Nhẹ bước vào tim anh
Posted at 25/09/2015
1043 Views
Rồi thế nào đây ? Có phải anh lại không thể bên em , lại biến mất ? – Giọng tôi bị bóp nghẹn , ghìm chặt lại, nước mặt lặng lẽ rơi xuống – Nếu như thế thì em không chịu được, một giây cũng không chịu được ! Một tháng qua, những gì em trải qua là quá đủ rồi ! Anh …tránh xa em ra !
Tôi đưa tay đẩy anh ra nhưng anh vẫn ôm tôi rất chặt, hơi thở nhẹ bẫng như không tồn tại, giọng trầm ấm, rất nhẹ…rất nhẹ :
-Sẽ mãi bên em.
Tôi khóc nhiều hơn, toàn thân mềm nhũn :
-Anh muốn thế nào ? Muốn dày vò em như thế nào nữa ? Vì anh mà em làm sai rất nhiều rồi ! Em không muốn mình lại phạm bất kì sai lầm nào nữa ! Anh có biết em ghét nhất ngày nào ? Là ngày em sinh ra . – tôi giãy dụa khỏi anh – em từ lúc nhỏ đã rất bướng, hay cãi lời bố mẹ, hay làm bố mẹ lo lắng. Lúc bố ở nước ngoài, em khóc lóc nài nỉ bố về. Bây giờ, bố ở đây rồi thì lại làm bố buồn vì em. Mẹ nữa, em không nghe lời mẹ mà lại gần anh, mẹ cấm thế nào em vẫn cứ theo anh. Bây giờ thì hay rồi, vì em mà thời gian qua, mẹ mất ngủ, nhiều đêm em tỉnh dậy còn thấy mẹ đứng bên cửa sổ khóc !
Anh run rẩy nhưng vẫn không chịu buông tôi ra, ở anh toát lên sự lãnh lẽo đến tột độ.
-Mà em đâu phải chỉ làm liên lụy tới bố mẹ ! Cả Trúc Vũ nữa. Vũ khóc cùng em rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn em. Những người xung quanh em nữa, đều lo lắng, tìm cách an ủi em. Còn em, em là con người thế nào đây ? Sao cứ để người khác phải vì mình mà liên lụy thế này. Nhưng mà…em đã cố gắng quên anh rồi. Cho nên, anh đừng gặp em nữa.
Vừa dứt lời, tôi đẩy thật mạnh anh ra.
Anh mím môi lại, sắc mặt trở nên trắng nhợt , ánh mắt vẫn nhìn tôi mang theo thứ cảm xúc phức tạp.
-Có thể là anh chỉ muốn gặp em để xem em thế nào nhưng với em sẽ là khác. Anh rất ghét em đúng không ? vì ghét em nên mới muốn em cứ mãi đau khổ vì anh như vậy. – Tôi nhìn ra phía trước , lạc giọng – Thích thì đến, không thích nữa thì đi để rồi một chút tin tức của anh em cũng không hề biết đến. Anh có biết như thế thì em phát điên không ?
Tôi gục mặt xuống, không kìm được mà khóc lớn :
-Là vì sao mà anh ghét em như thế ? Em lại còn nghĩ là anh thích em thật ! – giọng tôi nhỏ dần – Là vì em hay nhắn tin, gọi điện làm phiền anh à ? Chỉ cần một câu anh không thích thì em sẽ không như thế nữa ! Mà em tại sao lại không biết phép lịch sự tối thiểu, anh không đáp lại vẫn cứ làm phiền !
Ánh chiều tà đáp xuống.
Nước mắt tôi đã không còn rơi nữa nhưng lại cảm nhận được cái lạnh xấu thương, lạnh từ trong sâu thẳm trái tim , lạnh đến tê dại.
Bên cạnh, chiếc áo sơ mi xám của anh thêm ướt đẫm, môi tím ngắt , mím lại , hơi thở dường như không còn nữa.
Giọng tôi vẫn vang lên :
-Hay là lúc ở quán Mun, em làm phiền hai người sau đó lại còn tới công ty tìm anh. Tất cả những điều đó làm anh ghét em có đúng không ?
Ánh mắt anh tối sầm lại, không nhìn tôi nữa, cúi đầu, môi mím rất chặt, không nói gì nhưng tôi cảm nhận được anh đang run rẩy.
- Ghét em như thế thì tránh xa em ra ! Em vì anh mà chịu quá đủ rồi ! Anh không cần phải hành hạ em thêm. Từ bây giờ, anh không ở bên em được thì làm ơn cũng đừng xuất hiện trước mặt em nữa. Em và anh xem như chưa từng có gì với nhau cả. Mà nếu anh có xui xẻo gặp phải em thì cứ phớt lờ em . vì chỉ cần anh nhìn em thôi thì em cũng có thể hiểu lầm mọi chuyện đấy ! Em vẫn luôn như thế, ảo tưởng và ngu ngốc.
Tôi cởi chiếc áo kia ra, cầm tay anh lên, đặt vào đó.
Gió từng đợt ùa đến…
Anh ngồi trên bậc thềm, cúi đầu, mắt nhắm lại, môi mím chặt.
Sắc mặt trắng bệch, tím ngắt.
Bàn tay anh run rẩy…
Chiếc áo không được giữ lại nên bị gió cuốn mất, rơi xuống thềm…
Tôi nhìn anh một lúc, hạ giọng :
-Em đi đây .
Anh đưa tay nắm chặt tay tôi lại, nhưng vẫn không nhìn tôi…vẫn không nói gì.
Tôi dứt tay khỏi anh, quay đi :
-Làm ơn, tránh xa em ra !
