Nguyện yêu em lần nữa
Posted at 27/09/2015
1200 Views
" Trình Gia Gia cau mày lắc đầu, bộ dạng anh nhìn qua tuyệt chẳng có chút nào gọi là nóng, tùy tiện rút khăn giấy ra lau vài cái là xong, tôi nhìn tay anh, mơ hồ có chút hồng, rốt cục da thịt đàn ông dày đến thế nào mà bị phỏng cũng không đau cơ chứ?
Bị chuyện này quấy rầy, tôi lại quên mất việc hỏi chuyện ban sáng của anh, mang theo hải sản theo Trình Gia Gia lên lầu. Thấy anh lưu loát lấy ra cái chìa khóa mới tinh mở cửa, tôi trợn mắt há mồm, chìa khóa này đâu mà anh có? Trình Gia Gia đắc ý nháy mắt với tôi, đem chìa khóa nhét vào tay tôi: "Anh đi đánh chìa khóa."
Tôi cúi đầu nhìn, đây mới là chìa khóa của tôi ban đầu, anh lấy đi khi nào thế, thân thủ cái tên này cũng nhanh quá đi, tôi có cho anh ở đây đâu mà.
Tôi còn chưa kịp kháng nghị, đã bị anh ôm cổ vào phòng: "Không được, bà xã ơi, sao chúng ta phải thế chứ, em nhẫn tâm để anh thân thiết với em trong này rồi mỗi ngày lại phải vượt gió lạnh về lại chung cư lạnh lẽo kia sao? Em xem nơi này, rồi nơi này nữa, có chứng cớ cả rồi, dù gì anh cũng không đi đâu."
Trong phòng đệm chăn hỗn loạn, màu đỏ lại bắt mắt, nhắc nhở tôi về xúc động đêm qua, đêm qua lại trở về rõ mồn một trong mắt tôi, hôm qua tôi cũng không nghĩ mình sẽ xúc động đến vậy, tôi có một loại cảm giác hoảng hốt, tôi vậy mà lại cùng một người đàn ông thân mật đến thế. Anh là người đàn ông của tôi, tôi quay đầu lại nhìn trộm Trình Gia Gia, anh cũng mang vẻ mặt thảng thốt, có phải anh cũng đang nghĩ tới đêm qua không? Tôi cảm giác thấy mặt mình đang nóng lên.
Lúc chúng tôi ăn, điện thoại Trình Gia Gia reo lên, điện thoại anh reo thường xuyên, tôi cũng không chú ý nữa, nhưng lần này khác với những lần nghe điện khác, trước kia nghe điện thoại anh không hề tránh tôi, có khi còn một tay ôm tôi một tay nghe, nhưng lần này anh vừa nhìn thoáng qua màn hình, buông đũa, đi ra ban công, âm thanh TV hơi lớn, có thể ảnh hưởng tới anh nghe điện thoại.
Tôi ngầm nghe trộm thấy anh có chút mất kiên nhẫn, dù giọng không lớn: "Ừ, đang ăn, có chuyện gì?"
Trong TV đột nhiên chiếu tiểu phẩm của Sơn Đại Thúc, tôi rất nhanh đã bị thu hút, không chú ý tới Trình Gia Gia nữa, tiểu phẩm thật là hay, tôi xem say mê, ăn mì thật nhanh. Trình Gia Gia nghe điện thoại xong rồi tiếp tục vùi mặt vào tô m. Tôi không rời mắt khỏi TV, thuận miệng hỏi anh: "Ai thế?"
Anh do dự một chút, nhìn tôi, cẩn thận nói: "Ừ, em gái anh."
Ồ, anh còn có em gái sao? Sao tôi chẳng nghe bà A Mai nói tới nhỉ, thời đại kế hoạch hóa gia đình sóng rền gió cuốn thế này, một gia đình có tình trạng hai còn đã là rất ít, mẹ anh lại là chủ tịch ngân hàng*, sinh hai con cũng không phải chuyện nhỏ à.
[* mình nhớ mẹ Gia Gia là phó mà ta, nhưng phải giữ nguyên tác thế ^^'>
"Tới giờ mới nghe anh nhắc tới em gái nha, cô ấy làm gì, lúc trước sao chưa từng nghe cô ấy gọi cho anh?" Từ trước đến nay má chồng với em chồng là hai đối tượng dễ gây mâu thuẫn gia đình với nàng dâu nhất, tuy rằng không nhất định sẽ gả cho anh, nhưng mà bản tính nhiều chuyện trỗi dậy, không nhịn được phải hỏi thôi.
