Nơi ấy có anh
Posted at 25/09/2015
714 Views
Nói xong bà ta quay người đi xuống dưới lầu.
Lâm Phong về tới nhà với vẻ mặt hạnh phúc ngập tràn, Lâm Tịnh – chị gái cậu đang ngồi xem tivi thấy cậu về bèn lên tiếng:
- Về rồi sao. Nãy giờ ba mẹ gọi về hỏi em rất nhiều, sao không chịu bắt máy. Lại giận ba mẹ nữa phải không?
- Điện thoại em hết pin – Cậu vui vẻ trả lời.
Chị gái nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của em trai thì không khỏi kinh ngạc, mọi năm vào ngày sinh nhật của Lâm Phong mà ba mẹ không thể về mặt mũi cậu lúc nào cũng tối sầm đầy giận dữ, hôm nay lại hớn hở vui vẻ vô cùng.
- Có chuyện gì vui à – Lâm Tịnh liếc mắt nhìn em trai hỏi.
Lâm Phong bèn gật đầu. Cậu bỗng nhớ đến guơng mặt Ngân hằng và nụ hôn lén lút của mình thì xấu hổ, mặc đỏ bừng lên.
- Kể chị nghe với – Lâm Tịnh bèn tò mò.
- Không kể chị nghe – Lâm Phong có chút nguợng lắc đầu rồi chạy nhanh về phòng.
Lâm Tịnh nhìn theo bóng Lâm Phong trong lòng có chút thắc mắc, nhìn vẻ mặt có chút nguợng ngùng xấu hổ của Lâm Phong thì reo lên trong lòng:” Chẳng lẽ….” sau đó thở dài nhìn lại than thở:
- Em trai mình cuối cùng cũng đã lớn, đã biết yêu, còn mình thì già thêm rồi.
Về Phòng Lâm Phong không ngủ đuợc, cậu nằm đưa cao sợi dây mà Ngân Hằng tặng nhìn không chép mắt, khoé môi mĩm cuời không ngừng. Cậu cất kỹ sợi dây buộc tóc của Ngân hằng vào trong ngăn kéo, lòng ngập tràn niềm vui. Cho đến khi cậu nhận đuợc điện thoại của ba mẹ.
Trong lòng bỗng có chút giận dỗi vì ba mẹ không giữ lời hứa ăn mừng sinh nhật cùng với cậu.
- Con trai ngoan, hôm nay đi chơi cùng các bạn ở đâu vậy, sao ba mẹ gọi hoài mà không bốc máy – Giọng mẹ cậu ngọt ngào âu yếm hỏi.
- Con đi chơi ở đâu, ba mẹ hỏi làm gì. Chẳng phải hai nguời không thèm quan tâm đến con hay sao – Lâm Phong nói giọng trách móc.
- Phong à, con thông cảm cho ba mẹ đi. Ba mẹ phải tham dự một bữa tiệc quan trọng nên mới không về đuợc – Mẹ Lâm Phong nhẹ nhàng giải thích.
- Tiệc…tiệc… có bữa tiệc nào quan trọng hơn tiệc sinh nhật của con sao. Ngày nào ba mẹ cũng đi dự tiệc cả, còn sinh nhật của con, một năm chỉ có một lần mà thôi – Lâm Phong nói giọng hờn mác.
- Đuợc rồi con trai, ba mẹ biết lỗi rồi, ngày mốt ba mẹ trở về, sẽ tổ chức bù cho con một buổi tiệc sinh nhật khác đuợc không – Mẹ cậu kiên nhẫn dỗ dành.
- Con không cần, nếu như ba mẹ thuơng con thì xuất hiện ngay ngày hôm nay cùng con ăn mừng sinh nhật đi – Lâm Phong trẻ con hờn dỗi cố tình nói dù biết rằng ba mẹ cậu không thể ngay lập tức bay về trúơc mặt cậu.
