Khoảng cách tình yêu
Posted at 27/09/2015
1148 Views
Ông ta liếc nhìn chiếc vòng trên tay Bảo Phương rồi nhếch môi cười đẩy cửa bước xuống xe.
Bảo Phương chết lặng. Nơi này, rất lâu ròi cô chưa bước đến đây, dù đi ngang qua đây hàng ngàn lần, cô vẫn không đủ can đảm bước đến nơi này. Vậy mà lần nữa đối mặt với nó.
- Ra đây đi – Ông ta đi vòng lại mơ cưa cho cô.
Bảo Phương mở to mắt nhìn ông ta một cái rồi hít sâu bước xuống dưới. Đôi chân trần của cô chạm xuống nền đất ẩm ướt, tạo một cảm giac rợn người.
Bóng tối hôm nay cũng giống như lần dó, mờ ảo và đáng sợ.
Gio thôi lùa lạnh leo qua từng kẽ tóc của cô, khiến cả người Bảo Phương run lên, cô đưa tay ôm lấy vai trần của mình. Là ảo giác hay là sự thật, tại sao xung quanh lại có mùi máu tanh gòm, tiếng súng nổ ầm ĩ, cô trượt tây lên trên đầu bịt kín hai lỗ tai lại để không còn nghe thấy âm thanh đáng sợ đó nữa.
Tiếng thắng xe vang vọng một góc con hẻm nhỏ, xé toạt màn đêm u tối ra. Tiếp sau đó là tiếng mở cửa vội vã rồi đóng sầm cửa lại từ hai bên mợt chiếc xe hơi sang trọng.
Hai người đàn ông cao lớn nhanh chóng rời ra khỏi xe đi về phía nhau, mắt cùng nhìn vào một điệm hiển thị trên màn hình vi tính, sau đó đóng nó lại, thảy vào trong xe.
- Cậu đi bên này đi, mình đi bên kia – Lăng Phong trầm giọng nói, sắc mặt cậu tái xanh, tay siết chặt lại có chút run rẩy .
- Uhm….có gì gọi điện – Jay nhanh chóng gật đầu rồi đi về hướng đã định .
Lăng Phong không chần chừ đi về hướng ngược lại. Cả hai người đếu không có đem theo súng, đành phải cẩn thận hành động, nhưng trong lòng bất an vô cùng, cho nên bước chân có phần vội vã.
Vừa đi, Lăng Phong vừa phát giác nơi này có phần quen thuộc, nhưng cậu lại không nhớ đây là nơi nào. Đầu óc buộc phải tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, mắt cậu mở to điều tiết giữa bóng tối để tìm kiếm Bảo Phương và bọn bắt cóc.
Trí Lâm nói hắn ta chĩa súng vào Bảo Phương, gương mặt hắn có vết sẹo dài. Chính là hắn….hắn đã trở lại, hắn dùng Bảo Phương để uy hiếp cậu. Lăng Phong siết chặt tay lại, cả người run run tức giận, cậu hận tại sao lúc đó mình lại mềm lòng mà thả hắn ta đi. Nếu như hắn ta gây thương tổn cho Bảo Phương, cậu nhất định sẽ giết chết hắn mà không chút đắn đo.
Khi cậu bước đến một khúc ngoặt lập tức thấy ngay hai bóng người dưới ánh sáng mờ của đèn phía bên kia hắt qua. Cậu nhìn rõ cô gái đứng đó chính là Bảo Phương, chiếc váy trên người cô bị ráy và nhuộm bẩn, mái tóc dài mượt của cô đã bị rối, một tay cô ôm lấy bắp tay kia của mình. Dường như có máu tuôn ra từ đó, chảy vào các ngón tay đang bịt vết thương lại, gương mặt của cô vì đêm tối nên không hiện rõ, nhưng cái cau mày cho biết cô đang bị vết thương làm đau đớn.
Người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, hắn ta quay lưng về phía cậu, tay vẫn lăm lăm con dao, cả hai người đều nhìn nhau chằm chằm. Lăng Phong bỗng thấy một ngọn lửa bùng cháy trong lòng mình, xót xa vô hạn. Cậu vội vã chạy nhanh về phía trước, vừa đến nơi đã nhanh chóng ra đòn khiến gã đàn ông này ngã vật xuống đất, con dao trên tay hắn ta nhanh chóng bị cậu tước đoạt.
Cậu giơ cao con dao lên, tức giận bùng nổ, chỉ muốn đâm nhanh một nhát giết chết hắn ta mà thôi. Nhưng khi con dao còn tí nữa là chạm vào vạt áo của ông ta thì tay cậu bị Bảo Phương chụp lại.
