Ký Ức Yêu
Posted at 27/09/2015
580 Views
Trong phút chốc cô thấy người mình rã rời. Có nằm mơ Kim cũng không ngờ cái ví tiền đó lại nằm trong cặp cô. Mà tại sao nó lại nằm trong cặp cô khi cô không hề lấy nó, thậm chí còn chưa nhìn thấy nó lần nào?
Những câu hỏi vang lên trong đầu Kim, kèm theo những âm thanh vi vu xung quanh khiến Kim thấy khó thở vô cùng. Lại một tai họa vô lý ập xuống. Cô đâu có gây thù chuốc oán gì với ai, cô cũng đâu cướp đi của ai cái gì, vì sao vì sao?
Thầy giáo bước vào lớp làm mọi người dừng chuyện bàn tán lại. Mỹ Ngọc và đám bạn của cô nàng vẫn dành cho Kim những cái lườm nguýt đầy đáng sợ. Nguyễn Tâm thì im lặng và đưa đôi mắt đầy vẻ ái ngại về phía Kim. Còn Minh Vy, Kim cũng không đủ sức để xem cô bạn đang tỏ thái độ gì với mình nữa.
Mọi thứ lại tồi tệ như ngày đầu tiên Kim bước chân vào lớp học này. Sao mọi thứ cứ phải phức tạp lên như thế chứ? Một sự yên ổn khó khăn đến vậy ư? Kim ước chừng mình có thể khóc. Nhưng sự bức xúc và nỗi oan thấu trời khiến tim cô nghẹn lại, mắt căng cứng ra, ngăn những dòng lệ chuẩn bị chảy xuống đôi gò má.
***
Phải nhờ đến sự trợ giúp của Nguyễn Tâm Kim mới có thể ra khỏi cổng trường một cách bình an.
- Xe buýt đến rồi! Bạn đi đi!
Anh bạn lớp trưởng chào tạm biệt Kim bằng khuôn mặt đượm buồn.
- Bạn tin mình chứ?
Kim hỏi với vẻ mếu máo đến tội nghiệp. Bây giờ có được niềm tin của ai thật là khó khăn.
- Dù mọi thứ đều chống lại bạn nhưng mình tin bạn.
Nguyễn Tâm đặt tay lên vai Kim thể hiện sự động viên kín đáo. Qua ánh mắt của cậu bạn, Kim thấy yên tâm phần nào. Ánh mắt ấy không chứa sự lừa dối.
Về nhà với trạng thái mệt mỏi. Kim lại đứng ngơ ngẩn trước chiếc cổng đơn sơ đầy những bông hoa hồng leo. Hình như chúng cũng buồn dùm cô nên ngả màu nhợt nhã.
- Vào nhà đi! Gió đấy!
Như thường lệ, Karo đứng trước cửa ra vào, nói những lời đầy lạnh lùng trong bộ dạng luộm thuộm nhất có thể.
- Anh không thể nhẹ nhàng với em lấy một lần à? Em cần được an ủi!
Kim gắt lên rồi đi thẳng vào trong. Nhiều lúc Karo khiến cô vô cùng ức chế. Dù gì cả hai cũng ở chung một nhà gần hai tháng, không có tình cảm sâu sắc thì vẫn có tình nghĩa con người với nhau. Vậy mà lúc nào Karo cũng khiến cô thấy tủi thân kinh khủng.
Bữa tối hôm ấy là nơi để Kim trút bỏ mọi sự tức giận. Cô nấu cơm khét lẹt, thịt kho thì mặn, cá chiên thì cháy, canh thì bỏ đường thay cho bỏ muối. Tất cả tạo nên một bữa ăn kinh hoàng.
Ấy vậy mà Karo vẫn ăn ngon lành và không chút ý kiến. Điều này càng khiến Kim bực mình hơn.
- Anh không thấy chúng kinh khủng à?
Cô nhăn mặt hỏi.
- Có!
Karo trả lời ngắn gọn và lại tiếp tục ăn.
- Vậy sao còn cố mà ăn?
Cô giần mạnh đũa xuống bàn. Thời điểm này là thời điểm của những sự tức giận vô cơ mà Kim tạo ra.
- Nếu biết cách chấp nhận thì kinh khủng thế nào cũng nuốt được vào bụng.
Karo dừng ăn và nhìn Kim chằm chằm, hơi khớp một chút, Kim nghiêng người ra sau. Hai mắt chớp liên tục.
- Ý anh là gì thế?
- Thế này nhé, ngay cả đầu bếp tài năng nhất thế giới cũng có lúc nấu ra những món ăn dở ẹc, ngay cả người giàu nhất thế giới cũng có lúc khốn khó vì thiếu tiền, và ngay cả người hạnh phúc nhất cũng có lúc phải khóc vì đau khổ. Cuộc sống không phải là một tấm thảm thẳng tắp và mềm mại, có lúc nhung lụa nhưng cũng có lúc chông gai. Thay vì trách móc thì phải đối diện, chấp nhận, và vượt qua. Hiểu chưa?
Kim lặng người đi. Những lời nói của Karo như thức tình Kim khỏi những uất ức và bức xúc đè nén.
- Nhưng làm sao em vượt qua bây giờ??? Mọi bằng chứng đều chống lại em!!!
Theo cảm xúc, Kim bật khóc. Không uất ức nữa thì sẽ trào nước mắt. Kim là vậy. Karo nheo mắt trước thái độ của Kim, đành phải dùng lời nhẹ nhàng hơn để cô nàng thôi trò mít ướt.