- Phong, con biết rõ là không thể mà, ngoan đi. Ngày mốt ba mẹ sẽ về, tới lúc đó, con thích gì ba mẹ cũng chiều theo ý con – Mẹ Lâm Phong cố gắng dỗ dành đứa con trai duy nhất của mình cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ.
- Con không cần, con không cần – Lâm Phong ấm ức nói rồi giận dữ cúp máy, đây là lần thất hứa thứ bao nhiêu của ba mẹ cậu rồi.
Quăng phịch chiếc điện thoại xuống giuờng, niềm vui mà Ngân Hằng mang lại bị sự giận dỗi trẻ cn của cậu đánh bay mất. Lâm Phong nằm ì trên giuờng, nghĩ đến Ngân Hằng, nghĩ đến ba mẹ, cậu bỗng rùng mình, cậu đã làm một điều rất ư liều lĩnh:” Nói dối ba mẹ mình đã ly hôn”
Chuyện bắt đầu từ lúc, Sơn Hải và Bảo Duy cứ thấy cậu mặt mày hớn hở thì gặn hỏi, cuối cùng cậu đành thật thà khai báo tất tần tật mọi thứ. Còn hỏi bọn họ cách để làm Ngân Hằng đồng ý đi chơi đến hết ngày với cậu.
Hai nguời kia tranh nhau đưa ra kế sách. Cuối cùng Bảo Duy vỗ ngực nói:
- Cách hay nhất để con gái không từ chối là đánh vào lòng nhân từ, sự dễ xúc động của họ.
- Là sao? – Lâm Phong ngơ ngác nhìn Bảo Duy hỏi.
- Cứ bịa ra một chuyện bi thuơng nhất của ông để cho Ngân Hằng thấy xúc động, tự động bạn ấy sẽ mũi lòng mà chấp nhận điều kiện đi chơi của ông thôi – Bảo Duy giải thích.
- Nhưng chuyện bi thuơng nhất là chuyện gì mới đuợc – Lâm Phong nhíu mày suy nghĩ.
- Trời! Sao ông ngốc quá vậy, chẳng lẽ ông chưa từng có chuyện gì đau lòng hay sao?- Sơn Hải chán nản kêu lên.
- Có – Lâm Phong gật đầu nhớ ra rồi nói – Con chim hồi bé mình rất thích đã chết, mình rất đau lòng.
- Trời, thật không biết nên khen ông quá ngây thơ hay **** ông ngu ngốc đây – Bảo Duy ngữa mặt lên trời than thở trước vẻ mặt thiếu hiểu biết trầm trọng của Lâm Phong.
- Thôi bỏ đi, với hoàn cảnh sống của cậu ấy, thì chắc chắn chẳng có chuyện đau lòng nào đâu – Sơn Hải xua tay nói – Bỏ kế hoạch này đi, tìm kế hoạch khác.
- Không được, với mấy con gái như Ngân Hằng thì phải sử dụng cách này thôi, nếu không chắc chắn sẽ bị từ chối ngay khi còn chưa mở miệng – Bảo Duy bèn quyết liệt nói.
Lâm Phong cắn môi suy nghĩ thấy lời Bảo Duy nói rất đúng, con gái trầm lặng không thích giao du như Ngân Hằng thì xem ra cách này là cách tốt nhất để khuấy động cô.
- Vậy mau tìm cho mình một lí do đi – Lâm Phong quyết định đồng ý với ý kiến của Bảo Duy.
- Cứ nói là ba mẹ ông đã ly thân từ lâu rồi, ông từ nhỏ luôn thiếu thốn tình thương, con gái thường nghe mấy câu chuyện như vầy đều cảm thấy xúc động hết. Nhất định sẽ cảm thấy muốn bù đắp cho ông ngay – Bảo Duy ưỡng ngực đúc kết kinh nghiệm của mình với mấy cô bạn gái.
- Nhưng ba mẹ mình rất thương yêu nhau, hai người hoàn toàn không có ly thân. Nếu nói dối, sau này Ngân Hằng biết được thì thế nào. Bạn ấy nhất định sẽ rất giận – Lâm Phong nghĩ đến việc Ngân Hằng sẽ phát hiện ra sự dối trá của mình và nổi giận thì không khỏi sợ hãi.