"Nó, già đầu rồi, sống luôn trong trường mà học, không có gì đâu." Trình Gia Gia cúi đầu xuống bát mì, nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược, đối với cô em gái nhỏ này tựa hồ rất bất mãn.
"Học là chuyện tốt mà, cái ông anh này, sao lại nói em gái mình thế?" Tôi không đồng ý gõ vào mu bàn tay anh: "Hôm nay cô ấy tìm anh có việc gì thế?"
"Mới từ thành phố A tới đây, bị giựt mất ví, nên điện bảo anh đưa tiền ra khách sạn ở."
Mẹ Trình Gia Gia không phải ở gần đây sao, thế nào mà lại ngủ ở khách sạn? Tôi nhịn không được nghi vấn trong lòng: "Cô ấy không ở nhà à?"
Trình Gia Gia bỗng nhiên ngừng một chút, tiếp tục phê phán em gái mình: "Mẹ anh nhìn nó không vừa mắt, mỗi lần về là lại mắng nó, nó mỗi lần về không chui rúc trong nhà bạn thì cũng vào khách sạn mà ngủ."
Tôi không khỏi nhớ tới Trình Gia Gia cũng không ở trong nhà, mà mua nhà riêng bên ngoài ở. Cô chiêu cậu ấm nha, tôi không khỏi cảm thán, chênh lệch với giai cấp vô sản ghê luôn, bọn họ có nhà cũng không thèm ở, chúng tôi thì thuê cái nhà cũng phải chọn tới chọn lui, vì muốn thuê cái tiện nghi nhất mà bị chém tới sắp đứt cả đùi.
"Sao anh không để cô ấy qua bên nhà anh ở?" Tôi cúi xuống bàn tùy tiện nghịch hai cây tăm.
Trình Gia Gia nhất thời không để ý, ăn quá nhanh, bị sặc một ngụm nước mì, thật vất vả mới nuốt xuống được, trừng mắt liếc tôi một cái: "Chỗ của anh chưa từng đem phụ nữ về."
Ể, hình như trước kia anh nhiều lần muốn gạt tôi về chỗ của anh mà, trong lòng tôi có chút hoan hỉ, phấn chấn, ngây ngất, thẹn thùng lườm anh một cái: "Tới em gái mình mà cũng câu nệ."
"Em gái cũng không ngoại lệ." Trình Gia Gia hớp tới ngụm nước mì cuối cùng, hài lòng thỏa dạ buông bát xuống, nhắm tôi phóng điện mấy cái: "Bà xã, chỗ đó chỉ mở ra với em thôi."
Tôi thừa nhận năng lực cách điện của mình ngày càng yếu, chỉ là một người như anh, dây dưa theo tình hình thực tế tới tận giờ thì, đại khái cô gái nào cũng chẳng ngăn được nữa. Tôi dời mắt không nhìn vào anh, không được, phải nói sang chuyện khác: "Vậy em gái anh giờ đang ở nơi nào?"
"Đại khái là đang ở cửa hàng tổng hợp chờ anh, nghe nói tới tiền đi taxi cũng không còn." Trình Gia Gia xoay xoay người, đổi sang một tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế mà ngồi, hai tay chốt sau ót, nói không chút để ý.
"Hả, cô ấy chỉ có một mình à?" Tôi kinh hãi lắp bắp, trừng mắt nhìn anh, anh sao mà lại thanh thản ngồi đây được vậy chứ, "Sao hồi nãy anh không nói sớm? Cô ấy đợi lâu như thế có giận không đây?"
Trình Gia Gia nhíu mày, ôm tôi một cái, bộ dạng ngả ngớn cắn miệng tôi, bắt đầu giở trò: "Để nó chờ cũng tốt, chờ lâu một chút, bà xã, chúng ta tiếp tục, hồi nãy trên xe em nói thế nào?"
Tôi sợ ngứa, tránh khỏi vuốt sói của anh, kháng nghị: "Đừng có sờ loạn, có ai làm anh như anh không?"
