Duck hunt

Lần nữa lại yêu

Posted at 27/09/2015

294 Views

.

Đêm qua có ca cấp cứu nên tận sáng Tiểu Nguyễn mới có thể rời viện. Ăn uống qua loa xong cô đặt mình xuống giường rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tiếng chuông điện thoại không ngừng rung ù ù bên tai. Mơ màng nhấc máy:

“ Alo.”

“ Em đang ngủ à?”

“ Ừm. Đêm qua thức cả đêm nên em hơi mệt. Có chuyện gì thế?”

Hoàng lưỡng lự, anh xót xa. Anh biết mình không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, nhưng thấy cô vất vả anh không cam lòng. Trầm giọng, anh nói:

“ Buổi chiều em đón con được không? Anh phải ra sân bay đón thằng Văn.”

Có vài phần tỉnh táo, Tiểu Nguyễn khẽ ồ lên một tiếng nhưng giọng cô vẫn còn đầy ngái ngủ:

“ Được rồi. Anh cứ đi đi, để con về chỗ em cũng được. Anh Văn về chơi hay về hẳn vậy?”

“ Anh không hỏi. Nhưng chắc là về hẳn. Vậy em nhớ đi đón con đấy! Anh cúp máy.”

Tiểu Nguyễn cố gắng ngủ tiếp nhưng không thể đành phải trở dậy đi tắm. Cô vận một bộ đồ khá thoải mái rồi đánh xe ra khỏi nhà! Ngôi nhà này vợ chồng cô mua cách đây gần một năm. Nhưng ông chồng của cô gần như có dịp đặc biệt mới xuất hiện một lần! Cũng tốt. Đây chính là điều tuyệt diệu nhất mà cô tin không phải cuộc hôn nhân nào cũng có được. Cách đây 6 năm, Tiểu Nguyễn phải trả một cái giá không rẻ chút nào cho lối sống buông thả của bản thân. Cô và Hoàng vốn có quan hệ “ bạn tình”, không ai ràng buộc ai cả. Nhưng đúng lúc mối quan hệ chấm dứt, anh chuẩn bị kết hôn thì cô phát hiện mình đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ. Cuối cùng, vì cái thai không thể phá nên cô đã sang Aus để tiếp tục công việc học tập, nghiên cứu đồng thời giấu đi chuyện có một đứa con riêng. Cô luôn tin rằng may mắn lớn nhất của cuộc đời cô tới thời điểm hiện tại đó là gặp được Phillip. Anh đã dang tay ra che chở cho cô và đứa nhỏ, còn là chỗ dựa lớn nhất cho cô trong những năm tháng lưu lạc xứ người. Cả anh và cô đều hiểu rất rõ cuộc hôn nhân này hữu danh vô thực, anh không phải là một người đàn ông đúng nghĩa còn cô cũng chẳng muốn bị ràng buộc bởi những cái gọi là trách nhiệm vợ chồng. Tuy hàng ngày hai người đều gặp mặt tại bệnh viện, đều vẽ ra những khuôn mặt đẹp nhất cho thiên hạ nhìn, ngắm. Nhưng cả anh và cô đều hiểu đó là việc bất thành văn chỉ của hai người. Anh có cuộc sống đồng tính của riêng mình, còn cô có tự do của một người phụ nữ độc thân hiện đại! Hàng tuần cô vẫn theo anh về gặp bố mẹ chồng để làm dâu hiền, vợ thảo cũng như anh hàng năm vẫn đến nhà cô cúi đầu làm một người con rể khiến bố mẹ cô không thể chê trách vào đâu. Điều duy nhất khiến Tiểu Nguyễn bận tâm và khó nghĩ đó là cha đẻ của con gái cô phải ngậm ngùi bị gán mác cha nuôi. Nhoẻn cười, thầm nghĩ bỏ đi, dù sao cũng đáng đời anh ấy. Ai bảo anh ta gây nên nghiệp chướng thì tự mình gánh lấy!

.....

Thái Văn ghét nhất khi phải chờ đợi, nhưng anh đành phải bỏ đi vẻ mặt mất kiên nhẫn đang có của mình. Ngồi xuống hàng ghế chờ trước cửa Nội Bài, từng ngón tay lật đi lật lại tờ tạp chí mà vẫn không hiểu họ viết gì. Thở dài đầy ngao ngán, chỉ cho đến khi tiếng chuông điện thoại được kết nối, cơ mặt anh mới dãn ra:

“ Biết trước thà em đi taxi cho rồi, chẳng phiền anh ra đón. Anh tới đâu rồi?”

“ Ra cửa đi, anh đến rồi.”

