Disneyland 1972 Love the old s

Khoảng cách tình yêu

Posted at 27/09/2015

870 Views

Trừ khi em tìm được chứng cớ phạm tội của anh, nếu không thì đừng áp đặt hai từ tội phạm đó lên người anh – Lăng Phong trầm giọng nói.

Bảo Phương không thèm nói nữa, cô đẩy mạnh Lăng Phong ra, định mở cửa bỏ đi nhưng lần nữa cánh cửa bị chặn lại, Lăng Phong xoay người cô lại thật nhanh, rồi nhanh chóng khống chế hai tay cô đưa ra phía sau, không cho cô một chút cơ hội phản kháng nào cả. Người cậu áp sát người cô, cậu tì trán mình vào trán cô, phủ toàn hơi thở cậu lên người cô

- Để anh nói cho em biết mối liên hệ giữa tội phạm và cảnh sát là thế nào. Nó cũng giống như một quy luật cung và cầu. Có cung ắt có cầu, có cầu ắt có cung. Chính vì có tội phạm nên mới có cảnh sát, nếu như không có tội phạm thì cần gì cảnh sát nữa. Cho nên mà nói, tội phạm và cảnh sát là mối quan hệ gắn bó không thể đứt rời ( ông thầy mình mà đọc được cái này chắc chắn ổng ói máu tại chỗ , ai ngờ bài giảng của ổng được mình chuyển hóa thành thế này, thật là tội lỗi).

Bảo Phương nghe xong muốn vùng thoát khỏi tay Lăng Phong nhưng vẫn bị giữ chặt, tay cậu siết chặt lấy tay cô, khiến cô có chút đau đớn, khẽ nhăn mặt nhìn cậu đầy tức giận.

- Buông ra – Cô hét lên .

- Không buông, em đừng vùng vẫy nữa, dù em có làm cách nào cũng không thoát được khỏi anh đâu, chỉ làm bản thân chịu thiệt thêm thôi – Tuy nói thế nhưng Lăng Phong cũng nới tay ra một chút để Bảo Phương không bị đau, Bảo Phương cũng nhận thấy điều đó nên cô cũng thôi vùng vậy nữa.

Lăng Phong nói đúng, bất luận về cái gì cậu cũng giỏi hơn cô, cô lại là con gái, dù có mạnh mẽ cỡ nào cũng khó đánh lại được cậu. Cô quay mặt đi không muốn đối mặt với ánh mắt sâu thẳm khiến người ta bị chìm đắm của Lăng Phong.

Nhưng cậu dùng tay nâng cằm cô lần nữa để mặt cô đối mặt với mặt cậu:

- Để anh nói cho em biết. Đừng nghĩ cảnh sát bọn em là thanh cao là tốt đẹp. Thực chất, cảnh sát bọn em mới là những kẻ đáng khinh bỉ nhất. Cho dù bọn anh có là tội phạm thì đã sao, bọn anh cũng đường đường đường chính chính làm tội phạm, còn hơn bọn cảnh sát của bọn em, lén lút cấu kết với tội phạm làm chuyện phi pháp để hưởng lợi cho bản thân.

- Đó chỉ là số ít mà thôi, không phải ai cũng xấu hết – Bảo Phương phản bác lại.

- Cứ cho là vậy đi. Nhưng em có biết rất nhiều cảnh sát phải nhờ đến sự giúp đỡ của tội phạm mới có thể phá được vụ án hay không. Chẳng phải em cũng phải nhờ anh giúp mới có thể phá được vụ án đó hay sao?

Bảo Phương nghe Lăng Phong nói cô cụp mắt xuống, vẻ tức giận đã thu lại, cô cắn nhẹ môi.