- Phong, anh hiểu lầm rồi – Bảo Phương nói torng hơi thở hỗn loạn vì hoảng sợ của mình, nếu như cô không nhanh tay ngăn chặn lại mũi dao trên tay Lăng Phong thì bây giờ hậu quả xảy ra vô cùng nghiêm trọng.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương rồi nhìn gã đàn ông đang bị cậu khống chế nằm sấp dưới mặt đất, dưới ánh sang mờ ảo, gương mặt ông ta từ từ hiện ra rõ hơn. Không phải hắn ta, đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Bảo Phương kéo Lăng Phong đứng dậy, cô rút con dao khỏi tay cậu rồi nhìn người đàn ông kia từ từ đứng lên với vẻ mặt bình thản, không giận dữ, nhưng trong lòng cô thấy áy náy vô cùng, bèn rối rít tahy Lăng Phong xin lỗi:
- Con xin lỗi chú, do anh ấy hiểu lầm nên mới thế.
- Được rồi, không sao đâu, chú hiểu mà – Người đàn ông mĩm cười hiền lành đáp, tay phủi bụi trên quần áo – Cậu ấy vì quá lo cho cháu, ai gặp cảnh này đều như vậy cả, chú rất hiểu.
- Con cám ơn chú – Bảo Phương cuối đầu hối lỗi.
Lăng Phong nhìn Bảo Phương và người đàn ông đó đối đáp với nhau, cậu hiểu là hai người quen nhau, cũng biết ông ta không phải là kẻ bắt cóc, vì trên mặt ông ta không có vết sẹo nào cả. Biểu tình cậu phức tạp vô cùng, đành im lặng nghe hai người đó đối thoại với nhau.
- Được rồi, cháu đừng lo cho chú, mà lo cho bản thân mình đi, khắp người đều bị thương cả – Người đàn ông gật đầu rồi ra lệnh với cô – Chú về đây, kẻo cô hai đứa trông.
- Cháu biết rồi, hôm nay rất cám ơn chú cứu cháu thoát khỏi tay bọn chúng – Bảo Phương khẽ gật đầu đáp.
Jay cũng từ xa chạy đến bên cạnh họ, nhìn Bảo Phương lo lắng hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Bảo Phương lắc đầu trấn an Jay, người đàn ông cũng gật đầu chào họ rồi ra về, trước khi về, ánh mắt ông quét qua Bảo Phương, cô cũng nhìn lại ông, hai người cùng nhìn nhau trao đổi một thông điệp mật. Rồi ông ta mới quay lưng bước thẳng đi .
Bảo Phương quay người sang định hỏi Lăng Phong vì sao biết cô ở đây mà đến, thì đã thấy một chiếc áo khoát khoát qua người mình rồi một vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo cô nằm gọn trong lòng ngực mình. Cằm cậu đặt trên đầu cô, mắt nhắm ghiền lại không nói gì.
- Phong – Cô khẽ cất giọng gọi.
Nhưng chỉ nhận được cái siết tay rất chặt của cậu, đành im lặng dựa vào lòng cậu, cô nghe rõ tiếng tim đập mạnh vì lo lắng và hỏng sợ của Lăng Phong. Bảo Phương khẽ thở dài, một Lăng Phong luôn bình tĩnh, luôn suy nghĩ thấu đáo, nhưng lúc nào cũng vì cô mà thay đổi.
Sự lạnh lẽo, nỗi đau đớn tư 2 từ tan ra, từ từ dịu lại, Bảo Phương mệt mỏi dựa vào vòng tay ấm áp kia, một vòng tay lúc nào cũng khiến cô cảm thấy an tâm vô cùng. Cô cũng khẽ nhắm đôi mắt lại, tận hưởng giây phút bình yên này.
Jay nhìn thấy hai người cứ ôm nhau đứng yên như vậy thì nhún vai, một mình quay lại xe trước.
Lát sau cậu đang ngồi nghịch điện thoại thì thấy Lăng Phong bế Bảo Phương đi ra, cậu thở dài não nề cho cái số kiếp làm cu li của mình, đành nhào người mở cửa xe cho họ mà thôi.
Ngồi vào xe, Bảo Phương muốn xuống ghế ngồi, nhưng Lăng Phong không cho cô đi, tay cậu giữ chặt lấy cô, giọng khẽ ra lệnh:
- Ngồi yên.
Bảo Phương đành cúi đầu ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng cậu. Lăng Phong ôm lấy cô rồi nhìn Jay ra lệnh:
- Đến biệt thự đi.
Jay không phản kháng, cậu cứ thế lái xe đi thẳng đến biệt thử. Ngồi ở ghế sau, Lăng Phong tháo chiếc cà vạt của mình ra, quấn quanh vết thương vẫn còn chảy máu của Bảo Phương. Rồi dịu dàng ôm cô vào lòng. Nhìn thấy cô bình an, trái tim đầy hoảng hốt của cậu mới bình lặng lại, nếu cô mà xảy ra chuyện gì, cậu không biết bản thân sẽ ra sao.
