XtGem Forum catalog

Nói Yêu Em 7 Lần

Posted at 27/09/2015

517 Views

Vừa nghe đã biết là nói dối rồi. Bởi vậy người ta nói:" Nói dối cũng là một nghệ thuật" , nói dối làm sao khiến người ta tin là thật một chút mới được chứ, chỉ có kẻ ngu mới tin lời của chị ấy.

- Ừ, con gái tập thể dục một mình vào giờ này cũng đáng lo lắm. Mai mốt cứ đến đây tập trung với tụi anh - Tuấn Anh lên tiếng nói làm cắt đứt suy nghĩ của Tùng Linh.

Tùng Linh cảm thấy choáng vô cùng, nhỏ vừa mới chửi chỉ có kẻ ngu mới tin, vậy mà Tuấn Anh lại tin mới chết chứ. Xem ra, nhỏ phải xem lại IQ của Tuấn Anh mới được. Nhỏ đang định lên tiếng hỏi khéo về chuyện đi đường không có ai hết, có sợ hay không thì Quỳnh Chi đã chen ngang.

- Vui quá, vậy sau này em sẽ cố đến đây tập thể dục điều đặn .

Nhìn thấy nụ cười của Quỳnh Chi, Tùng Linh đành ném câu hỏi vào bụng, nhỏ cũng không ích kỷ nhỏ nhen đến mức đi bóc trần sự thật ra làm gì.

Tùng Linh nhìn thấy Quỳnh Chi đến, nhỏ cảm thấy phát rầu. Thứ nhất là nhỏ không thể ở bên cạnh Tuấn Anh được. Thứ 2 là , nhỏ chợt nhận ra sai lầm nghiêm trọng của nhỏ khi quyết định làm mai Quỳnh Chi cho Tuấn Anh, không ngờ là bà chị này lại như keo dính chuột. Vừa dình vào là gỡ không ra như thế. Nhỏ phải làm sao để đá bà chị này đi, cách xa Tuấn Anh đây cơ chứ, càng nghĩ càng thấy nhức cả đầu.

Đang suy tư thì thấy Tuấn Anh và Quỳnh Chi kéo nhau ra một góc, bắt đầu làm động tác thể dục rồi.

- Nè, bà còn đứng đó làm gì, không mau khởi động đi - Giọng thằng Hoàng Nguyên ở đâu xuất hiện sau lưng nhỏ, chưa hết tên này còn dùng chân đá đá chân nhỏ chọc ghẹo.

Tùng Linh quay đầu lại nhìn thằng Hoàng Nguyên ở sau lưng mình, hất mặt hỏi:

- Ông làm gì ở đây vậy?

- Hehe...thì đi xem kịch vui chứ sao - Thằng Hoàng Nguyên đang nhăn răng cười thích chí trước gương mặt cau có của Tùng Linh.

- Chẳng phải ông luôn bảo : "Thứ 7 máu chảu về tim, lim dim tìm chỗ ngủ sao? Trời đánh cũng không thức dậy mà. Hôm nay là thứ 7 mà ông cũng ráng thức dậy để đến đây xem kịch nữa à. Thật là hy sinh lớn quá đấy - Tùng Linh trợn mắt nói xỏ Hoàng Nguyên. Không ngờ lại mọc ra thêm một kẻ phá bĩnh thế này.

Thằng Hoàng Nguyên cười như không, tự nhiên lại khoát tay lên vai Tùng Linh nói :

- Tui định đến xem cái con đàn ông như bà cua trai thế nào. Haha... không ngờ, lại có thêm tình địch như thế. Xem ra càng ngày thú vị rồi đây.

- Cái thằng đàn bà như ông đúng là nhiều chuyện không ai bằng đó - Bị Hoàng Nguyên nói là " con đàn ông", Tùng Linh tức giận bèn mắng lại ngay - Ông muốn xem kịch vui, thì đứng ở đằng xa xem đi, vì sao lại đến đây làm gì chứ?

