Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
Posted at 25/09/2015
933 Views
-Em cảm ơn! - Nếu Sếp cho phép, em cũng chỉ được gặp anh Wine thôi, chứ chắc gì Mes đã muốn nhìn mặt. Hôm ấy Mes nhận em chẳng qua là vì trách nhiệm.
-Nghĩ gì thế? - Hắn thấy em trầm ngâm.
-Sếp có biết... - Tự dưng nhắc tới gia đình, em nhớ đến người hôm nọ mà Yun gọi là thầy, ông ấy gọi em là “Renny” - Sếp có biết ai là Renny không ạ?
-Renny?
-À không! Chắc Sếp không biết đâu.- Ngớ ngẩn thật, sao lại hỏi Sếp về người đó, ông ấy là người cùng phe với Yun, tức là chẳng liên quan gì đến DEVILS thì chắc gì người có cái tên “Renny” đã được DEVILS biết tới.
-Renny là đàn ông hay đàn bà? - Hắn hỏi cộc lốc, đang nói chuyện với hắn mà lại nhắc đến tên người khác làm khó chịu và đột nhiên không phân biệt được cái tên nghe rõ nữ tính.
-Em không biết. Chắc là phụ nữ.
-Ờ! Mở máy tính của ta mà kiểm tra.- Hắn chỉ ra chỗ kệ sách.
-Thôi ạ! - Moon từ chối vì máy tính của Sếp nếu có chăng chỉ là dữ liệu của các nhân viên ở DEVILS.
-Sao? Cứ dùng đi! - Hắn bắt đầu cho phép em can thiệp sâu hơn vào đời sống.
-Máy của Sếp em không được phép dùng.
-Làm sao mà không được!?! Những thứ trong nhà muốn dùng cái gì cũng được, ta cho phép!
-Dạ!
-Dạ gì mà dạ! - hắn biết em chỉ nói thế chứ nào đâu dám động vào - Mà đừng gọi là Sếp nữa! - đột nhiên chất giọng phát ra nhỏ lại.
-... - em nhìn hắn.
-Gọi như thi thoảng vẫn hay gọi ấy! - Để diễn đạt từ “Anh” mà hắn tốn thêm nhiều lời quá.
-Dạ!
-Dạ rồi thì gọi đi! - hắn sốt ruột.
-...
-Không gọi được à? - hắn lại lấy ngón tay búng nhẹ vào má, thêm một sở thích khi ở bên em. Tay còn lại hắn nhấm ít nước cho đỡ khát.
-Anh ạ! - em cúi mặt mà ngượng ngùng.
-Phì! - Hắn bị sặc, nước từ miệng bắn tung tóe ra các món ăn trên bàn, tiếp theo là một tràng ho. Em gọi hắn mà nghe đáng yêu quá!
-Sếp... à... anh có sao không? - em vội đứng lên, dùng tay vỗ ngực và cả tấm lưng cho hắn.
Ken xấu hổ, tại em làm hắn bị sặc, tại em làm hắn có những hành động không phải là mình nữa. Nhưng chỉ có em làm hắn hạnh phúc. Những con quỷ khi tìm thấy niềm vui của mình hóa ra đều trẻ con và vô tư nhường này.
- Sếp đỡ chưa? - Em rót thêm một cốc nước để hắn uống cho xuôi.
- Sếp? - Hắn dù vẫn chưa hết cơ ho, nhưng phải bắt lỗi em ngay.
- Sếp sặc vì từ “anh” ấy ạ? - Em hiểu rồi.
- Cái gì? - Hắn giẫy nảy người khi bị em nói trúng tim đen.- Ta bị hóc xương ấy chứ! - Hắn giả bộ khục khạc.
- Dạ! Thế mà em cứ tưởng...
- Tưởng mới chẳng tượng - Hắn suýt thì mất hết thể diện.- Đã bảo đừng gọi là Sếp rồi, không nghe à? - nhăn nhó như thể em có gọi một trăm lần từ “Anh” thì cũng không bị ngại.
- Vâng!
- Ăn tiếp đi!- Bữa cơm đã bị gián đoạn bao nhiêu lần, hắn để ý em đã ăn được mấy đâu.
- Không ăn nữa, em no rồi.
- Ăn! - Hắn ra lệnh, gắp cho em một miếng thịt cá hồi.
- Không! - Em che tay lên bát mình, nhất định từ chối.
- Ăn được mấy miếng rồi mà bảo chưa, nhanh nào! - Hắn cậy tay em ra.
- Nhưng... tất cả số thức ăn này đã được “đánh dấu” của Sếp rồi! - Em lại quên mất cách xưng hô.
- Này này... - Hắn đã chiếm hữu cả bàn ăn này rồi còn đâu.
- Thôi, tối em nấu thêm! - Em nói rồi đi vào nhà tắm lấy một cái khăn cho Ken.
- Dọn đi! Dọn hết đi! - Hắn chờ em ra rồi mới nói, chẳng khác một đứa trẻ làm sai nhưng vẫn cố chấp.
- Dạ vâng! Sếp lau tay đi - Em cẩn thận chuẩn bị khăn ướt vì biết Sếp không thích dùng giấy ăn.
- Đưa đây! - Hắn giật lấy cái khăn, lau tay kĩ càng rồi ném phịch xuống bàn. Ken phút chốc đã định ôm em vào lòng, hắn kìm lại bằng cách đi ra bên phải tránh hướng em đứng, vươn vai rồi đứng khoanh tay dựa vào tường, lặng ngắm nhìn theo. Mỗi khi ánh mắt Moon quay ra thì hắn nhắm lại ngay. Cứ thế, dù tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng chẳng có chỗ nào không có hình ảnh của em cả.
-Này!
-Sao ạ? - Moon đã úp chiếc bát cuối cùng lên kệ.
-À,... - Hắn muốn một phép so sánh
-Em vẫn đang nghe - Moon rửa tay rồi rót một ly nước.
-Ta và Arrow... ai ác hơn? - Hắn quyết định hỏi.
-...
-Nói đi em! - Đôi mắt hắn có phần trĩu nặng - Hãy nói ra hết tất cả suy nghĩ đi - Tay hắn buông thõng.
-... - Câu hỏi không bất ngờ nhưng Moon không tin lại được cất lên từ chính người được đem ra so sánh.
-Là ta! - tuy muốn hỏi nhưng Ken lại có sẵn câu trả lời chỉ vì những nỗi đau em chịu đựng là rào cản lớn nhất không thể để hắn được ôm em vào lòng.
-Không, không phải,... - Đã không nhắc tới thì thôi, giờ những giọt nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi. Ken nhìn em, hắn vẫn lắng nghe. - Sếp Arrow cũng không phải, chẳng ai cả,... - những giọt lệ đã lăn tới khóe môi. Một cô gái hay cười là thế, rồi khi chạm tới nỗi đau đôi vai của em không thể gánh thêm được nữa. Ken lại gần và đưa tay lên để lau nước mắt, hắn nhớ, ngày bé mình ác lắm, vì muốn thấy em khóc đã làm mọi cách, ấy thế nhưng những giọt máu của em còn rơi nhiều hơn giọt lệ. Khuôn mặt Moon nằm trong đôi tay ấm áp, hắn muốn hôn lên đôi mắt, muốn đưa em vào lòng, muốn làm bờ vai cho em dựa vào, nhưng tất cả chỉ là mong muốn...