Nắng gắt
Posted at 27/09/2015
620 Views
Mọi người ăn uống thỏa mãn rồi, Lâm Tự Sâm đứng dậy đi trả tiền. Ân Khiết giật giật tay áo tôi, ánh mắt ám chỉ: thấy chưa, mình nói không sai mà, phó giám đốc Lâm quả nhiên một mình chịu hóa đơn.
Tôi giơ ngón tay cái ra biểu dương cô ấy một chút.
Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: "Tới quầy thanh toán đi."
Tôi ù ù cạc cạc đứng dậy đi tới đó, mọi người có lẽ tưởng tôi đi wc cho nên cũng không để ý. Tới nơi, phó giám đốc Lâm tựa vào thành quầy thu ngân, mỉm cười ngọt ngào, không hề biết xấu hổ là gì mà nói với tôi: "Nhiếp Hi Quang, tôi quên mang ví tiền." (Ngàn chấm! Vạn chấm! Tỷ chấm!)
"..."
Một ngàn con thần thú chạy qua!!! Tâm trạng này mọi người sẽ không hiểu được đâu...
Tôi lặng lẽ móc thẻ ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng bên cạnh nhìn tôi. Tôi cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt vô cùng sáng của anh ta, giống như đùa cợt tôi, anh ta rất đắc ý.
Á! Đây là ảo giác ư? Phó giám đốc Lâm của chúng tôi sao có thể xấu xa như thế...
Tôi lặng lẽ cất thẻ đi, tặng cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng thực ra trong lòng không hề có một chút tức giận. Ăn cơm của nhà anh ta nhiều như vậy rồi, theo đạo lý cũng nên mời lại anh ta một bữa.
"Em chợt nhớ ra, tiền viện phí còn chưa trả cho anh."
"..."
Tôi lắc lắc tấm thẻ trong tay: "Sòng phẳng rồi nhé!"
Anh ta mỉm cười: "Ừm, đã sòng phẳng rồi."
Quay trở lại thì mọi người đều đã đi đánh xe. Tôi bị Ân Khiết vô sỉ kia lôi kéo lên xe của Lâm Tự Sâm đầu tiên... đương nhiên tôi cũng tương đối tỏ ra biết phối hợp.
Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp nữa.
Người ngồi ở ghế phụ lái một mực cảm ơn Lâm Tự Sâm: "Thật sự không nghĩ phó giám đốc lại mời mọi người ăn tiệc lớn như vậy."
"Đừng khách sáo!" Lâm Tự Sâm thản nhiên đáp.
"Bữa cơm này nhất định rất tốn kém?"
"À, cũng tạm."
...
Tôi chỉ biết lặng yên vùi đầu trên người Ân Khiết.
Ân Khiết kinh ngạc nhìn tôi, lay lay người tôi: "Hi Quang, sao thế? Say xe à?"
"Không... ăn no quá!"
Ân Khiết: "..."
Tôi rõ ràng nghe được tiếng cười ở phía trước truyền tới.
Chẳng mấy chốc đã về tới công ty, chúng tôi xuống xe, chia tay Lâm Tự Sâm. Đi được một đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.
Tôi bỗng nhiên có chút bất an.
Sao mọi thứ lại hư ảo như thế?
Trước đây rõ ràng như kẻ địch, thật sự có thể thoáng cái liền trở thành bạn bè được ư? Trêu đùa, chọc phá nhau vô tư được ư?
Có thể biến đổi nhanh đến vậy sao?
"Chờ mình chút." Tôi nói với Ân Khiết, rồi nhanh chóng chạy trở lại.
Lâm Tự Sâm vẫn chưa lái xe đi, có lẽ thấy tôi quay lại, anh ta mở cửa xe bước xuống.
"Quên đồ gì trên xe à?"
"Không có." Tôi lắc đầu, thở hổn hển dừng lại trước mặt anh ta, nghiêm túc ngẩng đầu hỏi: "Lâm Tự Sâm, chúng ta thật sự giảng hòa rồi sao?"
Anh ta nhìn tôi, giọng nói chắc như đinh đóng cột: "Đúng thế!"
Tôi bỗng nhiêm cảm thấy rất vui, sau đó lại muốn hỏi anh ta: "Vậy rốt cuộc vì sao trước đây anh không ưa em?"
Đêm đầu đông, ánh đèn đường mờ nhạt...
Bốn phía tĩnh lặng vô cùng...
Tôi cho rằng sẽ không nhận được đáp án từ anh ta, nhưng lại nghe thấy giọng nói ấm áp ấy vang lên:
"Bởi vì em vô tư vô lo."
"... Cái gì?" Tôi quả thật nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
"Bởi vì em vô tư vô lo." Anh ta lại nói, ngừng một chút rồi bổ sung, "Lại còn bệnh đãng trí quá trầm trọng."