- Nè, tui có lòng tốt thôi. Bà xem đi, hai người kia tập với nhau, bà trở thành người thừa. Tui có lòng tốt đến đây tập với bà rồi còn gì - Hoàng Nguyên vừa nói vừa hất mặt về phía Tuấn Anh và Quỳnh Chi, hai người đó đang chơi trò giã gạo.

Trời ơi. Cái bà chị Quỳnh Chi này, nhìn hiền hiền mà cũng ghê gớm quá đi mất. Chưa chi mà đã đụng tay đụng chân thân mật như thế rồi, thiệt là cáo già quá mà.

Nhưng đó là tập thể dục mà, nhỏ cũng đành chấp nhận thôi. Không thể nào chạy lại tách hai người đó ra được.

- Nhìn cái bà chị kia, tui tin chắc là bà sẽ thua thôi - Hoàng Nguyên đưa tay vuốt vuốt làm như vuốt râu đầy thông thái nói.

Tùng Linh biết mình không xinh đẹp bằng Quỳnh Chi, nghe thằng Nguyên nói vậy thì hiểu ngay, nhỏ cong môi nói:

- Ý ông nói là tui xấu đó hả?

- Chứ còn gì nữa - Thằng Nguyên phá ra cười nói - Mà cái này là do bà nói nha, hổng phải tui.

- Tui nói cho ông biết, tui tuy xấu nhưng kết cấu nó hoài hòa . Ông phải biết là “tâm hồn một con người mới là quan trọng nhất.”

- Thế nhưng cái đập vào mắt tụi con trai trước tiên là mặt tiền. Bà nhìn đi, mặc tiền của bà có bằng người ta hay không? - Thằng Nguyên cười xấu xa nói.

Tùng Linh nhìn xuống bên dưới mình, rồi nhìn về phía Quỳnh Chi. Đúng thật là mặt tiền của nhỏ không được như người ta thật. Huhu...

- Đi! Tui với bà cũng làm động tác giã gạo đi - Hoàng Nguyên kéo Tùng Linh đi về hướng hai người kia - Là bạn tốt mới giúp bà phá hoại thôi đó nha.

Tùng Linh nhanh chóng chèn tay mình vào tay của Hoàng Nguyên, cả hai giả vờ làm động tác giả gạo đầy bắt chước. Tuấn Anh vừa nâng Quỳnh Chi lên nhìn thấy vậy thì cười trêu Tùng Linh:

- Hèn chi hôm nay em dậy sớm tập thể dục như thế, hóa ra là có hẹn.

Tùng Linh nghe xong câu này thì khóc không ra nước mắt. Đích thị là Tuấn Anh đã hiều nhầm nhỏ với Hoàng Nguyên có gì với nhau rồi. Nhỏ chẳng thèm nói gì thêm, kéo eo Hoàng Nguyên một cái để cậu nhấc nhỏ lên vai, cả hai cứ sấn tới, sấn tới làm cho Tuấn Anh và Quỳnh Chi không thể tiếp tục làm động tác này được nữa. Nhỏ cũng luôn miệng xin lỗi vì sự cố va chạm của mình.

Tuấn Anh liền buông Quỳnh Chi ra, cả hai bắt đầu làm động tác khác. Tuấn Anh đang hướng dẫn Quỳnh Chi làm động tác gập người thế nào cho tốt, giữ được lâu. Cậu thậm chí còn giữ người Quỳnh Chi thật lâu ở động tác gập người này. Dương nhiên sự tiếp xúc thân mật cũng gia tăng nhiều hơn. Nhất là Tuấn Anh có thể nhìn rõ mặt tiền của chị ta. So với động tác này, nhỏ chẳng thà hai người họ làm động tác giã gạo còn hơn.

Tùng Linh nhìn thấy cảnh này thì sôi cả ruột gan, nhỏ âm thầm mắng Quỳnh Chi: “ Cả tập thể dục mà cũng không biết nữa, chẳng biết chỉ ấy làm sao mà sống sót đến bây giờ.