Xe chạy đến biệt thự , Lăng Phong bế Bảo Phương đi thẳng vào bên trong, người gác cổng cứ chạy theo mở cửa cho họ, Jay thở dài lần nữa lái xe về, trên đường về cậu gọi điện thoại cho Sophia:
- Em yêu, pha nước nóng ở nhà đợi anh.
Nhìn thấy hai kẻ kia như vậy, cậu cũng muốn tận hưởng cảm giác ấm áp .
- Á ….- Bảo Phương nhăn mặt rên nhẹ một tiếng khi Lăng Phong giúp cô băng bó vết thương sau khi cô tắm xong.
Lăng Phong có chút xót xa, cúi đầu thổ nhẹ vết thương cho cỗ đở rát. Bảo Phương khẽ liếc nhìn vẻ mặt ân cần của Lăng Phong nhưng dường như trong lòng cậu có gì đó. Suốt quảng đường về, cậu không nói gì, vào trong biệt thự lại càng không?
- Phong …. – Bảo Phương e dè gọi khẽ – Anh sao vậy.
Cậu nhìn cô, chiếc áo sơ mi màu trắng của cậu được cô mặc sau khi tắm, mái tóc xõa sau lưng tăng phần gợi cảm vô cùng, anh mắt e dè đầy quyết rũ. Lăng Phong chồm người đến ôm chầm lấy cô bày tỏ sự hờn ghen của mình lúc này, cậu cuống quýt gặm lấy đôi môi cô chà sát mạnh, điên cuồng xông thẳng vào khoang miệng cô, như muốn cướp lấy tất cả không khí tồn tại trong đó.
Bảo Phương bất ngờ không có sự chuẩn bị nên toàn thân mềm ra vô thức dựa vào lòng cậu. Tay tự động vòng lên cổ cậu đón nhận từng nụ hôn mãnh liệt kia.
Khi nhìn thấy cô thân mật bên Ken, Lăng Phong chỉ hận không thể kéo cô vào lòng mà trừng phạt, nhưng khi hay tin cô bị bắt, sự hoảng sợ khi mất cô thay thế cho hờn ghen kia, mất cô mới là điều đáng sợ nhất.
Tay cậu luồn vào kẽ tóc cô giữa chặt gáy cô lại, để cô sát gần cậu hơn, như muốn hòa làm một với cô, như vậy thì cô mãi mãi bên cậu, không còn nỗi sợ hãi khi cô biến mất.
Tiếng điện thoại vang lên xen ngang vào bầu không khí đang nóng dần lên.
Tiếng điện thoại này rất khác với tiếng điện thoại làm nhạc chuông của lăng Phong. Cậu từng nói, tiếng nhạc để anh phân biệt người gọi, cậu đã cài một bài nhạc cho riêng cô, cho nên chỉ cần cô gọi điện, cậu sẽ lập tức nhận máy.
Lăng Phong hơi nhíu mày, luyến tiếc rồi khỏi Bảo Phương, cậu khan giọng nói bên tai cô rất khẽ:
- Chờ anh một chút.
Xong thì đứng dậy ngay lặp tức, nhấc điện thoại lên đi cách cô một đoạn nghe máy. Đầu dây bên kia nói gì đó, Lăng Phong quay lại nhìn Bảo Phương, trong mắt cậu hiện ra một tia phức tạp. Bảo Phương đã lấy lại sức và ngồi ngay ngắn lại sau nụ hôn cuồng nhiệt kia, khi Lăng Phong quay lại nhìn cô, cô khẽ mĩm cười với cậu.
Lăng Phong cũng cười, rồi bước đến hôn cô một cái thật nhẹ rồi bảo:
- Anh giải quyết công chuyện một chút.
Bảo Phương gật đầu rồi ngoan ngoãn với lấy một tờ báo dưới kệ bàn lật ra xem, Lăng Phong thấy yên tâm nên sãi chân thật nhanh đi về phòng làm việc của mình.
Lăng Phong bỏ đi, gương mặt tươi cười bình thản đọc báo của Bảo Phương đột nhiên sầm lại, nụ cười ngưng đọng trở thành cái mím môi, ánh mắt thoáng sầm lại chất chứa sự đau đớn. Tờ báo trong tay cô bị siết chặt, cả người run run. Từng lời từng lời nói vừa xảy ra chạy xuyên qua đầu cô:
- Hắn ta không nói với cô sao…
……………
- Nếu như hắn ta nói cho cô biết thì phản ứng của cô sẽ thế nào?
…………..
- Nếu cô không tin có thể thử hỏi hắn.
…………
- Chỉ có tôi mới có thể giúp cô dụ hắn ra mà thôi.
………..
- Chỉ có cháu mới làm được…..
………
- Nếu cháu đồng ý, chuyện của cháu, chú sẽ giúp cháu tìm ra. Ngay cả chuyện anh trai cháu
………..
Bảo Phương dựa người vào thành ghế để tìm điểm tựa cho cái thân thể đang run lên của mình.
- Cho anh một ít thời gian…....