Nhưng mà anh bắt đầu động tình rồi, vòng ôm tôi nóng lên, cái hôn trêu đùa trở nên kích tình, tôi bắt lấy bàn tay anh đang định đi vào trong y phục của tôi: "Đừng, anh thật không đi đưa tiền sao, trễ nữa là cửa hàng tổng hợp cũng đóng cửa đó."
Cái anh Trình Gia Gia này quả thật cũng không tệ lắm, anh trên miệng thì cứ nói như em gái mình chả đáng một đồng, nhưng kì thật cũng cưng chiều em gái lắm. Dù rằng hiện giờ đang dục hỏa toàn thân, nhưng nghĩ tới em gái mình đang chờ, cuối cùng chỉ oán hận mắng nó vài câu, rồi khoác áo chuẩn bị đi ra cửa, nếu như không có em gái anh, theo như sức bám người của anh, thì tôi sẽ sớm bị anh bám tới tận giường.
Tôi đang muốn khen anh vài câu, thì Trình Gia Gia đi tới cửa bỗng quay đầu lại, cười xấu xa với tôi: "Anh đi về liền, nửa tiếng, em chờ anh về rồi cùng nhau tắm."
Cái tên này, càng ngày càng lộ bản tính, tôi thật hoài niệm vẻ nhã nhặn dịu dàng của anh lúc xem mắt nha. Tôi nhướng mi, không thèm chú ý tới vẻ cợt nhả của anh, bắt đầu dọn bàn, càng để ý anh, anh càng sấn tới hơn. Ở trong cường độ trêu chọc cao của Trình Gia Gia, da mặt tôi cũng càng lúc càng dày.
Trình Gia Gia nói đi nửa giờ, có khi lại cả đêm cũng nên, ba cái nửa giờ qua, tôi rửa chén xong, lên mạng xong, tắm rửa xong, anh vẫn chưa trở lại, đàn ông hẹn giờ quả thật không đáng tin. Nửa đường anh gọi điện thoại về, ngoại trừ tâm tình vài câu, còn bảo anh rước em gái có khi lại về muộn, vì có vài việc cần nói với nó. Tôi xem chừng anh đang phát huy bổn phận anh cả, nghĩa chánh từ nghiêm giá dục cô em gái không hiểu chuyện của mình.
Lúc Trình Gia Gia về tôi đã ngủ, chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy có một thân thể nóng hầm hập ôm lấy tôi, tôi không có thói quen ôm chồng mà ngủ, bị anh ôm một cái, liền cả kinh tỉnh dậy, vừa thấy là anh, yên lòng trở về nằm xuống ngủ tiếp. Anh xoay người tôi lại, buổi sáng ngủ dậy còn có tinh thần, nhưng tối qua tôi bị anh gây sức ép tới cả đêm không ngủ, hôm nay lại làm việc cả ngày, cho nên bất kê Trình Gia Gia có sờ tôi, hôn tôi đến thế nào, tôi vẫn che đầu ngáy o o như thường, còn không ngừng đẩy ra ma trảo của anh đang quấy rối tôi, hung hăng uy hiếp anh một câu: "Nằm qua một bên mau, còn sờ nữa, em đá anh xuống giường."
Cuối cùng anh không lay chuyển được sự buồn ngủ của tôi, bất đắc dĩ bỏ qua nỗi "dâm nhớ" =.= với bổn cô nương, ngoan ngoãn nằm qua một bên.
Chương 35
Môt đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau tôi tinh thần sảng khoái tỉnh dậy, đồng chí Trình Gia Gia một đêm lật tới lật lui, nên sáng rồi mà mắt vẫn mở không lên. Vừa hay, tôi không muốn anh nhìn thấy Ứng Nhan tới đón tôi, lại sinh thêm chuyện nữa, lập tức nhẹ tay nhẹ chân bò ra, tôi vừa động đậy, đã bị một cánh tay kéo lại vào lòng, Trình Gia Gia mơ mơ màng màng mở miệng: "Còn sớm mà, ngủ thêm chút đi."
Trình Gia Gia lại từ từ nhắm mắt như cũ, nhưng tay lại chuẩn xác để trước ngực tôi, vừa lòng thở dài khẽ. Cái anh này, thật háo sắc! Tôi phủi tay anh ra, hôn một cái cho anh yên lòng, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng anh: "Anh ngủ tiếp đi, em đi toilet cái."