Kéo theo vali lớn nhỏ đặt hết vào cốp xe, ngồi vào ghế phụ, anh vẫn lảm nhảm như một ông già khó tính:

“ Sao càng ngày tác phong của anh càng chẳng ra sao thế hả? Em không hiểu cái bộ quốc phòng họ nghĩ gì khi vẫn giữ lại anh.”

Hoàng nhíu mày cười cười:

“ Chú có tin chỉ cần nói thêm một câu nữa anh sẵn sàng quăng chú xuống ngay và luôn không?”

Im lặng, đưa mắt nhìn ra bên đường, chợt nhớ ra điều gì đó, Văn cất tiếng:

“ Việc em nhờ anh thế nào rồi?”

“ Ừm. Chú muốn chuyển tới đó ngay hay là về bên nhà anh trước đã?”

Suy nghĩ vài giây, anh nói:

“ Vậy anh đưa em qua bên đó luôn đi. Dù sao anh cũng bận mà em ngay sáng mai đã phải bắt tay vào làm luôn rồi. Không đâu bằng nhà của mình dù là nhà anh trai đi chăng nữa!”

“ Thằng quỉ. Liệu mà dồn tiền trả tôi.”

“ Ok. Đợi anh kết hôn lần hai em trả cả thể!”

Nghe xong câu đó, Hoàng tái mặt lại. Cuộc hôn nhân của anh thất bại cách đây 6 năm ngay trong đêm tân hôn. Nhiều người muốn biết lý do vì sao? Đơn giản vì trong tim anh ngự trị hình bóng của một cô gái khác! Trong lúc say, anh đã ôm người vợ mới cưới và gọi nhầm tên Tiểu Nguyễn. Đau lòng thay, mọi thứ đã kết thúc khi chưa kịp bắt đầu. Tưởng rằng sau khi ly hôn, và cố gắng chờ đợi thì Tiểu Nguyễn sẽ quay lại bên anh nhưng tiếc thay cô đã có gia đình mới. Điều duy nhất anh thấy mình sống còn ý nghĩa đó là sự tồn tại của đứa con gái mà mất đến 5 năm kể từ khi con chào đời anh mới biết tới! Sẽ không có gì là quá muộn. Anh nguyện dùng cả cuộc đời mình để bù đắp lại cho con.



Chương 2: Giấc mơ rồi sẽ thành hiện thực, nhưng ác mộng thực chất cũng là những giấc mơ...



Hà Nội vừa vào thu, tiết trời vẫn còn hanh hao khó chịu. Tiểu Nguyễn nhăn mặt trước cái nắng cuối chiều trước cổng trường mầm non, đón con rồi cô về thẳng nhà mình. Vừa xuống xe, Bim Bim đã reo lên:

“ A. Chú Phillip. Chú còn nợ con 20 tập Doremon!”

Cái mặt anh xị xuống rồi trừng mắt với bé con:

“ Quỉ sứ. Phải gọi là ba, là ba nghe chưa? Ba chờ hai mẹ con đã được gần nửa tiếng rồi đấy! ”

Bim Bim chu môi làm nũng:

“ Nhưng mẹ dặn con chỉ cần trước mặt người khác mới phải gọi chú là ba mà!”

Phillip xoa đầu con rồi nghiêm khắc dặn:

“ Từ nay, dù ở bất kỳ đâu cũng phải gọi là ba nghe chưa? Không nhỡ may con quên thì sao?”

Tiểu Nguyễn xách theo chiếc bao lô nhỏ xinh của con gái xuống xe và bước về phía bọn họ. Nhìn anh, cô nói:

“ Cơn gió nào lại thổi anh về nhà vậy?”

Dang đôi tay rộng ra ôm cô, anh khẽ cười:

“ Vợ yêu, anh về nhà với em đây!”

“ Làm ơn. Đừng nói chuyện buồn nôn như thế được không? Nhà vệ sinh còn xa lắm!”

Khuôn mặt anh lại xầm xì, bế theo bé con chờ cô mở cửa, họ cùng bước vào nhà. Cao giọng Tiểu Nguyễn nói với con:

“ Hoài Thư, con đi tắm trước đi! Mẹ chuẩn bị nước nóng cho con rồi đấy!”

Nói rồi cô ngồi xuống sofa chống tay nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh hiểu rằng cô đang chờ anh nói, vẫn khuôn mặt đưa đám ấy Phillip ngẩng đầu nhìn Tiểu Nguyễn. Ánh mắt có chút ai oán, anh ngồi xê dịch lại gần cô rồi nói bằng âm mũi:

“ Cho anh mượn vai em được không Nguyễn?”

