Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao
Posted at 25/09/2015
483 Views
Cậu ta nghĩ thầm tên lưu manh này sắp hành động rồi đây, hành động này là đang chuẩn bị cho một cái “kiss” đây mà, nhưng nếu lao ra lúc này thì không thể tố cáo hành vi của hắn được, nên phải cố gắng chờ đợi”.
Gia Khánh hơi nhướn người lên và hôn lên trán Du Du. Du Du hơi giật mình nên ngả người ra sau.
-“Đây là nụ hôn dành cho một người em gái, em đừng hiểu lầm”.
Gia Khánh leo lên xe, lòng Du Du lúc này nhẹ nhàng lắm, đã có thể nói hết với Gia Khánh, và anh ấy còn hẹn gặp nó ở Đum Cha để cùng nhau xây dựng quê hương nữa. Nó vẫy tay chào anh, nụ cười tươi roi rói. Gia Khánh đã nổ máy xe, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cậu ta quay đầu lại nó với Du Du:
-Cậu thanh niên lúc chiều …
-À, ý anh là Thiên Tư hả, cậu ta vốn tính khí lạ lùng như vậy đấy, mong anh thông cảm?
-Cậu ta thích em đó!
-Không đời nào, anh không biết đó thôi, em với cậu ta như nước với lửa.
-Em tin anh đi, vì anh cũng là con trai mà!
Nói rồi Gia Khánh không giải thích gì thêm mà rồ xe đi. Du Du hơi cau mày, nhưng nó không suy nghĩ gì nhiều, có lẽ giác quan của anh ấy có sự nhầm lẫn. Nó với Thiên Tư chỉ là không chém được nhau thôi, chứ không là có án mạng xảy ra rồi. Nghĩ vậy nó nhún vai và bấm vào cái chuông trên chiếc cổng sắt cao cao bước vào nhà.
Thiên Tư nãy giờ đứng ở xa như chết trân. “Trời ạ, cô ta không có chút nào phản kháng, cười tươi như vậy nữa chứ, vậy mà còn nói là thích anh Thiên Tứ” Nói rồi cậu ta cắn hai môi vào với nhau. Nhìn thấy anh chàng kia hôn lên trán Du Du, cậu ta muốn đấm cho hắn một trận. Sự việc cũng chưa có gì to tát, nhưng không hiểu sao lòng cậu ta sôi lên sùng sục. Thiên Tư không biết rằng, cậu ta đang …ghen.
Du Du bước đi chậm rãi trên con đường dài quen thuộc ở khu vườn trước. Lâu rồi, nó không ngắm mọi thứ, đã có nhiều thay đổi kể từ khi nó đến. Lão Ô đã trồng thêm nhiều loại hoa nhiều màu sắc, thay vì một khu vườn ảm đạm, đầy những cây cối to lớn, và lạnh lẽo. Mấy ngày nay nhốt mình trong phòng, nó không có thời gian để ra ngòai chăm sóc mấy cây hoa phụ lão Ô, như đã hứa, thấy mình thật là vô trách nhiệm.
-XIn lỗi các em nha, mấy ngày trước tâm trạng chị không vui, nên không ra trong nom các em được.
-Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cô bé à?
Câu nói xen ngang của một nhân vật xuất hiện bất thình lình làm nó há hốc mồm, Thiên Tứ đang tiến về phía nó, tay đút túi quần, bước đi dứt khoát, dưới ánh đèn điện, khuôn mặt mờ ảo và …và …”không được, không được, mình đang nghĩ gì vậy”, không biết sao tim nó lại đập nhanh đến vậy, nó bắt đầu lo sợ, loay hoay, không biết trốn như thế nào nữa, bình thường ở trong nhà còn có chỗ để trốn, còn bây giờ thì…nó không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta, vội vàng cúi gằm mặt xuống, loay hoay mấy bông hoa gần đó rồi giả bộ làm việc khác. Thiên Tứ nghiêng đầu nhìn biểu hiện lạ lùng của nó, không giống với DU Du hằng ngày, cậu ta cau mày, tiến lại gần hơn và cúi thấp xuống để nhìn vào mặt nó.