Trình Gia Gia trong miệng lầm bầm cái gì đó, không tình nguyện buông tôi ra chút nào, hắc hắc, bộ dạng nửa mê nửa tỉnh này của anh thật giống một đứa con nít. Tôi nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt anh, anh cau mũi lại, hơi nghiêng đầu, bắt lấy tay tôi để lên miệng cọ cọ: "Lát nữa kêu anh, anh đưa em đi làm."
Việc hộ tống này tôi hiện không cần, tôi lén lút mặt quần áo, rửa mặt thật nhanh, để lại cho anh tờ giấy mở rồi đi xuống lầu. Uy hiếp của Ứng Nhan ngày hôm qua một khắc tôi cũng không quên, hắn nói nếu tôi còn trễ nữa sẽ tính vào một lần nghỉ việc vô cớ.
Ngồi trên cái xe tàn của Ứng Nhan mới có mấy phút, Trình Gia Gia đã gọi tới, chỉ trong điện thoại thôi cũng đã nghe ra tâm tình anh không tốt chút nào: "Nha Nha, sao em không nói một tiếng mà lại đi một mình hả?"
Tôi che điện thoại lại ngó Ứng Nhan, thấy hắn đang chuyên tâm lái xe, tôi quay đầu, mặt đối mặt với cửa sổ, nhỏ giọng: "Em để lại lời nhắn cho anh rồi, em phải đi thành phố A họp gấp, cần đi hai ngày."
Bỗng nhiên phía trước chạy ra một con chó nhỏ, Ứng Nhan thắng gấp một cái, cái trán đáng thương của tôi lại dộng vào cửa kính lần nữa, tôi vội gài dây an toàn, quên mất phải cài dây luôn rồi, lần nào lên xe Trình Gia Gia cũng cài cho tôi.
Tôi lặng lẽ cúp điện thoại, đổi sang nhắn tin. "Em đây không phải muốn anh ngủ nhiều một lát, không đành lòng gọi anh dậy sớm sao?"
Trình Gia Gia nhất định là đã xuống giường, tinh thần minh mẫn, không hề bị tôi mê hoặc, tin nhắn trả lời đi thẳng vào vấn đề ngay: "Những người đi họp bên em có ai?"
Tôi im lặng, cái tên gia hỏa này thật là nhỏ mọn, tôi thấy đi họp với Ứng Nhan đâu phải chuyện gì lớn, tuy rằng Trình Gia Gia đối với việc Ứng Nhan đi với tôi có thành kiến, nhưng tôi vẫn nói thật: "Lãnh đạo của bọn em."
Thái độ tiếp theo của Trình Gia Gia lại khác thường, không truy vấn thêm nữa, chỉ dặn dò một câu: "Chừng nào tới nhớ gọi anh."
Càng làm cho tôi buồn bực chính là, một ngày này, anh cứ như biến mất tăm, ngay cả một cái tin nhắn cũng chẳng hề gửi tới. Tôi thấy bản thân thật là không tự trọng, Trình Gia Gia bình thường liên tiếp gọi cho tôi, tôi còn nghĩ anh thật là đeo bám, nhưng hôm nay anh lại yên lặng chẳng động tĩnh gì, làm tôi cả người khó chịu, như thiếu cái gì đó.
Lúc ăn cơm chiều thì Tiểu Lí xuất hiện, anh ta đến thành phố A làm việc, nghe nói chúng tôi ở đây liền vui vẻ chạy tới, đeo lấy không thèm đi, hội nghị an bài cho chúng tôi một bàn cơm lớn, Tiểu Lí vừa thấy chúng tôi, đã thân thiết chạy tới, đầu tiên thì thầm với Ứng Nhan mấy câu, sau đó chạy tới chỗ tôi, thật sự chen vào chỗ tôi, mặt mo ngồi xuống, mông anh ta còn chưa đặt xuống ghế đã quay sang tôi giựt giựt hàng mi: "Nha Nha, buổi tối cô có tính đi đâu không?"
Tôi lườm anh ta: "Ngủ, sáu giờ năm mươi đã ngồi xe, lại họp cả một ngày, mệt muốn chết, còn đi đâu được nữa?"
"Chậc chậc, cô mới nhiêu đó tuổi, sao lại giống ông già thế chứ?" Tiểu Lí không chút khách khí bắt đầu lên án tôi, "Đến thành phố A mà có thể không ra ngoài chơi, buổi tối tôi không đi theo cô được, cô cũng phải bồi Ứng kinh cho tốt chứ, giúp tôi."