Lăng Phong thở dài buông tay cô ra, rồi kéo cô vào lòng mình kể:

- Lúc nhìn thấy em ngồi chờ đợi trước nhà ông Vương là anh đã biết em đang đi làm gián điệp rồi. Em có biết hậu quả một khi bị phát hiện là gì hay không hả, có biết anhd 9a4 lo lắng đến thế nào không. Em nghĩ, tự dưng hắn ta mạo hiểm đem số hàng về đây để em dễ dàng phát hiện ra hay sao. Em nghĩ anh đột nhiên xuất hiện ở đó giải thóat cho em khỏi sự truy tìm của bọn họ hay sao. Em nghĩ, em bỏ máy nghe lén vào người anh mà anh không biết, chỉ là anh tương kế tự kế để cho hắn biết một số ý định của anh. Từ đó điều tra ra địa điểm cất giấu số vũ khí của hắn. Anh làm tất cả những chuyển đó chỉ vỉ em thôi.

- Vậy thì nói cho em biết về kẻ đã giết ba em đi? – Bảo Phương dùng giọng cầu khẩn nói.

- Không thể, ít nhất là bây giờ – Lăng Phong lần nữa từ chối.

Bảo Phương lần này xô thật mạnh Lăng Phong bật về sau, cách xa cô rồi nói:

- Vậy thì bây giờ chúng ta vẫn ở hai ranh giới giữa tội phạm và cảnh sát – Nói xong lần này cô dứt khoát mở cửa bước đi.

- Cho tới khi em tìm được bằng chứng phạm tội của anh, nếu không anh vẫn sẽ bám theo em – Lăng Phong nói vọng theo.

Bảo Phương gnhe rõ từng từ của Lăng Phong dù cô đã ra khỏi đó. Cô khẽ lắc đầu nhắm mắt:

- Con phải biết cậu ta chính là đối tượng bị nghi ngờ có dính líu đến việc buôn lậu vũ khí đang bị điều tra. Việc con và cậu ta có quan hệ với nhau sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, con biết không? – Cô nhớ lại lời ông Văn Lâm đã nói khi đưa cho cô xem về hồ sơ của Lăng Phong – Lí tưởng của ba con là quét sạch tội ác giữ yên cho tổ quốc. Con đang kế thừa lí tưởng của ba con, đang thực hiện lí tưởng của con đó là truy tìm ra kẻ đã hại chết ba con, còn có Bảo Nam nữa. Nó cũng chính vì điều này mà bỏ đi biệt tích, nếu bây giờ mà con vì chuyện này mà bị buộc ra khỏi ngành, mọi công lao cố gắng từ trước đến giờ của con đều sẽ hủy sạch. Làm sao có thể truy tìm ra kẻ hại chết ba con. Chú không muốn lần nữa chứng kiến sự tuyệt vọng của con. Con đã lớn rồi, mọi chuyện con đều có sự suy nghĩ của mình, chú không mong con lầm đường lạc bước.

- Con biết. Con tuyệt đối không để bản thân mình sa ngã đâu ạ. Ở bên cạnh anh ta vì anh ta là manh mối duy nhất, anh ta chính là cậu bé đó.

Phải! Cô ở bên cạnh Lăng Phong chỉ vì muốn điều tra manh mối về cái chết của ba mình, chứ không phải vì cô có tình cảm với cậu. những tình cảm đó đã bị cô rũ bỏ từ 6 năm trước rồi.



Chương 7: Nơi không thể chạm


Cuối cùng Trí Lâm cũng xuất viện về nhà, thím Hà vui mừng nấu một bữa tiệc ngon lành khoản đãi cả nhà. Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Bảo Phương dìu cậu về phòng nghỉ ngơi.

- Anh không sao đâu, vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì. Đừng xem anh như đứa trẻ – Trí Lâm nhăn nhó
phàn nàn.

- Đợi vết thương anh hoàn toàn bình phục rồi hãy nói – Bảo Phương ân cần khuyên nhủ.

- Anh đã không sao rồi, ngày mai anh sẽ trở về đội – Trí Lâm ngồi xuống giường nói, sau đó cậu nắm lấy tay Bảo Phương, ngẩng mặt nhìn cô, trong đôi mắt cậu chất chứa rất nhiều điều muốn nói.

