Ngược Chiều Kim Đồng Hồ
Posted at 25/09/2015
990 Views
-Bạn ấy bị mệt! Nằm nghỉ chút sẽ đỡ thôi, thầy. - Yun lên tiếng. Cậu nghĩ em đã ngủ rồi.
-Vậy thì xuống phòng y tế để cô y tá cắt thuốc cho - Thầy ôn tồn.
-Em không sao! - Moon ngẩng đầu lên, hạnh phúc vì được quan tâm.
Ánh mắt ngấn nước, ánh lên những giọt lệ long lanh, nhưng rất buồn. Vì thế, thầy không hỏi thêm nữa. Moon cố gắng nghe nốt bài giảng, chẳng thấy thú vị gì cả vì hoàn toàn bế tắc.
...
Một ngày mới, Moon thức dậy với khóe môi tươi tắn, hôm nay là ngày cuối. Đi học sớm hơn ngày thường, em lượn một vòng xung quanh khu phố, tâm trạng lúc này chỉ là ảo giác.
Tới lớp, em lại ríu rít bên tai Yun, còn rất nhiều điều chưa biết về thế giới này, em sẽ cố gắng hỏi cho hết,... Moon cũng ra chỗ Wine nhắn nhủ vài lời đến cậu bạn. Ánh mắt trở nên hồn nhiên, trong sáng.
“Khùng! Con nhóc này đôi khi dở hơi, đôi khi làm người ta thương hại, rồi lại làm người ta ghét!”- Wine chưa từng suy nghĩ như thế vì từ trước tới giờ, hắn coi phụ nữ là thứ một món đồ chơi, sẵn sàng vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Hôm nay, Yun tiễn Moon về, như mọi lần, cậu chỉ tiễn qua ngã tư một đoạn.
-Về nhà mình không? - Moon đề nghị, chưa bao giờ cậu quan tâm em là ai thì phải.
-Hôm nay thì không được rồi, mình đi có chút việc,... với Luci! - Yun cười cười quen nói thật - Để mai nhá!
-Ừ! Thì ngày mai... - “Yun ngốc, làm gì còn ngày mai,...!”
Tới gần ngã rẽ, họ đi chậm lại, am thanh cất lên từ cửa hiệu bên đường giai điệu ảm đạm của bản nhạc không lời.
-Lại cười! Suốt ngày cười thế!? - Yun nói nhỏ, cậu không thích em cười chút nào cả, bởi không muốn một ai đó bị thế chỗ,...
-Chào nhé! - Moon không trả lời câu hỏi trên, nhoẻn miệng vì em rất quý cậu, vì muốn cám ơn, vì cậu là người rất tốt,... Hai từ “chào nhé” cất lên, không chỉ dành cho Yun, mà còn dành cho cả thế giới nơi em đang đứng đây...
-Ừ! Đi cẩn thận! - Yun rẽ trái vào tuyến đường khác, rộng và thênh thang.
Con đường đã qua chia ra làm hai ngả, lối em về... xa lắm, cậu có biết không?
“Bạn trai mà không biết nhà bạn gái mình ở đâu!”- Moon mỉm cười, nhìn cậu, tiếc một điều là, chưa thể giúp cậu điều gì.
Chợt Yun ngoái lại nhìn theo.
-...
Chính nụ cười ấy khiến cậu ngẩn ngơ. Bóng em khuất dần, cậu mãi mãi sẽ chẳng thể biết, Moon ở đâu?
Muộn mất rồi...
Chương 05: Giao dịch
Đã rất lâu Moon trở lại nơi đây, ngày ấy, khung trời tuổi thơ khép lại bằng màu đen xám xịt...
Lệnh gặp Sếp lúc 8h, Moon lê từng bước chân nặng nề đi vào văn phòng của Arrow.
-Cộc cộc! - Theo phép lịch sự, nhân viên gõ cửa dù để mở.
-Vào đi! - Arrow bỏ kính, hắn cũng gập máy tính lại, dừng công việc.
-Moon, nhân viên của DEVILS.4 đợi lệnh ngài! - Moon cúi đầu, em khẽ cảm nhận thấy nhịp tim mình đập loạn trong sợ hãi.