Cái gì với cái gì???
Tôi còn muốn hỏi nữa nhưng anh ta đã không cho tôi cơ hội: "Thôi được rồi, em phải về rồi. Bọn họ đang nhìn chúng ta."
Tôi quay đầu lại, quả nhiên Ân Khiết đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng quắc.
Tôi đành xám xịt mặt nói lời tạm biệt với anh ta.
Trên đường về, tôi vắt óc suy nghĩ rốt cuộc cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm. Vô tư vô lo, bệnh đãng trí, mấy lời này là đang nói tôi "2"! (***)
Ân Khiết tò mò hỏi tôi: "Vừa nãy cậu với phó giám đốc nói chuyện gì thế?"
"Mình hỏi anh ta vì sao trước đây không ưa mình."
Ân Khiết càng hiếu kỳ: "Anh ấy nói không?"
"Có." Tôi gật đầu, u buồn làm phiên dịch viên cho cô ấy: "Anh ta nói mình quá "2"!"
(***) "2" (nhị): từ lóng dùng để chỉ những người quá ngốc nghếch, làm việc không dùng tới đại não, hoặc đại não có cũng như không =)) Nói chung là không có ý gì tốt cả. Có thể dùng cụm từ "Thiếu iot trầm trọng" như của Việt Nam
Chương 26:
Có phải nếu tôi vẫn tiếp tục "thiếu i ốt" như thế thì Lâm Tự Sâm vẫn sẽ bắt tôi tăng ca không?
Tôi tắt đèn trong phòng làm việc, đi tới phòng anh ta thăm dò.
Tôi gõ cửa: "Phó giám đốc, anh vẫn chưa về sao? Em về trước nhé."
"Đợi chút."
Anh ta thu dọn giấy tờ, tắt đèn rồi đi cùng tôi rời khỏi phòng làm việc.
Ban đêm, tòa nhà văn phòng vô cùng yên tĩnh, dường như chỉ còn lại tiếng bước chân của tôi và anh ta. Im lặng đi một lúc, tôi không nhịn được phải lên tiếng hỏi: "Phó giám đốc, vì sao anh vẫn bắt em tăng ca?"
"Nhiếp Hi Quang, công ty này có tới 49% cổ phần là của nhà em. Lợi nhuận đến một nửa thuộc về nhà em."
"Vì vậy?"
"Vì vậy, bắt người khác tăng ca tôi sẽ có cảm giác tội lỗi, cảm thấy mình là nhà tư bản bóc lột giá trị thăng dư mà công nhân lao động tạo ra." Anh ta dịu giọng nói, "Bắt em tăng ca thì cảm giác tội lỗi của tôi sẽ giảm đi."
"..." Tôi còn biết nói gì đây???
"Còn nữa, Nhiếp Hi Quang, hết giờ làm em có thể không gọi tôi là phó giám đốc nữa được không?"
"Vì sao?"
"Ừm, gọi thế khiến tôi có cảm giác như tan ca rồi mà tôi vẫn còn bắt em làm việc."
"..."
Mấy ngày nay tôi vốn dĩ đã quen với cái bộ dạng này của anh rồi, tôi có thể trả lời thế được không? Có lẽ đó chính là bản tính của anh ta? Tôi nghĩ tới dáng vẻ anh ta lúc nói chuyện với bác sĩ Phương, hình như chính là cái cảm giác vui vẻ tùy ý như thế.
Vừa nói chuyện vừa đi, chúng tôi rất nhanh đã ra khỏi công ty. Tôi không nói gì thêm, chỉ vẫy tay chào anh ta: "Lâm Tự Sâm, tạm biệt."
Anh ta bỗng nhiên gọi: "Nhiếp Hi Quang, quay lại."
Tôi lại chạy trở lại: "Sao thế?"
"Bức tượng lão Phúc(*) đặt trên bàn làm việc của tôi có phải là của em?"
(*) Sản phẩm tượng đất vùng Vô Tích (Giang Tô, TQ), hình em bé ôm hoặc cưỡi kỳ lân, có liên quan tới một điển cố, dùng để cầu an lành, cầu phúc.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời: "Đúng thế, có người nói em phải biết nắm bắt mẫu thuẫn cốt lõi, lần trước lúc ở ga tàu về Tô Châu em bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cho nên đã mua một bức tượng bán gần trạm xe lửa. Mười lăm đồng thôi. Không cần cảm ơn em đâu."
"À, đúng rồi." Tôi bổ sung, "Bức tượng đó là để treo trong xe ô tô, không phải để anh bày trên bàn làm việc."
Anh ta nhìn chằm chằm tôi: "Mua lâu như thế sao giờ mới đưa cho tôi?"
"Lúc ấy, vết thương bữa đại tiệc kia của em vẫn còn chưa lành nha...