Bảo Phương bị Trí Lâm nắm tay đột ngột cũng hơi bối rối, với người khác cô có thể nhanh chóng rút tay lại, nhưng Trí Lâm và cô có thể nói như hai anh em ruột, nếu đột nhiên rút tay ra sẽ gây khó xử. Bảo Phương ngây người nhìn Trí Lâm.

- Cám ơn em đã cứu anh.

- Là tại em đã tới trễ, mới khiến anh bị thương như thế – Bảo Phương vội lắc đầu nói, tay cô vỗ nhẹ lên tay Trí Lâm rồi từ từ rút tay mình ra khỏi tay cậu.

- Bảo Phương…- Trí Lâm đột nhiên khẽ gọi tên cô.

- Nghỉ ngơi đi, em ra ngoài giúp thím làm chút đồ. Chuyện này đừng nghĩ đến nữa, anh không sao là tốt rồi. Ngày mai chẳng phải anh muốn trở lại đội sao, vậy thì nghỉ ngơi đi – Bảo Phương vội cắt ngang lời Trí Lâm. Cô hiểu Trí Lâm muốn nói gì, nhưng cô không muốn nghe, cô sợ sẽ phá đi tình cảm hiện tại.

Bảo Phuơng trở về phòng mình, cô nhìn màn hình điện thọai không hề có một cuộc gọi nào, trong lòng có cảm giác hụt hẫng.

Cô đã gọi rất nhiều lần nhưng đầu dây điện thọai bên kia không hề bóc máy, cũng không gọi lấy một lần. Cô quyết định gọi cho Thục Quyên, vì bận làm nhiệm vụ nên cô vẫn chưa gọi cho Thục Quyên, chắc giờ này cô ấy đang lo lắng cho cô lắm.

Vừa nghe máy đã thấy giọng reo mừng của thục Quyên bên kia, Bảo Phuơng liền nói:

- Mình không sao, chỉ là đi làm nhiệm vụ thế thôi

……

- Ừhm, ngày mai chúng ta gặp nhau đi, mình rất nhớ bạn – Bảo Phuơng nói với thục Quyên khi thá6y tâm trạng nhẹ nhỏm của cô bạn khi biết cô an tòan.

- Mình cũng vậy – Thục Quyên cũng đáp lại.

Tắt máy, Thục Quyên ngồi thở phào nhẹ nhỏm, trong vô thức cô định bấm máy gọi cho Bảo Nam. Nhưng tiếng chuông chỉ đổ có hai tiếng thì cô giật mình hốt hỏang tắt máy. Ngồi trên giuờng tự mắng bản thân mình, cô đã hứa với lòng phải từ bỏ, không đuợc nhớ đến cậu nữa. Vậy mà hình ảnh của bảo Nam vẫn vùi chặt trong lòng cô ngày ngày gây nhức nhói con tim cô.

Cô về đây đã lâu như vậy, cậu cũng chẳng có lấy một tin nhắn hỏi thăm cô thế nào. Thậm chí cô luôn tìm ra những cớ để gọi điện, nhắn tin cho cậu, vậy mà vẫn không một sự hồi âm nào cả. Điều này đã dập tắt đi một ngọn lửa hy vọng mong manh trong lòng cô.

Ánh mắt đầy u sầu, Thục Quyên buớc chân nhè nhẹ đến bên chiếc máy hát, chọn một bài nhạc mới phát hành gần đây, bài hát thật sự bị thuơng như tâm trạng của cô lúc này.

Mưa rơi trên nỗi đau nào
Lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao
Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ
Tình yêu đôi ta như là mơ.

Bao yêu thương đã muộn màng
Vì mình quá vội vàng để lòng nát tan
Vậy mà giờ sao nói không nên lời
Lệ rơi trên đôi mắt em.

Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ
Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ
Góc phố vắng anh mình em bơ vơ
Bao giấc mộng nay tan vỡ.

Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu
Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu
Như cành hoa đã thôi úa màu
Mà ta giữ lại cho nhau.