- Ngốc quá, trước đó ông đừng để cho Ngân Hằng biết. Tới khi nào bạn ấy yêu ông rồi hãy nói. Con gái khi yêu rồi thì chúng ta đặt đâu sẽ ngồi nấy ngay. Lo lắng làm gì – Bảo Duy bĩu môi hùng dũng đáp.
- Thật sa?- Lâm Phong nghi ngờ hỏi lại.
- Đương nhiên thật – Bảo Duy gật đầu, lòng tràn đầy tự tin đáp.
- Mình thấy cách này cũng hay đó, làm đi – Sơn Hải vuốt vuốt cằm khẽ gật đầu ra chiều đắc ý với kế hoạch của Bảo Duy.
Cho nên Lâm Phong đã nói dối và Ngân Hằng cũng đồng ý đi chơi cùng cậu thật vui vẻ, cậu còn nhận được quà sinh nhật do cô tặng nữa chứ.
Giờ phút nắm trong tay món quà sinh nhật của Ngân Hằng, Lâm Phong ngây ngốc tin rằng sự lừa dối này không có gì là sai cả, cũng không hề gây tổn hại cho ai, cậu tin chắc như vậy cho đến khi chìm vào giấc ngủ, nên không hề biết, lời nói dối tưởng chừng như vô hại lại gây ra không biết bao nhiêu đau đớn.
Sáng thứ hai là ngày đầu tuần, tất cả nữ sinh cấp ba đều phải mặc áo dài trắng để làm lễ chào cờ đầu tuần. Ngân Hằng và Ngân Quỳnh cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong khi Ngân Quỳnh cầu kì về kiểu tóc để cho bản thân thêm xinh đẹp thì Ngân Hằng chỉ xã tóc đơn giản sau lưng. Mái tóc dài đen nhánh đong đưa, phủ trên nền trắng chiếc áo dài khiến cho dáng vóc mình hạc sương mai của Ngân hằng càng thêm mờ ảo.
Cô có gương mặt xinh đẹp của mẹ, cô luôn mang dáng vấp của mẹ cô khiến ba cô mỗi lần nhìn thấy đều không khỏi xúc động. Ông cười nhẹ nói với Ngân Hằng, trong lời nói chứa đầy sự luyến tiếc:
- Con thật giống mẹ con, nhất là lúc mặc áo dài.
Không ngờ câu nói đơn giản càng kích động tinh thần của bà Kim Lương, bà nhín Ngân Hằng bằng đôi mắt tóe lửa, hận không thể xé nát cô ra. Nếu như cô không mnag dáng vấp của người đàn bà mà suốt đời này bà ta cũng không thể chiến thắng được thì có lẽ bà ta không tức giận đến như thế này.
Ngân Hằng vừa đến trường đã thấy Lâm Phong đứng dựa tường dáng vẻ chờ đợi. Vừa thấy cô, cậu bật người đứng dậy sải vài bước là tiến đến trước mặt cô. Nụ cười trên miệng rạng rỡ như ánh mắt trời chói lóa ngày nắng.
- Hi! Mình chờ bạn đã lâu rồi.
- Chào! – Ngân Hằng hờ hững đáp lời, mắt cô nhìn vào bên trong lớp tìm kiếm.
- Hôm qua mình rất vui, cám ơn bạn – Lâm Phong liền nói ra nỗi niềm của mình.
Nhưng Ngân Hằng không chú ý lắm, cô qua đầu nhìn ra phía cổng, vừa lúc thấy Minh Nhật đi vào bên trong. Cô liền bỏ mặc Lâm Phong đứng đó, quay người chạy đến bên Minh Nhật. Lâm Phong bị NGân Hằng bỏ lại phía sau, niềm vui trên nét mặt vụt tắt, lại còn chứng kiến cảnh Ngân Hằng ân cần trò chuyện với Minh Nhật thì trong lòng không khỏi ghen tị xen lẫn khó chịu.