Nhỏ ghiến răng ghiến lợi, nhéo eo thằng Nguyên một cái đau điếng, khiến thằng này đau quá kêu thét lên.

- Gì vậy – Tuấn Anh bèn quay lại nhìn nhỏ và thằng Nguyên hỏi.

- À, cậu ấy nói tập thế này chán quá, cho nên mới thét lên thở dài thế đó mà. Hay là chúng ta vừa tập thể dục, vừa phân thắng bại cho có sinh khí đi.

- Cũng hay đó, nhưng mà chị thì dở lắm. Hay chị với anh Tuấn Anh là một đội, còn em với bạn em là một đội hen. – Quỳnh Chi nghe xong thì reo lên vui vẻ phân chia.

Tùng Linh nghe xong thì giận lắm, nhưng dù sao đây cũng là mục đích của nhỏ mà, cho nên nhỏ liền gật đầu đồng ý và bắt đầu luận chơi:

- Tụi mình sẽ chơi trò chơi giã gạo. Đội nào giã gạo nhiều nhất thì thắng, thế nào?

- Cũng được – Tuấn Anh và Thằng Nguyên đồng thời gật đầu tán thành.

- Nhưng mà em yếu lắm,chỉ sợ làm anh thua thôi – Quỳnh Chi xụ mặt mếu máo nói.

- Không sao. Em không cần giã, để một mình anh làm là được rồi. Luật chơi cho phép chứ - Tuấn Anh bèn an ủi Quỳnh Chi.

Tùng Linh thật sự muốn gào thét bảo :” Không được” , thế nhưng nhỏ vẫn gật đầu đồng ý.

- Để công bằng, đội em cũng chỉ một người giã thôi – Nhỏ ra vẻ quân tử đưa ra luật sửa đổi của mình.

- Hả…- Thằng Hoàng Nguyên mắt tròn mắt dẹp nhìn Tùng Linh.

Tùng Linh kín đáo xoay lưng về hai người đó, đối diện với thằng Nguyên, nhỏ cung nắm đấm của mình lên đầy sự đe dọa.

Thằng Nguyên đầu nuốt nước mắt vào lòng chấp nhận trò chơi mà bản thân bị thiệt nhiều nhất này. Cậu bắt đầu hối hận vì một phút ham vui mà phải hối hận ngàn thu này.

Thế là…

Trò chơi bắt đầu…

Sức lực thằng Nguyên cũng tốt, thế nhưng so với người luyện võ như Tuấn Anh thì đúng là thua xa rất nhiều. Làm được chỉ mấy phút là thằng này bắt đầu đuối sức rồi.

Thằng Nguyên phải cố gắng hết sức cõng nhỏ trên vai, cho nên chỉ một chút sau, thằng này đã thở hồng hộc rồi. Nói chuyện không ra hơi luôn.

- Tui… mệt …quá – Thằng Nguyên vừa cõng nhỏ giã gạo vừa than thầm. – Cõng con heo như bà trên lưng còn khổ hơn là bị lao động khổ sai.

- Ráng đi, làm nhanh lên, xong rồi tui đãi ông ăn kem – Tùng Linh bèn hết sức động viên thằng bạn mình.

- Muốn …không…nổi …rồi…Thấy tui mệt đến nỗi… nói không ra hơi …như thằng cà lăm hay không?

Tùng Linh liếc mắt nhìn cặp bên kia, Tuấn Anh tuy mồ hôi cũng nhễu đầy, nhưng hơi thở vẫn rất đều đặn. Nếu cứ thế này thì đúng là thua thật rồi, Tùng Linh bèn nói với thằng Nguyên.:

- Để tui ể ông nghe câu chuyện vui này nhé…

“Chàng cà lăm đi mua vịt quay:

- Bán cho tui một... một... một.....