***
Ráng chiều dày đặc phủ kín trên từng bậc thềm lạnh lẽo.
Một chàng trai có mái tóc đen ngắn mang theo vệt nắng chiếu xuống, anh lặng lẽ ngồi đấy.
Chiếc áo sơ mi màu xám ướt đẫm…màu đỏ tươi…là máu.
Cả người anh không ngừng run lên dưới những cơn gió hè đầy bụi .
Môi anh vẫn mím thật chặt.
Dáng vẻ toát lên mùi vị trầm lặng và cô độc.
Ánh mắt anh tối lại, sắc mặt nhợt nhạt, đưa mắt nhìn về một phía.
Trạm xe bus phía bên kia đường, một cô nhóc vừa bước lên xe.
Chiếc bus vừa lăn bánh…
Anh liền ho dữ dội.
Máu theo khóe môi mà trào ra, thấm đẫm cả người anh.
Anh đưa tay quệt miệng nhìn chiếc áo đen vẫn nằm im dưới đất.
Đôi mắt anh lạnh lẽo mang theo nét cười phức tạp.
Khóe miệng anh khẽ nâng lên, giọng nói trầm âm u :
- Em giỏi lắm !
***
Chiều hè muộn đầy bụi và gió.
Với chiếc đầu rỗng tuếch, tôi thẫn thờ bước từng bước chậm chạp về phía trước.
Những xác lá vàng dưới chân bị giẫm nát một cách tàn nhẫn.
Thời gian qua, tôi vẫn cứ nghĩ là đã đủ để tạo cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, kiên người nhưng không phải thế.
Tôi vẫn không hề thay đổi một chút nào cả.
Trước anh, tim vẫn đập loạn nhịp, mắt vẫn chăm chăm theo dõi theo mỗi động tác của anh.
Và sâu trong tiềm thức anh vẫn luôn ngự trị.
Tháng qua, tôi rất sợ, sợ anh vĩnh viễn sẽ biến mất mãi mãi, sợ không còn được nhìn thấy anh thêm lần nữa.
Nỗi sợ ấy cứ lớn dần lên ăn sâu , khiến tôi không ngừng hoảng hốt.
Tôi đã định rằng, mình sẽ lặng lẽ bên anh, sẽ chỉ yêu hết phần của mình…Như thế là đủ !
Nhưng mà thời khắc anh xuất hiện, những điều đó đã bị phá tan hết một cách nhanh chóng.
Tôi không làm được điều đó !
Vừa nhìn thấy anh là tôi đã muốn ôm chầm lấy thì phải làm như thế nào ?
Lặng lẽ ở bên ư ? Sao có thể !
Bước chân của tôi ngày một chậm dần, đơn độc trên con đường vắng đầy xác lá.
Dáng vẻ của anh lúc chiều vẫn mãi bám chặt lấy tôi.
Đôi môi thâm tím, mím lại thật chặt.
Mắt khép lại mệt mỏi.
Chiếc áo sơ mi xám mỏng ướt thẫm …máu !
Tôi hít sâu một hơi.
Những lời đó, tôi không tự chủ được…
Khi con người trải qua những mất mát và đau khổ, họ sẽ biết làm tổn thương người khác nhiều hơn...
Tôi biết, anh không yêu Hoài Vân. Anh đối xử như vậy với chị ấy thì làm sao có thể yêu !
Tôi chỉ là cứ cố chấp đem cho mình cái lí do đó để lấp liếm đi sự đau đớn, trống rỗng mà thôi.
Thử hỏi xem, anh đột ngột rời xa tôi như vậy thì khoảng trống trong tôi phải làm thế nào !
Tôi không còn có thể quay lại được nữa rồi...
Vẫn là...nên bước tiếp.
Tôi run run lấy chiếc điện thoại lạnh ngắt ra, lạc giọng :
-Bố Nhật, con muốn sang Pháp.
Ánh chiều tà bao phủ...
Con đường trước mắt vẫn thật vắng lạnh.
***
Nền trời thênh thang đen độc một màu.
Những cơn gió hè làm lay động chiếc xích đu nhỏ xinh làm bằng gỗ, giữa khoảng vườn xanh mượt có ba lá mang hương thơm trong dịu.
Căn phòng xám lạnh lẽo ngập mùi thuốc.
Trên chiếc giường rộng lơn, một chàng trai dựa người vào tường, mắt khép hờ một cách thờ ơ và bàng quan.
Đứng cạnh bên, người bác sĩ rụt rè nói :
-Cậu chủ, để tôi thay lại băng cho cậu. Vết thương của cậu chưa hồi phục hẳn, đã lại bị tổn thương rồi.
Chàng trai như không nghe thấy, đôi chân dài duỗi thẳng, hơi thở nhè nhẹ.
Người bác sĩ đầy sốt ruột, e dè nói :
-Cậu chủ. Nếu không thay sẽ bị nhiễm trùng nặng, e là...
Hàng mi của anh mệt mỏi mở ra, ánh mắt tối sẫm màu, giọng nói phát ra đầy đáng sợ :
-Rời khỏi đây ngay !
Người bác sĩ toát mồ hôi, nhưng mà tình trạng của cậu chủ thế này thì không thể để im được, ông cố gắng thỏa hiệp :
-
Cậu chủ. Tôi xin cậu đấy !
Anh lạnh lùng hướng mắt về phía cửa :
-
Đi ra !
Người bác sĩ lắp bắp :
-
Cậu...cậu chủ. Nhưng mà...cậu...
Anh nghiêng đôi mắt sắc lạnh nhìn người bác sĩ kia...