Tôi thật sự rất đau đầu, thật sự chẳng muốn ra ngoài chơi, cau mày dùng đũa gõ ma trảo của Tiểu Lí đang vồ tới: "Không đi, tôi là ông già đấy, không đi là không đi, anh muốn thì đi, không liên can tới tôi."
Tôi liếc Ứng Nhan một cái, hắn đang nói chuyện với quản lý của những công ty khác, đối với chuyện cãi lộn của hai bọn tôi không chú ý chút nào, tôi thấp giọng xuống: "Đúng rồi, tôi không đi thì các anh còn thưởng hoa được, nhỡ Ứng Nhan nhìn trúng cô gái nào, có cái 'mẹt' tôi ở đó, chẳng phải không xuống tay được sao?"
"Cô cứ an tâm, lão đại của chúng ta nhất định sẽ thấy người nào cũng chướng mắt." Tiểu Lí cười xoẹt một tiếng, lại vươn ma chưởng tới chỗ tôi, "Cô chỉ cần ngồi một chút thôi, dù gì ở nhà cũng chỉ mình cô xem TV, có hai soái ca bọn tôi bồi cô, rất hạnh phúc còn gì."
Tôi kiên quyết sở vi bất động, mũi hếch lên trời: "Không đi."
Soái ca hả, Ứng Nhan thì đúng là không sai, nhưng tôi vừa thấy hắn đã run bần bật, tránh xa được chừng nào hay chừng nấy, còn Tiểu Lí, thì vóc dáng chỉ cao như tôi thôi, thế mà cũng tự xưng đẹp trai, ai cũng không bằng soái ca nhà tôi nha, anh hiện đang làm gì, sao còn chưa gọi cho tôi? Tôi vỗ mặt mình một cái, sao tự nhiên lại nghĩ tới anh chứ.
"Nha Nha, nghĩ gì thế, sao ngây ngô cười thế kia?" Tiểu Lí dáo dác bu lại, còn muốn rủ tôi đi: "Thế nào, có đi hay không?"
Bên kia, Ứng Nhan mặt trầm xuống, cực kì không kiên nhẫn lên tiếng: "Tiểu Lí, ăn xong thì đi lên lầu."
Tiểu Lí ngẩn người, có chút bất đắc dĩ đứng lên, lắc đầu đi qua chỗ Ứng Nhan bên kia, tôi loáng thoáng nghe thấy anh ta đang nói thầm: "Lão đại, sao anh cứ khó khăn như thế. Tôi xem anh nhịn lời tới khi nào?"
Không nghe thấy, không nghe thấy, không quan hệ tới tôi. Tôi lấy khăn ăn lau miệng, cúi đầu cáo biệt mọi người, xoay gót đi ra thang máy.
Đến phòng mình, không đợi tôi bình yên tắm rửa một cái, Tiểu Lí đã liên hoàn đoạt mệnh call tới, Tiểu Lí trong điện thoại hô to ba chân đánh bài bị thiếu mất một, giang hồ cần tôi gấp, tôi dưới miệng lưỡi dẻo như kẹo kéo của anh ta, cuối cùng vẫn phải từ bỏ khí tiết ông già, đi ra phòng chơi bài. Kì thật là lần này Tiểu Lí đánh trúng sở thích của tôi, tôi thích đánh bài, bất luận là bài hay mạt chược, tôi đều chơi không tồi.
Tôi tới phòng của bọn Tiểu Lý, vừa đẩy cửa nhìn vào, thấy chỗ này ba người thiếu một hoàn toàn là do Tiểu Lí một người chiếm hết hai ghế chẳng cho ai vào ngồi, trong phòng rất ồn ào, những người công ty khác đên họp cũng lại xem náo nhiệt. Tiểu Lí ngông nghênh ngồi giữa đám người, thấy tôi tới thì đứng bật dậy từ ghế: "Bên này, bên này, Nha Nha, đến bên này."