Bất gờ, Du Du thấy khuôn mặt Thiên Tứ đang ở phía trước mình và khá gần, nó lùi lại sau, và trong giây phút không vững vàng đó, nó ngả người ra sau, tay chân chới với. Thiên Tứ cũng bất ngờ, vội vàng vòng tay ra sau, và đỡ lấy lưng nó kịp thời. Trong khung cảnh lúc này, có thể nói là vô cùng lãng mạn. Ánh đèn mờ ảo, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Hai mắt nó đang trố tròn nhìn Thiên Tứ. Đôi mắt lạnh lùng của cậu ta cũng dường như biến mất, mà trả về sự dịu dàng mà nó thường nghĩ là dành riêng cho nó. Thiên Tứ vội vàng đỡ DU DU thẳng người lại. Tim nó đang đập rất nhanh, cái cảm giác này là sao, không biết, nhưng nó cảm thấy có gì đó vui vui. CŨng có thể là vậy,…nếu không có cái tên đáng ghét kia.
-Hai người đang làm gì ở đây vậy?
Thiên Tư từ phía gara để xe tiến về phía 2 người..DU DU lúc này mới có thể định thần, mặt nó đang nóng bừng lên vì mắc cỡ, nó vội vàng bỏ chạy vào trong nhà trong sự ngỡ ngàng của 2 cậu chủ. Thiên Tư nhìn theo và vẻ mặt đầy tức giận. Cậu ta vừa đi vào vừa lầm bầm:
-Mặt dày như vậy mà cũng biết mắc cỡ nữa sao, lúc thì thích anh Thiên Tứ, lúc thì người khác…
Thiên Tứ không kịp nghe những gì Thiên Tư nói, cậu ta chỉ đứng lại và suy nghĩ.
- Tại sao lại tránh mặt?
CHƯƠNG 21: THOÁT HIỂM
Buổi tối Chủ Nhật.
-Cô vào đây làm gì?
-Chẳng phải cậu bảo phải học thêm một buổi để giải thích cho cậu những điều không hiểu sao?
Thiên Tư chợt nhớ ra lý do đòi học tăng thêm một buổi là để phá hủy buổi hẹn, nhưng mà ai ngờ lại bị đẩy lên chủ nhật. Tự dưng chuốc họa vào thân, đã đến nước này thì phải học thôi.
Du Du hăng hái giảng bài cho Thiên Tư, bất chợt, nó thấy Thiên Tư đang quan sát mình chăm chú. Mặt nó ửng đỏ khi nhớ tới lời Gia Khánh, nó vội vàng xua đi ý nghĩ đó và quát ngay vào mặt cậu ta.
-Cậu đang nhìn gì vậy?
Không hề giật mình, Thiên Tư lại càng chăm chú hơn, cúi sát mặt vào Du Du làm nó phải rụt người lại.
-Mắt xấu, mũi xấu, miệng xấu, và cả…
-Cả gì nữa?
-Vòng một cũng…
Du Du chợt giật mình khi nghe cậu ta lại đả động đến điều tế nhị như vậy, nhớ đến sự việc hôm nọ, mặt nó đỏ bừng lên, không biết giấu đi đâu. Nó thật sự là căm ghét cái tên đang ngồi trước mặt hiện giờ, vậy mà sao Gia Khánh lại nhận định như vậy chứ?
-Tôi không hiểu cô có điểm gì mà anh chàng ngày hôm qua lại hẹn hò với cô.
-“Vậy mà anh ta thích tôi đó!” Du Du không giải thích mà còn cao ngạo đương đầu với Thiên Tư.
-Nhìn anh ta cũng tạm được như vậy mà lại để ý một người nhà quê như cô, chắc là đầu óc anh ta có vấn đề.
-Nè, cậu đừng mạt sát người khác vậy chứ. Còn cậu thì sao, một con người xảo trá, ranh ma, chuyên bắt nạt người khác, tâm địa độc ác, mà vẫn có thể cặp với chị Nhật Thy, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng nữa.
Biết mình bị hố đà, và nói ra những điều không nên nói. Du Du đưa tay bụm miệng lại, nhưng đã quá trễ. Gương mặt của Thiên Tư đã chuyển thái độ. Mặt cậu ta lạnh lùng lại trông rất đáng sợ. Cậu ta đứng lên đi về phía cửa sổ.
-Sao cô biết chuyện đó.
-Xin lỗi, không phải tôi nhiều chuyện. Tôi biết 2 người đã quay lại với nhau vì tôi đã thấy 2 người ở trên sân thượng.
-Cô theo dõi tôi à.
-Ai bảo tôi theo dõi, đó là 2 người tự dưng đột nhập vào không gian riêng của tôi mà!
-Cô đã nghe được những gì mà nói vậy.
-Thì tôi nghe chị ấy bảo quay về để đối mặt với tình yêu của mình, cám ơn cậu và…ôm cậu nữa.
-Chỉ vậy thôi à, cô không nghe được gì nữa à.
-Thì tôi đứng cũng xa mà!
-Hôm nay học như vậy đủ rồi, tôi muốn nghỉ.