- Kiểu gì cũng tìm ra bằng chứng có lợi cho cô. Không có kế hoạch nào hoàn hảo cả đâu. Đừng khóc mà cố tìm cách cứu mình đi!
Anh đứng dậy, lấy hộp khăn giấy và đưa cho Kim. Nước mắt chảy ra nhiều cũng khiến Kim thấy lòng nhẹ hơn hẳn.
Karo im lặng đứng nhìn Kim lau khô đôi mắt ướt đẫm nước. Bất giác anh đặt tay lên đầu cô và xoa nhẹ. Kim ngẩng lên nhìn. Hai đôi mắt chạm vào nhau. Một tích tắc thôi nhưng chứa cả biển trời của ký ức, hiện tại và tương lai rộng lớn.
- Mắt anh màu gì thế? Nhìn rất đẹp! Giống màu mắt con cún hồi trước em nuôi…
Kim nói một cách rất chân thành. Nhưng có vẻ câu nói không lọt tai lắm. Karo đùng đùng nổi giận và bỏ thẳng vào phòng. Những cô gái như Kim đúng là luôn đem lại cho người khác những cảm xúc phức tạp.
***
Ngồi đợi ở bến xe buýt, lòng Kim thắt lại. Chưa bao giờ cô thấy sợ đi học như bây giờ. Cô sợ phải đối diện với ánh mắt săm soi kỳ thị của những thành viên khác trong lớp, cô sợ sự sỉ nhục và những cái tát bất ngờ từ phía Mỹ Ngọc cùng đám bạn của cô ta. Vốn dĩ Kim đã không được lòng họ, giờ đây thêm vụ này thì thật là quá sức chịu đựng đối với cô.
Một dáng người bất chợt đứng trước mặt Kim làm cô giật mình. Ngẩng đầu lên, Kim nhìn thấy Nguyễn Tâm đang chào cô bằng một nụ cười tràn đầy sức sống.
- Sao bạn lại ở đây?
Kim ngạc nhiên hỏi, miệng cũng nở một nụ cười nhẹ.
- Bữa nay mình có nhiệm vụ đưa mẹ đi làm buổi sáng nên đi qua đây chở bạn đi học cho vui.
Nguyễn Tâm gãi đầu đầy bối rối.
- Thật không?
Kim há hốc mồm.
- Mình nói đùa bạn làm gì.
Anh bạn lớp trưởng tỏ vẻ hờn dỗi khi thấy Kim nghi ngờ lòng tốt của mình.
- Thế thì tuyệt quá! Mình không cần phải chen chúc trong xe buýt lúc đi học nữa!
Một cách sung sướng, Kim nhảy cỡn lên. Nguyễn Tâm thấy vậy cũng cười tít mắt lại. Trong giây phút đó, Kim đã thực sự thanh thản, tạm quên đi nỗi lo về việc bị vu khống với tội danh ăn trộm.
***
Chiếc xe cup của Tâm chậm chạp chở Kim đi trên con đường đầy xe và khói. Kim không còn thấy khó chịu vì mùi khói xe và sự ngột ngạt nữa. Thay vào đó cô thấy đầu mình on gong lên vì nghĩ cách giải quyết vụ việc mà mình bị vướng vào.
- Cám ơn bạn nha!
Lời cám ơn bất chợt của Kim làm Nguyễn Tâm ngạc nhiên quay lại nhìn.
- Cám ơn vì luôn bảo vệ mình. Vụ Minh Vy cũng thế, và vụ này cũng thế.
Kim nói một cách nhẹ nhàng. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có cậu lớp trưởng là đối xử chu đáo nhất với cô mà thôi. Karo dù hiểu những gì Kim đang đối diện nhưng không biết cách làm cho cô thấy nhẹ lòng. Nguyễn Tâm thì khác, nụ cười của anh lúc nào cũng xua tan mây đen trong lòng Kim và khiến Kim có thêm sức mạnh.
Tâm im lặng. Không cười. Kim ngồi sau nên không nhìn thấy được nét mặt lúc ấy của anh chàng. Nhưng có lẽ đó là một gương mặt buồn…
Bước vào lớp, Kim thấy như mình bước vào địa ngục. Trước khi Kim xuất hiện, các thành viên trong lớp đang bàn tán chuyện của cô, sau khi Kim xuất hiện thì câu chuyện ấy càng được dịp rôm rả.
- Này! Nói nhỏ thôi! Nó khùng lên là nó oánh cho đấy! Minh Vy dữ dằn là thế mà cũng ăn tát của nó. Tụi mình không là đối thủ đâu!
Một cô nàng môi đỏ cất giọng mỉa mai.
- Sợ đếch gì! Xúm lại oánh cho nó một trận xem ai hơn ai. Gì chứ cái thể loại vừa ăn cắp vừa la làng ấy tao khinh lắm!
Một cô nàng khác chu môi chì chiết.
- Thôi đi! Nó không làm chuyện đó đâu!
Minh Vy đột ngột lên tiếng khiến mọi người, trong đó có cả Kim ngạc nhiên. Chuyện lạ gì thế này? Minh Vy hổ báo lại đứng lên nói dùm cho Hoàng Kim tai tiếng ư. Thật không thể tin nỗi.
PHẦN 12: SINH NHẬT
Kim nuốt nước bọt nhìn sang người bạn ngồi bên. Cô không biết mình đang tỉnh hay mơ nữa...