Tiểu Lí sắp tôi ngồi đối diện với Ứng Nhan, còn chính mình thì vui vẻ chạy lại ngồi đối diện cô gái kia. Ứng Nhan lúc đánh bài không nghiêm trang như bình thường, cũng có thể nói mấy câu chuyện cười, nhưng giọng hắn nói chuyện cười lại cực lạnh, chỉ có Tiểu Lí hạc trong bầy gà mà nói cười nịnh hót huyên thuyên. Nhưng mà cách chơi bàn của Ứng Nhan thật là hợp với lòng tôi, tôi nhìn ba đôi thông hắn vừa ra đã đoán được, hắn thích giấu bài, cũng là thích đi đường bảo thủ, giữ bài lớn ở lại, vừa hay tôi lại là một người thích mạo hiểm bài lớn, chúng tôi hợp lại khí thế bừng bừng, thắng như chẻ tre, khiến bọn Tiểu Lí thua xiểng niểng.
Tiểu Lí so với chúng tôi hiển nhiên là thua mất một bậc, rất nhanh liền thay người, lần này là hai ông bác ở công ty bất động sản, đại thúc lên sân khấu thì rất chi là đa mưu túc trí, tôi với Ứng Nhan hai người cố gắng phối hợp gần chết, thế mà tên gia hỏa Tiểu Lí này lại không tùy mặt gởi lời, đứng bên cạnh vuốt mông ngựa loạn cả lên: "Nha Nha, cô với Ứng kinh, đúng là tuyệt phối nha."
Tôi với Ứng Nhan đồng thời trừng mắt: "Câm miệng."
Ha ha, tôi với Ứng lão đại không những đánh bài ăn ý, mà hừ người cũng ăn ý, hóa ra mắng chửi cũng sướng như thế, khó trách Ứng Nhan mỗi ngày đều mắng chúng tôi.
Lúc đánh bài quả thực vô cùng sung sướng, thời gian trôi qua thật nhanh, tôi đã sớm quên mất cái lưng đau nhức của mình cần phải đi ngủ, thần thái sáng láng trấn giữ cục diện bài, đánh luôn tay tới mười một giờ mới nghỉ.
Về đến phòng rồi tôi mới phát hiện hồi nãy Tiểu Lí gọi gấp quá, tôi vội vàng ra cửa mà quên mang cả điện thoại theo, khó trách đêm nay tôi thấy dường như thiếu cái gì đó.
Tôi tùy tiện nhìn điện thoại di động, vừa nhìn đã hoảng sợ, ai da, trên điện thoại hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, toàn là của Trình Gia Gia gọi tới.
Chương 36
Không đợi tôi gọi lại, điện thoại di động của tôi lại lần nữa vang lên, tôi giật nảy, nhìn màn hình di động, a, lại là Trình Gia Gia, lòng tôi sinh hổ thẹn, vì đánh bài mà bỏ quên di động, tôi đúng là con ma bài bạc mà, tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng râu dựng mũi phì phò của ca ca Gia Gia vào lúc này.
"Em ở đâu, vừa rồi sao không nghe điện thoại của anh?" Giọng Trình Gia Gia có chút bình tĩnh dị thường, đây không phải tác phong của anh. Tôi một bên áy náy, một bên đoán tâm tình của anh thế nào.
Vì để thay đổi sự chú ý của anh, tôi đánh đòn phủ đầu, hỏi anh cả một đại đội vấn đề: "À, em đi ra ngoài một chút, mà anh ở đâu thế, hôm nay bề bộn nhiều việc lắm sao? Đúng rồi, em có gửi cái tin nhắn đó, anh nhận được chưa?" Thật hổ thẹn, tin nhắn gì tôi cũng chưa gửi, tôi không phải em bé ngoan rồi, tôi nói dối.
Phản ứng của Trình Gia Gia lại ngoài dự đoán của tôi, anh không nghe lời của tôi, cũng không hỏi tới lúc nãy vì sao không nghe điện thoại, chỉ bình tĩnh trầm giọng hỏi tôi: "Em ở khách sạn nào? Phòng mấy?"
Cho dù anh cực lực che giấu, nhưng tôi vẫn nghe ra một tia nghiến răng nghiến lợi, này, anh hỏi mấy thứ đó làm gì, canh chừng cũng tỉ mỉ quá rồi đó: "Khách sạn XX, 8934..."
Trình Gia Gia không đợi tôi hỏi anh làm gì, cúp điện thoại ngay. Trình Gia Gia kiểu này thật không bình thường chút nào.