- Vết thương của bạn sao rồi – Ngân Hằng chạy đến bên Minh Nhật liền hỏi, cô đưa mắt quan sát cánh tay bị thương của Minh Nhật. Minh Nhật cố tình mặc áo dài tay che đi vết băng trên cánh tay, nhưng nơi đó vẫn cộm lên vết băng, thấy nơi đó đã được băng bó cẩn thận, Ngân hằng cũng yên tâm hơn.
- Không sao, chỉ là sượt qua một chút, bác sĩ bảo chỉ cần cẩn thận một chút đừng để bị nhiễm trùng là vết thương sẽ mau lành thôi – Minh Nhật thờ ơ trả lời.
- Vậy thì tốt quá – Ngân Hằng thở phào nhẹ nhỏm, cô thật sự lo lắng cho vết thương của Minh Nhật.
Chuông chào cờ reo lên, cả hai vội vàng vào lớp, nhưng nhìn Minh Nhật xách cặp bằng tay trái không quen cho lắm, Ngân hằng bén đề nghị:
- Để mình giúp bạn xách cặp.
Minh Nhật nghĩ đến việc lớp học cũng không xa, hôm nay lại có tiết chào cờ và sinh hoạt chủ nhiệm, tập vở không nhiều, lại bắt gặp ánh mắt đầy thành ý của Ngân hằng nên bằng lòng nhận sự giúp đỡ của cô, bèn đưa cặp xách cho cô cầm giúp.
Nhưng Lâm phong hoàn toàn không biết những điều này. Cậu thấy Ngân Hằng phớt lờ mình để chạy đến bên cạnh Minh Nhật, còn xách cặp giúp hắn ta, cơn giận bỗng tuôn trào.
Cho nên khi thấy Ngân hằng và minh Nhật đang sóng vai bước vào lớp thì bĩu môi khinh rẻ.
- Cậu có phải là con trai không? Ai đời lại bắt con gái xách cặp.
Ngân hằng muốn lên tiếng giải thích nhưng thấy Minh Nhật thẳng bước vào lớp không thèm để ý đến lời nói của Lâm Phong thì cũng bước vào theo.
Lần này Lâm Phong bị cả hai phớt lờ thì cơn giận càng tăng cao, cậu là một cậu bé to xác, từ trước đến giờ đều quen được người ta cung phụng, quen được người ta quay quanh. Cậu quen mình là trung tâm của sự chú ý rồi. Cho nên khi thấy Minh Nhật dám phớt lờ mình thì giận vô cùng, liền quay lưng mĩa mai nói tiếp:
- Sao hả, sao không trả lời. Hay mình nói đúng con người cậu bản chất không phải là con trai.
Minh Nhật chưa trả lời thì Ngân Hằng đã lên tiếng:
- Lâm Phong, bạn thôi đi. Không liên quan đến bạn.
Lâm Phong nghe Ngân hằng lên tiếng bên vực Minh Nhật thì có chút đau lòng, cậu quay người nhìn Minh Hằng bằng ánh mắt bi thương, nhưng cơn giận khiến lời nói của cậu trở nên một sự châm biến.
- Bạn thích cậu ấy à, thích đến nỗi cam tâm làm nô lệ cho cậu ta sai bảo. Bạn làm như vậy không thấy xấu hổ sao?
- Đúng vậy – Ngân Hằng không thèm phủ định câu bói của Lâm phong, cô mặc nhiên thừa nhận , giọng nói lạnh lùng đến tàn nhẫn – Mình không biết xấu hổ vậy đó. Không liên quan đến bạn.
- Bạn…..- Lâm Phong đau đớn kêu lên rồi dừng lại.
- Chúng ta đi thôi, mặc kệ bạn ấy – Ngân hằng kéo tay Minh Nhật ra ngoài, hòa nhập vào cả lớp đang xếp hàng dưới sân.
Lâm Phong ở lại lớp học với một nỗi buồn khó tả...