Mãi mãi là bao xa – Diệp Lạc Vô Tâm
Posted at 25/09/2015
864 Views
.
Chơi một mạch đến rạng sáng, Trịnh Minh Hạo thua cháy túi không còn một xu thì cả đám mới tan.
Anh một mình ngồi trên thềm cửa sổ ngoài hành lang hóng gió lạnh, nhìn thế giới u ám mờ mịt dần dần sáng lên.
Bỗng nhiên, một điếu thuốc vừa châm xuất hiện trước mắt anh.
"Không phải nói chơi chán rồi sao?" Lý Vi hỏi.
Trịnh Minh Hạo trầm mặc nhận lấy điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, vị ni-cô-tin nồng đậm chảy xuôi vào cơ thể, vờn quanh cõi lòng trống rỗng, lấp đầy sự trống trải trong máu.
Không lâu trước đây, khi Uông Đào cùng Lăng Lăng vừa mới bắt đầu, Lý Vi cao hứng hỏi Trịnh Minh Hạo: "Cậu với em QQ xinh đẹp tới đâu rồi?" Anh nhìn liếc qua Uông Đào vẻ mặt tò mò, thản nhiên nói: "Chơi chán rồi."
Mọi người trong phòng ngủ hẳn nhiên cười một trận, không ai nhắc lại chuyện này nữa.
"Tại sao cậu không nói rõ với Đào Tử?" Lý Vi hỏi.
"Bạch Lăng Lăng cũng không phải bạn gái tớ, tớ dựa vào đâu mà không cho cậu ấy theo đuổi?" Kỳ thật điều quan trọng nhất là, anh cứ tưởng Bạch Lăng Lăng trong lòng đã có người khác, tuyệt đối sẽ không chấp nhận Uông Đào. Không ngờ, tất cả đều ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Vi ôm vai Trịnh Minh Hạo. "Ít nhất có thể cạnh tranh công bằng."
"Quên đi! Với tình tình của tớ, Bạch Lăng Lăng căn bản thấy tớ rất chướng mắt." Anh biết, cô thích dạng người như Uông Đào, ổn trọng, kiên định, tiến thủ. Anh cũng rất thích, nhưng đáng tiếc tính anh không như vậy.
"Thật không?"
"Tớ hỏi cô ấy có em gái hay không, giới thiệu cho tớ làm bạn gái..."
"Cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói: Trịnh Minh Hạo, đừng nói em không có em gái, cho dù có em cũng không đem nó ném vảo hố lửa."
"Ặc!" Lý mỉm cười. "Đôi mắt của Bạch Lăng Lăng rất đẹp, nhưng mắt nhìn người tại sao lại kém thế chứ?"
Trịnh Minh Hạo cũng cười. "Mắt cô ấy không phải kém! Căn bản là cô ấy không có mắt."
***
Nghe đến đây, Lăng Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa, nói: "Anh đừng nói nữa!"
"Chúng ta..." Cô muốn nói: "Chúng ta sau này không cần gặp nhau nữa." Lời đã dâng đến bên môi nhưng không thể thốt ra. Một dòng nước mắt chảy xuống.
Lăng Lăng xoay mặt che đi, lại thấy Trịnh Minh Hạo cầm một miếng khăn giấy đưa đến trước mắt cô. "Chỉ là biết anh thích em thôi mà, đâu cần phải kích động đến vậy chứ!"
Lời nói bị anh nói ra với ngữ điệu giấu diếm buồn thương như vậy, càng khiến lòng cô đau đớn.
"Tại sao không nói cho em biết?" Cô cố hết sức ổn định hô hấp, lời nói ra vẫn còn rung rung.
"Nói em biết? Em có thể chấp nhận anh sao?"
"Ít nhất em có thể chia tay với Uông Đào sớm hơn một chút."
"Anh chỉ muốn biết..." Anh chụp lấy tay cô, bao vây trong lòng bàn tay nóng bỏng của mình: "Em có thể chấp nhận anh không?"
"..." Cô dùng hết sức rút tay về – đây là câu trả lời của cô.
"Vì sao? Chúng ta đã làm bạn bè lâu đến thế, anh đối với em thế nào chắc em cũng biết rõ, tại sao em có thể cho Uông Đào cơ hội mà lại không cho anh cơ hội?"
"Em đã bỏ lỡ một lần, em không thể sai lầm một lần nữa." Cô đã từng tổn thương Uông Đào, cô không thể lại làm tổn thương Trịnh Minh Hạo.
"Anh với cậu ta không giống nhau, so với cậu ấy anh hiểu em hơn, anh biết em cần gì, anh biết làm thế nào để em được vui vẻ."
"Anh cũng biết trong lòng em đã yêu người khác rồi!!!"
Ánh mắt cao ngạo của Trịnh Minh Hạo trở nên ảm đạm. "Vậy thì sao? Tất cả đều đã trôi qua, em không thể cả đời sống trong hồi tưởng."
"Em chưa từng." Thời điểm này, cô không thể giấu diếm anh thêm nữa, để làm cho anh hết hy vọng, cô quyết định thẳng thắn thành thực nói với anh tất cả. "Bọn em lại cùng với nhau..."
Trịnh Minh Hạo giận dữ bắt lấy tay cô, mười ngón tay bao lấy cổ tay cô thật chặt: "Không thể nào, cho đến giờ anh vẫn chưa từng thấy anh ta!"
"Em cũng chưa bao giờ gặp anh ấy. Chúng em yêu qua mạng..."
"Shit!" Trịnh Minh Hạo chửi thề một tiếng. "Em có lầm không vậy?!"