Tôi không an tâm Trình Gia Gia, anh đang bức bối thì phải, trước kia trong lòng không vui thì biểu lộ ra ngay, chưa từng bình tĩnh thế này, làm tôi có cảm giác biển yên trước khi dông tố bão nổi, tôi gọi lại lần nữa: "Sao thế? Anh làm sao vậy?"
Nghe điện thoại là lão Lục bạn Trình Gia Gia: "Nha Nha, lão Tam nó đang lái xe."
Tôi càng lo lắng, anh tức giận như thế mà còn lái xe, không an toàn chút nào, tôi thấy qua hậu quả lái xe không chuyên tâm của anh rồi đó nha, tôi không khỏi mở miệng hỏi lão Lục: "Anh ấy sao vậy, Tiểu Lục tử?"
Trước nay lão Lục cực kì không thích cái tên này, bây giờ càng lớn tiếng kháng nghị: "Tiểu nha đầu, gọi Lục ca, nếu không anh không cho em biết tình trạng của lão Tam đâu."
Tôi đang sốt ruột, lão Lục lãi còn rối rắm xưng hô lên, thật là cái tên gia hỏa dài dòng không biết tùy mặt gửi lời, lúc này tôi nghe Trình Gia Gia trong di động không hài lòng hừ một tiếng, lão Lục lập tức không dài dòng, nhanh chóng nói vào vấn đề chính: "Lão Tam rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
Tuy rằng lão Lục nói thật nghiêm trang, nhưng giọng hắn trong điện thoại vẫn không giấu được vẻ vui mừng khi người khác gặp họa.
Tôi lại nghĩ một chút, chỉ không tiếp điện thoại của anh thôi mà giận đến vậy sao, hẳn là còn có chuyện khác, tôi nhanh chóng thay đổi khẩu khí chụp lấy cái mông ngựa của lão Lục: "Lục ca à, rốt cục anh ấy làm sao vậy?"
Lão Lục thở dài, tiếp tục kích Trình Gia Gia: "Nha Nha, em thật có bản lĩnh đó, nhớ ngày ấy lão Tam nhà ta uy phong, là giấc mộng của bao nữ sinh trong trường, mệnh danh là sát hoa vô địch, không ngờ gần đây động tới nụ hoa nhỏ là em, em cư nhiên bỏ rơi nó cả đêm, làm nó hắn gấp đến độ phát điên, hắc hắc, lão Tam lần này nằm gọn trong tay em rồi, sợ em bị người khác cướp đi mất, nó cũng không nghĩ người đặc biệt như em lại có người thứ hai đâu."
Tiểu Lục tử này, nói vòng vèo cuối cùng lại thành nói xấu tôi, tôi oán hận, lần sau uống rượu nhất định không thèm từ tâm nữa, nhất định sẽ làm anh ta gục luôn. Đúng lúc đó, tôi nghe Trình Gia Gia mắng lão Lục, "Cậu câm miệng cho tôi, dài dòng nữa tôi quẳng cậu xuống xe."
Gia Gia ca, làm tốt lắm. Tôi trong lòng tán thưởng, liền nghe thấy tiếng lão Lục la toáng lên: "Coi chừng, bên kia có xe!"
An toàn là nhất, an toàn là nhất, tôi không dám giỡn với lão Lục nữa, buông cừu hận, dặn dò anh ta: "Lục ca à, anh đừng làm anh ấy giận, anh ấy giờ không thèm lịch sự đâu, anh kiềm chế chút đi."
Lão Lục cười ha ha, bình thường toàn là Trình Gia Gia khi dễ anh ta, lần này tôi nói rất được lòng anh ta, anh ta cao hứng, miệng tuôn một tràng: "Em yên tâm, có thể làm nó tức giận chỉ có một người là em thôi, anh không làm nó giận nổi đâu, nó đạo hạnh cao thâm lắm, nhưng mà, Nha Nha, lát nữa em phải cẩn thận nha."
Lão Lục kéo cái chữ nha này ra thật dài, trong điện thoại lại truyền đến âm thanh hung tợn của Trình Gia Gia phía bên kia: "Lục tử, cậu còn nói bậy hả! Lập tức cúp cho tôi."
Lão Lục đúng là nghe lời, một khắc cũng không trì hoãn, điện thoại trong tay tôi chỉ còn lại những tiếng tút tút.
Aii, Trình Gia Gia thật sự rất tức giận, đợi lát nữa anh không lái xe, phải an ủi anh thật tốt mới được...