Cô đưa tay ra rồi ôm anh vào lòng như một người mẹ ôm cậu con trai đã lớn! Cô biết anh đang buồn, mà chuyện buồn đó chắc chắn thuộc phạm trù tâm lý. Phillip không phải một người đàn ông bình thường, Tiểu Nguyễn hiểu rất rõ điều đấy….vì vậy mà anh rất yếu đuối! Thậm chí còn yếu đuối và dễ bị tổn thương hơn cô! Nghẹn ngào, anh nói:

“ Anh và anh ấy chia tay rồi…Bọn anh…thật sự không thể nào tiếp tục. Anh ấy nói rằng anh ấy cần một tương lai, anh ấy nói rằng anh ấy phải về Pháp!”

Khẽ vỗ nhẹ vào vai anh, cô vẫn im lặng để anh nói.

“ Nguyễn. Vì sao lại bất công như vậy? Giá mà anh có thể như em thì tốt biết bao!”

Tiểu Nguyễn thấy lòng trùng xuống, giọng cô buồn buồn, cô nói:

“ Như em thì có gì mà tốt hả Phillip?”

“ Em có một cuộc sống tự do, không ràng buộc cũng chẳng cần phải để ý người khác nghĩ về mình như thế nào. Thật đáng để người ta ngưỡng mộ, không đúng sao?”

“ Anh biết không, mẹ em từng nói rằng: “Mỗi nhà có một quyển sách khó đọc!”. Đừng ngưỡng mộ em, chẳng có ai là vừa lòng với tất cả! Em thật sự đang rất muốn được ràng buộc. Lúc buổi chiều, khi nhìn những người phụ nữ khác nhanh chóng chạy xe về phía chợ mua thức ăn rau cỏ, em rất ngưỡng mộ họ. Bây giờ anh có thể buồn. Nhưng rồi anh sẽ lại tìm được một người khác tốt hơn, quan tâm tới anh hơn anh ta. Anh buồn…khiến em không vui!”

Đôi mắt khép hờ, bàn tay vẫn không ngừng vỗ về anh, cô cười khổ và nói tiếp:

“ Anh biết không, đã có một thời em từng tin rằng mình rất hạnh phúc, mọi chuyện đều như ý muốn. Ngay cả lúc người thân rời xa, dù đau khổ bao nhiêu thì em vẫn cảm thấy mình may mắn. Chỉ có thể nói, khi đó em quá ngây thơ, cứ nghĩ dù cuộc đời có thay đổi thế nào đi nữa, cũng không bao giờ nghĩ rằng em sẽ thay đổi giống như bây giờ.”

Đôi mắt sọng đỏ của Phillip rời khỏi vai Tiểu Nguyễn, ngước nhìn cô, anh hỏi:

“ Chẳng lẽ bây giờ em không cảm thấy mình hạnh phúc nữa sao?”

Tiểu Nguyễn bị bộ dạng nhếch nhác của anh làm cô bật cười. Suy nghĩ một lát, cô nói:

“ Có chứ. Có lúc em vẫn thấy mình hạnh phúc. Nhưng thứ hạnh phúc ấy không còn giống như trước đây nữa! Nếu như chưa bao giờ trải qua đau khổ thì hạnh phúc sẽ thật đơn thuần. Anh cũng sẽ hạnh phúc thật sự chứ không phải cố tỏ ra hạnh phúc để bất kỳ người nào cũng có thể hòai nghi niềm hạnh phúc của anh. Tất nhiên là không muốn, nhưng nếu đến một ngày nào đó, những hạnh phúc hiện tại bị thay thế bằng sự đau khổ, anh sẽ cảm thấy hạnh phúc không bao giờ là vĩnh hằng … và chỉ những người nào đã đi qua nỗi đau sẽ cảm thấy hoài nghi hạnh phúc mà mình đang có…”

Bim Bim bước ra thấy hai người lớn đang ngồi kề vai và thủ thỉ. Cảnh tượng này bé con thực sự chưa được thấy bao giờ! Tiếng hoạ mi véo von:

“ Ba mẹ, con đói!”

Lúc này hai người họ mới để ý cô công chúa đang đứng nhìn họ rất chăm chú. Tiểu Nguyễn vẫy tay gọi con lại rồi dịu dàng:

“ Hôm nay cả nhà mình cùng ra ngoài ăn được không?”

Phillip đứng dậy, anh gật đầu:

“ Đợi anh đi rửa mặt và thay đồ đã.”

Đang định bước về phòng tắm, anh liền quay đầu lại nhìn Tiểu Nguyễn:

“ Ăn ngoài cũng được. Nhưng em có thể vì thể diện của anh mà mặc tử tế được không?”

Thở dài, lúc này cô mới để ý hoá ra mình đang mặc quần áo ngủ từ lúc đi đón con. Bĩu môi nhìn về phía anh rồi cô cũng đứng dậy.

......

Hoàng cho xe dừng lại trước khu chung cư của em trai. Đỡ vali trên tay Văn, anh cùng cậu bước vào thang máy...