"Em biết chuyện của mình không thực tế. Em cũng từng thử từ bỏ quên đi, đem anh ấy cho vào blacklist. Nhưng hôm bảo vệ tốt nghiệp đó, anh ấy lại add em... Em căn bản không từ bỏ được, dù đếm bao nhiêu lần số ô vuông trên rèm cửa, em cũng không thể nào quên được anh ấy!"
"Nếu yêu anh ta như vậy, tại sao bọn em không gặp mặt nhau?"
"Anh ấy ở Mỹ." Cô ngừng một chút, nói: "Anh ấy có giấc mơ của mình, em không muốn anh ấy vì em mà từ bỏ thứ anh ấy kiên trì theo đuổi."
Bàn tay anh cầm cổ tay cô dần nới lỏng rồi buông ra: "Là cái nhà khoa học biết viết hai chữ "lý tưởng" kia ư?"
"Em xin lỗi, hôm nay em không nên nói anh như thế!" Nếu sớm biết Trịnh Minh Hạo thích cô, cô nhất định sẽ không nói lời tổn thương người khác như vậy.
"Em đối với anh ta chỉ là một dạng ham mê, giống như trước kia anh ham mê game online."
"Em biết!" Biết rõ sẽ đâm người ta bị thương, Lăng Lăng vẫn cố ý nói ra: "Nhưng em yêu anh ấy..."
Trịnh Minh Hạo nghe vậy, quay mặt đi, hai đấm tay nắm chặt. Cô không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những lời này làm anh tổn thương sâu đến bao nhiêu.
Nhưng cô phải làm như thế, cô không thể cho anh cái anh muốn, ngay cả hy vọng cũng không thể cho.
Cô không dám nhìn vẻ mặt Trịnh Minh Hạo nữa, quay đầu nhìn ra con đường nhựa xam xám tang thương ngoài cửa sổ. "Sau này... chúng ta không cần gặp lại nhau."
"Em!"
"Em đi trước đây!"
Khi cô đứng lên, Trịnh Minh Hạo chắn trước mặt cô: "Ngay cả làm bạn cũng không được sao?"
"Chờ anh gặp được một người con gái khác có thể khiến anh rung động, chúng ta sẽ lại làm bạn bè..."
Lúc Lăng Lăng rời đi không có quay đầu lại, mặc dù cô rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Trịnh Minh Hạo, muốn biết liệu anh có đau lòng lắm không!
———————
(*) Ý là "chuyện khó tin".
Chương 21
Lúc Lăng Lăng quay về phòng ngủ, trong phòng tụ tập rất nhiều nữ sinh ngành Tin học, đang sôi nổi thảo luận chuyện trận bóng vừa rồi.
Cô khách khí chào họ một tiếng rồi đi thẳng đến trước máy tính ấn nút khởi động.
Trong lúc chờ máy khởi động, Lăng Lăng nghe một giọng nữ xa lạ nói: "Dẫn 2:0 rồi mà còn thua, thật là tức chết mà!"
"Trịnh Minh Hạo rốt cuộc bị làm sao vậy? Đây chính là trận chung kết, sao cậu ta lại có thể bỏ đi giữa trận đấu chứ!"
"Tớ thấy Lý Vi hô cậu ấy bắt điện thoại, cậu ấy nhận điện thoại xong liền bỏ đi..."
"Nhất định là có chuyện gì quan trọng lắm."
Lăng Lăng rốt cuộc hiểu được đằng sau vẻ ung dung của Trịnh Minh Hạo che giấu một tình yêu say đắm biết bao nhiêu, bao nhiêu trả giá không nói thành lời, nhưng cô đáp lại anh hóa ra chỉ có tổn thương vô tình!
Nhất thời xúc động, cô bỏ con chuột trong tay xuống, nhanh chóng lấy điện thoại ra... Bấm được một nửa dãy số, cô dừng lại.
Cô gọi điện liệu có thể nói được gì, hỏi anh có buồn không ư? Hay là nói cô không muốn mất đi một người bạn như anh...
Cô buông điện thoại, càng hiểu về anh càng đau lòng, lại càng không muốn tra tấn anh thêm nữa.
QQ vừa tự động đăng nhập đã có một tin nhắn chuyển đến: "Em có đó không?"
Lăng Lăng đang buồn rười rượi, gặp được anh, nỗi buồn rốt cuộc không thể kiềm nén nữa, suy nghĩ rối loạn căn bản khiến cô không khống chế được ngón tay: "Tại sao, tại sao vận mệnh lại đối xử với em vậy chứ?! Em không cam tâm, không cam tâm! Em không có làm gì sai, dựa vào đâu mà đối xử với em như thế!"
"Xảy ra chuyện gì vậy em?"
"Một người bạn có quan hệ rất tốt với em bỗng nói yêu em."
Anh lập tức hỏi: "Em trả lời cậu ta ra sao?"
"Chúng ta sau này không cần gặp lại nhau."
"Tại sao?"
'Bởi vì anh, bởi vì ngoài anh ra em không thể tiếp nhận được người nào khác'. Cô không thể thốt ra những lời ấy, chỉ có thể hàm hồ trả lời: "Bọn em không hợp nhau, anh ấy không phải loại người em thích!"
"Anh có thể hỏi em tại sao cả gặp mặt nhau cũng không được không?"
"Em không thể để cho trái tim anh ấy hy vọng, em không muốn anh ấy lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm vào em." Thấy anh không trả lời, cô thử thăm dò hỏi: "Em làm sai sao?"
"Sự thiện lương của em.....