ăn hả?". Fernando tỉnh bơ nhìn dĩa bánh đã hết veo và bình trà cũng kịp cạn, liếm môi thòm thèm nói: "Tưởng em thích nhìn đường phố hơn. Chắc mình gọi thêm bánh, em có cần tôi đút tận miệng không?". Lần này trà vừa kịp đem lên Kim đã hối hả pha cho mình một cốc đầy rồi đổ sữa vào đục ngầu cả lên. Cô vừa thổi vừa uống, lắng nghe thứ chất lỏng ấm áp đang lan tỏa vào từng tế bào lạnh cóng của mình. Dân Anh có lối uống trà sữa vào mỗi buổi chiều thật đặc trưng chắc cũng do trời rét quá cần nạp nhiều năng lượng. Họ ghiền trà sữa và không bỏ được thói quen uống trà vào mỗi chiều, như dân Việt Nam không bỏ được giấc ngủ trưa dù cuộc sống có trở nên bận rộn bao nhiêu. Sinh viên nước ngoài đến Anh cũng dần bị trà sữa mê hoặc và thấy mỗi buổi chiều lạnh cóng bên ly trà pha sữa ấm sực là thời điểm thật "thiêng liêng" trong ngày.

Kim đang đói bụng nên chộp lấy cái bánh kem chocolat người phục vụ vừa đem đến rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, không thèm bỏ ra đĩa lấy muỗng xúc dịu dàng như mọi người xung quanh. Đến lúc thấy Fernando nhìn cô chằm chằm rồi chép miệng than "Đi với em tôi xấu hổ quá!", Kim mới chợt giật mình. Cô vội vã liếm mép và mút những ngón tay dính đầy chocolat như một con mèo nhỏ lem luốc. Fernando nhăn mặt rút khăn tay ra đưa, Kim từ chối "Tôi có khăn giấy, anh thọt tay vô túi áo tôi lấy ra dùm", nhưng anh đã cầm tay cô lên lau chăm chú và tiện thể chùi cả miệng vẫn còn sót một miếng bánh to tướng trong đó. Kim nhìn chiếc khăn trắng tinh bị dây bẩn bằng những vệt chocolat, xấu hổ và tức giận: "Hình như lúc nào anh cũng làm tôi trở nên... không ra thể thống gì?". Fernando lạnh lùng: "Thôi ăn nhanh đi rồi về. Tôi không có thời gian ở đây với em suốt buổi chiều đâu!". Kim thở hắt ra: "Nếu bận anh đi trước đi, không lẽ tôi không biết đường tự về nhà mình". Fernando đứng dậy, anh nói mình sẽ trả tiền nên cô cứ ngồi lại ăn thong thả, nhớ lúc về cũng cố gắng đi bộ chứ đừng leo lên bất kỳ chiếc xe bus nào.

Fernando đi rồi Kim mới thấy có một người ngồi kế bên dù "khắc khẩu" nhưng ấm cúng hơn rất nhiều, ngoài trời tuyết lại rơi đợt mới. Cô nuốt tiếp cái bánh còn lại một cách khó nhọc, uống tách trà sữa đã nguội lạnh rồi nặng nề khoác áo, thở dài nghĩ tới đoạn đường quay về trong thời tiết khắc nghiệt. Cô nghĩ mình không việc gì sợ Fernando đến mức phải lê gót dưới tuyết khi xe bus cứ hai phút lại tấp vào, nhưng rồi nhớ đến mấy bà già cố gắng vận động, Kim đành cắm cúi bước đi cho nhanh. Trời càng lúc càng rét, tuyết rời dày hơn, gió thốc mạnh hơn. Kim ghì tấm khăn choàng quấn kín trên đầu, một tay đút sâu vào túi áo khoác, dấn bước khó khăn. Một viên đá lót đường trơn như mỡ làm cô trượt một cú hai chân giơ bổng lên suýt ngã bật ngữa ra sau, đột nhiên có ai đó bất ngờ chụp Kim lại vào phút cuối. Vừa kịp hoàn hồn, Kim giật nẩy mình nhận ra đó là Fernando: "Anh theo dõi tôi hả?". Anh không trả lời, đều giọng đề nghị: "Có muốn dựa sát vào người tôi không? Như thế sẽ ấm áp hơn, không bị trợt ngã nữa và quãng đường đi sẽ ngắn lại!"


4. Thành công bước đầu :

Dù chậm chạp so với sự mong đợi mỏi mòn của Kim, mùa Đông rồi cũng dần ra đi. Tuyết bắt đầu tan, nhỏ những giọt nước lạnh cóng từ trên mái vòm chạm khắc cầu kỳ của những ngôi trường cổ kính xuống vài người khách bộ hành đang rảo bước.

Những bức tượng đá "đội mũ trắng" suốt bao nhiêu ngày giờ bắt đầu rũ tóc, những dòng nước rỉ rả thay phiên nhau chảy xuống mũi, xuống cằm trông ngộ nghĩnh làm sao.

Lũ sinh viên lại đem xe đạp ra vi vu ở những đoạn đường khô ráo. Nhiệt độ dần dần nhích lên, gió hết mạnh, trời bớt âm u.