-Được rồi! - Arrow muốn cô gái ngẩng mặt lên để nhìn mình. Phận bầy tôi tớ, sao có thể - Nhiệm vụ của cô, sẽ là lấy thông tin từ GREEN.
“Green???” - Moon thậm chí còn chưa nghe tới cái tên này.
-Green là tổ chức con tách ra từ DEVILS mẹ, chúng phản bội lại DEVILS và giành giật những mối làm ăn của chúng ta. Bọn nhãi ranh đó, chỉ mình cô đi là đủ - Arrow vẫn đang nhìn em.
-Dạ vâng,... thưa ngài! - Moon nói lí nhí, dẫu chúng có bé tí tẹo thì cũng chẳng thể hoàn thành được nhiệm vụ đợt này, vì sao ư, vì em chưa từng làm bao giờ. Nhưng ai dám chống lại ý cấp trên!?
-Tốt! - Arrow không thích không gian xa lạ này - Còn vũ khí! Cô chưa đủ 18 phải không?
-Vâng, chưa ạ! - Moon đã từng được học cách cầm súng khi đi tập huấn, chắc lần này em sẽ chỉ được sử dụng súng lục.
-Rất tiếc! Như vậy là chưa đủ tuổi - Arrow không định ban cho kẻ dưới thứ vũ khí nào cả.
-?! - Moon không dám hướng mắt vào gương mặt lạnh lùng, nhưng qua phản chiếu của chiếc bàn kính Arrow hiện lên những nét độc đoán đáng gờm.
-Được rồi cho cô đi - Hắn tiếp tục công việc.
-Chào Sếp! - Moon cúi đầu rồi ra về.
Hình như, hắn quên chưa nói điều gì đó rất quan trọng.
Moon ra khỏi cửa phòng theo sự căng thẳng dâng tràn, ngay cả việc bản thân phải thi hành nhiệm vụ theo cách nào cũng chưa hình dung ra. Moon đi chầm chậm hồi tưởng về hai chữ “tuổi thơ”, ở lứa tuổi mà bao đứa trẻ được ăn no ngủ ấm, em phải nhốt mình trong căn nhà kho ẩm thấp, là ngôi nhà này đây, em đẩy cửa bước vào. Đồ đạc bên trong vẫn y nguyên, không hề bị thay đổi hay dịch chuyển, đây rồi, em đã lấy chiếc máy tính cũ từ cái thùng đặt ở góc trái để học lập trình...
Căn phòng không hề có bụi, chắc là do cửa đóng kín. Em ngồi thu luc xuống một khe trống, tay đan vào nhau. Ngày ấy, nơi nằm ngủ nhỏ bé bằng chỗ đang ngồi đây thôi, nếu là bây giờ, em đủ khả năng để thu dọn số đồ đạc này, nhưng hồi ấy, còn bé quá... ngủ thiếp lúc nào không hay, Moon đang mơ về một mái ấm,...
Bất giác tỉnh giấc, quên mất mình còn phải đi gặp tử thần, không Sếp sẽ đánh em đấy. Hì, em chết rồi mà Sếp còn hành được sao? Moon bước ra cửa, một phản xạ mà dẫu thoát khỏi đây lâu lắm rồi vẫn luôn thực hiện, là đứng sau cánh cửa rồi mới mở. Thứ dung dịch ấy nhỡ đâu lại rơi vào đầu...
Em đi, từng bước, muốn níu kéo thời gian, em muốn thăm người bạn nhỏ mèo Mun nhưng làm gì còn thời gian nữa, có khi chỗ đất ấy cỏ dại đã mọc cao ngang người,...
Đây rồi, hành lang ngày trước em chơi Sếp Arrow trông thấy và gọi lại, nếu không có lần xuất hiện ấy chắc em đã không đau khổ biết nhường nào. Ước gì em đã không đặt chân vào nhưng giờ, thật trùng hợp, chính tại bậc tam cấp, em gặp anh.
-ANH! - Moon thốt lên khi một người đàn ông vừa đi ngang qua...