“Em xin yêu anh trong cơn mơ
Người hãy đến dù là giấc mơ
Dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ… “

Mang tâm trạng buồn bã, Thục Quyên vùi mình vào giuờng ngủ. Cô lại gặp cơn mơ dài, cơn mơ của quá khứ.
Sau khi bị bảo Nam dọa cho sợ hãi, Thục Quyên không còn dám đến hộp đêm nữa, mặc cho cô bạn cùng lớp thuờng xuyên rũ rê, cô vẫn lắc đầu từ chối. Cô nghĩ từ nay về sau, cô và bảo nam sẽ không còn gặp lại lần nữa cho đến khi tiếng chuông cửa căn nhà chung cư cao cấp của cô vang lên ầm ỉ.

thục Quyên ra mở cửa không ngờ lại gặp Bảo Nam đang bị thuơng, tay ôm chặt lấy vết thuơng ở phần bụng ngăn không cho nó chảy máu.

Cô hỏang hốt tròn mắt định thét lên nhưng Bảo Nam đã đưa tay bịt miệng cô lại. Sau đó cậu đẩy cô vào bên trong nhà, nhanh chóng đóng cửa lại.

Có một nhóm nguời đang truy đuổi phía sau, đang truy quét từng căn hộ. Chúng phá cửa nhà cô rồi lao vào bên trong khám xét. Chỉ còn căn phòng ngủ là chưa lục xét. Chúng lập tức bao quây căn phòng lại, nhẹ nhàng xoay thử nắm cửa, đẩy hờ cánh cửa ra.

Nhưng chúng lại bắt gặp một đôi tình nhân đang ân ái trên giuờng, quần áo quăng vuơng *** khắp nơi. Nguời con trai đang nằm phía trên cuồng nhiệt chiếm lấy từng tất da trên cơ thể nguời con gái, gây nên một cảm giác kích thích đến bỏng mắt.

(trẻ con hãy bỏ một đọan đi)

Để cứu Bảo Nam, thục Quyên phải cùng cậu giả vờ đang quan hệ với nhau, chiếc chăn phũ nữa kín nữa hở che hơn phân nữa hai cơ thể đang trần truồng. Hai làn da áp sát nhau một cách chặt chẽ, khiến cho cả thân nguời Thục Quyên nóng bừng lên, tim cô run rẫy đập lọan xạ, hơi thở không ngừng phủ ra khắp nơi. Nhìn gương mặt đau đớn nhưng vẫn cố nhịn của Bảo nam đẫm đầy mồ hôi, khiến Thục Quyên sợ hãi vô cùng. Nhưng cô không biết làm gì chỉ có thể giương đôi mắt sắp rơi lệ nhìn Bảo Nam và để mặc cậu dẫn dắt cảm xúc của cô.

Để che mắt bọn họ, Bảo Nam cũng giả vờ cuồng nhiệt hôn cô, cậu phủ lên môi cô, xâm chiếm khoang miệng cô, từng tất từng tất một, khiến đầu óc Thục Quyên quay cuồng, cả cơ thể sợ hãi cũng bị chìm trong nỗi đam mê này. Bảo nam không hiểu tại sao khi nhìn người con gái đang nằm bên dưới cậu, thân thể nhỏ bé không ngừng run lên, đôi mắt đẹp long lanh nhìn cậu khiến cậu thấy run động.

Khi bọn chúng đẩy nhẹ cánh cửa, Bảo Nam giả vờ như không phát hiện ra, họ giống như hai con nguời đang say tình, quên mất mọi thứ xung quanh. Môi Bảo Nam rời khỏi đôi môi đã bị cậu làm sưng mộng lên bắt đầu di chuyển xuống phía cổ cô, xuơng quai xanh rồi lùi xuống ngực cô. Tay cậu đồng thời không ngừng di chuyển trong trên cơ thể cô rồi lần vào bên trong tấm chăn. Nguời ngòai nhìn vào sẽ nghĩ cậu đang bắt đầu khám phá nơi thần bí của cô nhưng không ai biết bên trong đó là một khẩu súng đã lên đạn, sẵn sàng bắn trả một khi bị chúng phát hiện. Bàn tay Bảo Nam nắm chặt khẩu súng...