Du Du thấy lạ lùng vô cùng, Thiên Tư tự dưng thay đổi hẳn thái độ khi nghe nhắc đến Nhật Thy. Cậu ta có vẻ buồn buồn, chứ không phải vui như người vừa tìm lại được tình yêu. Du Du biết lúc này mà hỏi thêm điều gì thì có lẽ sẽ chết dưới tay cậu ta…
***
Buổi sáng thứ 2, Du Du đến trường trong tâm trạng rất tốt. Vừa bước vào Nhất Kim, Du Du đã thấy khá nhiều người nhìn mình chăm chú, nhưng ánh mắt không mấy thiện cảm. Dường như nó đang là trung tâm của sự bàn tán. Có vài học sinh chỉ trỏ nó, và thì thầm với nhau điều gì đó. Chẳng lẽ nó vừa làm bài thi gì tệ lắm hay sao. Nó bước đến bảng thông báo, nơi mà mọi người đang bu quanh. Bỗng dưng tất cả dạt sang 2 bên để cho nó bước vào. NÓ cảm thấy có gì đó rất lạ, từ từ bước vào gần bảng thông báo, rồi bất chợt nhận ra trên đó, một tấm hình chụp nó, nhưng oái oăm thay, lại là tấm hình chụp Đốc Long ôm nó, hôm ở trên sân thượng. Nó vội vàng lao vào và che tấm hình lại.
-Không phải như các bạn nghĩ đâu, mình…
Chưa kịp nói lời nào thì tất cả bỏ đi hết, để lại cái nhìn đầy giận dữ, cái bĩu môi và sự khinh bỉ. Nó vội vàng xé tấm hình và chạy về lớp, chuyện gì đang xảy ra vậy. MỌi người không hiểu ý nghĩa của cái ôm này, thật sự giữa nó và Đốc Long không hề có gì mờ ám. Nó chưa kịp bước vào hành lang của dãy khối lớp 10, nó đã bị chặn lại bởi một đám nữ sinh lớp khác. Trông bọn họ chẳng có nhã ý gì, mà như muốn gây sự. Một cô bạn trông rất quý tộc và sắc sảo bước lên trước, khoanh tay liếc nó một cái.
-Hóa ra là cô, tôi thấy cô chẳng có gì đặc biệt cả, cô đã mê hoặc Đốc Long bằng cách nào mà hay vậy?
-Các bạn hiểu lầm rồi, thật ra..
Du Du càng lúc càng cảm thấy lo sợ, không biết phải giải thích thế nào. Tại sao lại có tấm hình này, ai đã thấy và chụp lại. Nhưng điều quan trọng là tại sao lại dán tấm ảnh này lên bảng thông báo của trường, chẳng lẽ lại muốn nhắm vào nó, nhưng nó đã gây thù chuốc oán gì với ai ở Nhất Kim đâu.
-Cho cô xác nhận người trong hình có phải là cô không?
-Không như các bạn nghĩ đâu, đây chỉ là…
-Vậy là cô không phủ nhận. Được, ra về chờ chúng tôi ở phòng tập thể dục.
-Tôi….
Nói rồi có tiếng chuông vào tiết học, bọn người kia bỏ lại những ánh mắt đe dọa rồi túa về lớp. Du Du thấy trong lòng đầy lo sợ. Bước vào lớp, mọi con mắt đang đổ dồn về nó, có lẽ đồng cảm thì chẳng có ai, chỉ có ánh mắt đầy căm ghét và tức tối. Nhưng cũng may bên cạnh nó còn có Đông Nghi và Nobu.
-Hình của cậu và Đốc Long được dán trên thông báo, ai cũng thấy cả
-Cậu tin tớ chứ Đông NGhi, Nobu?
-Tớ tin cậu.
-Tớ không ý kiến, nhưng nếu liên quan đến Đại Bảo thì tớ phải xem lại.
-Cám ơn cậu Đông Nghi, và cả Nobu nữa. Tớ sẽ giải thích với các cậu sau.
-Nhưng một mình bọn tớ tin cậu thì không giải quyết được gì, quan trọng là cả trường đang đồn ầm lên, hầu như bọn họ đều đứng về phe chống đối cậu.
-Không hiểu ai mà lại có tấm hình này và lại cố tình tung ra như vậy. Có lẽ người đó thích Đốc Long hoặc là ghét tớ nên mới làm như vậy.
Du Du không muốn nói cho Đông Nghi nghe về cuộc hẹn “hăm dọa” ở phòng thể dục. Cả buổi học nó ngồi lo sợ, nó sẽ ra sao nếu bước vào phòng thể dục đó...