Một buổi sáng thức dậy, Kim chợt nhận ra mặt trời lên sớm hơn thường lệ. Nhìn ra cây cỏ bên ngoài, chồi non đang nẩy mầm, hoa hé nụ e ấp, cảnh vật xinh tươi mơn mởn. Bên kia đường, hàng cây phong cổ thụ đã có những chiếc lá xanh non nhú ra khắp lượt. Kim cột dây giày, hăm hở chạy vài vòng quanh khu học xá. Giờ Fernando chẳng cần "áp giải" cô nữa. Kim đã khỏe mạnh và năng động hơn, gò má ửng hồng không còn xám ngoét, môi không khô nứt nẻ như dạo trước. Đặc biệt đôi mắt Kim "có thần" hơn, dáng vẻ tự tin, không cúi gằm đầy tự ti như hồi mùa thu mới bên Việt Nam sang. Không có Fernando nhưng giờ con trai trong khu học xá đã bắt đầu hộ tống theo Kim khi cô chạy buổi sáng. Họ nhận ra cô nàng Việt Nam trở nên mượt mà, mắt đen láy, tóc dài cột nhổng năng động, miệng chúm chím hay cười khá có duyên.

Từ dạo Thúy Hà xong chương trình tu nghiệp về nước hồi tháng giêng, Kim lại trở thành Miss Việt Nam trong cộng đồng sinh viên khu học xá ở đây, thậm chí có vài người còn thân thiện gọi cô là Miss Châu Á khi không có Lệ Chi ở đó. Công bằng mà nói, dạo này Lệ Chi xuống sắc thấy rõ. Cô bé mặt bơ phờ do thường xuyên thức khuya, lại tập tành hút thuốc và nốc bia nên càng ngày bọn Tây càng chán. Tụi con gái châu Âu cũng thích ăn chơi, nhưng bọn chúng luôn biết tự chủ. Đa phần đều chơi thể thao và ăn uống cẩn thận. Còn Lệ Chi hẳn bị gia đình kềm cặp từ nhỏ, đến lúc xổ lồng hối hả sống, muốn dừng cũng không kịp.

- Chào Miss Châu Á - anh chàng Mauricio đẹp trai chạy đuổi theo - Hôm nay trời ấm quá!

- Có nắng rồi - Kim hào hứng - Nhưng đừng gọi em như vậy, cho em làm Miss Sài Gòn cũng hân hạnh lắm rồi.

- Ừ, ở Luân Đôn một thời có vở kịch Miss Sài Gòn nổi tiếng lắm đó!

- Lâu lắm em mới lại thấy nắng, nhớ Việt Nam quá!

- Anh cũng thấy nhớ nắng Nam Mỹ quê hương - Mauricio phụ họa rồi ngắt một bông hoa dại bên đường cài lên tóc tặng Kim - Mùa xuân đến rồi đó!

Kim ngỡ ngàng:

- Thật sao? Mùa xuân đến rồi hả?

Ở Sài Gòn với nắng nóng quanh năm, chưa bao giờ Kim thấy được hết niềm hạnh phúc khi mùa xuân đến. Mỗi lần gần Tết, nghe người ta hát "Xuân đã về! Xuân đã về!" bằng một giọng vui vẻ, Kim còn cáu thêm: "Có gì vui đâu, già thêm một tuổi, xuân xiếc cái gì!". Nhưng sáu tháng nay ở Anh, có trải qua một mùa thu buồn ảm đạm với lá vàng rơi theo những cơn gió cắt da và một mùa đông lạnh khắc nghiệt với tuyết phủ trắng đường, mới cảm nhận được mùa xuân có ý nghĩa đến thế nào. Fernando thường hay động viên Kim: "Ráng đợi đến mùa xuân, khi thời tiết dễ chịu hơn, cảnh vật xinh đẹp lên, lúc đó em cũng sẽ yêu đời hơn, vui khỏe hơn và không còn... bị buồn ngủ nữa!". Thật chán, anh chẳng phải là một người lãng mạn, Kim đã đợi anh kết thúc câu nói của mình bằng một lời hứa nào đó chẳng hạn như "... và tôi sẽ mời em đi ăn kem rồi hai đứa mình cùng vào rạp xem phim!"

- Kim nè! - Mauricio dừng lại thở - Anh chàng Fernando dở người đó là gì của em vậy?

Kim nhún vai không trả lời. Như chỉ đợi có thế, Mauricio hào hứng nói tiếp:

- Lúc đầu thấy anh ta chăm sóc em tận răng, tụi này cũng nghi là bạn trai. Nhưng rồi thấy anh ta thô bạo quá, chẳng tế nhị hay dịu dàng tí nào với em cả. Anh ta có bao giờ tặng hoa cho em chưa?

Kim ngao ngán:

- Anh ta thiếu điều muốn... tặng em nắm đấm khi em giải sai bài tập. Mà lúc em làm bài trúng anh ta cũng chẳng thèm khen lấy một câu chiếu lệ.

- Ừ! Tệ thật - Mauricio phụ họa - Anh chàng Fernando đó người Bồ Đào Nha, đáng lẽ phải nồng nhiệt như xứ sở đầy mặt trời của anh ta, sao lại lạnh lùng như dân Ăng-lê!

Kim nhìn Mauricio trêu chọc:

- Khác xa với anh! Sưu tầm bao nhiêu cô gái rồi? Đủ mọi màu da phải không?

- Chưa có da vàng! - Mauricio nheo mắt cười tình - Thật đó! Anh không thích Lệ Chi, sẵn sàng ngủ với tất cả mà không cần tình yêu...