Khi thiên thần mất đi đôi cánh

Posted at 25/09/2015

457 Views

^^.) Ngồi gật gù ở bến đợi suýt chút nữa là nó lại lỡ chuyến tiếp vì cái tội ngủ gật. Vừa lên xe, Vi cố tìm cho mình một chỗ ngồi hàng đầu cạnh cửa sổ nhưng thảm thay mấy chỗ ấy đầy người mất rồi thế là đành phải lủi thủi chui xuống cuối xe (đến là tội nghiệp!).

Ipod chạy bài Đổi thay của Noo.

... Nhớ tiếng mưa rơi ngày xưa lúc đôi ta còn nhau khi tình yêu bắt đầu...

Bài hát buồn đến nao lòng, bên ngoài trời cũng đang mưa, những giọt mưa nhỏ và nhẹ lất phất rơi in thành từng giọt nơi cửa kính. Đang chìm đắm trong mớ cảm xúc hốn độn đột nhiên ai đó tựa đầu vào vai khiến nó giật bắn mình.

Bên cạnh nó có người sao? Lúc nãy lên xe làm gì thấy ai ở chỗ này nhỉ? Sao lại tựa đầu vào vai người ta rồi ngủ ngon lành như thế? Ngược đời ghê gớm, trong phim chẳng phải cô gái sẽ vô tình tựa đầu vào vai chàng trai à? Sao tới lượt nó lại thế này nhỉ? Dù hơi uất ức nhung nó cũng ngồi yên, để cho cái khuôn mặt bị kính choán hết nửa ngủ ngon lành. Nếu cậu ấy không đeo kính hẳn sẽ rất đẹp trai vì làm gì có ai xấu xí mà lại có làn da trắng tinh và mềm hơn cả con gái chứ? Mũi và miệng đều toát lên một vẻ hoàn hảo không chê vào đâu được. Tả người ta rồi nghĩ tới mình sao mà tủi thân. Haizzz.

Chẳng kịp vẩn vơ lâu, xe dừng tới bến nó cần xuống, Vi nhẹ nhàng rời đi không quên kèm theo một nụ cười trong sáng chào kẻ tạm được gọi là mang ơn nó.

Lúc Vi vừa bước xuống, Minh Anh tháo kính nở một nụ cười khó hiểu? Cậu cũng rời đi ngay sau đó bởi có một cái hẹn đang chờ...

*

- Anh luôn tới đúng giờ nhỉ? Hi-Trang ngồi trên chiếc xích đu, chân khẽ đong đưa.

- Còn em luôn là người tới sớm, đợi anh lâu chưa?

- Hì. Vừa mới thôi ah. Anh cũng lại đây ngồi với em đi, xa cách dễ sợ.

Khi Minh Anh ngồi xuống, Trang ngước mắt lên nhìn anh trai, bây giờ anh mới để ý kĩ đôi mắt long lanh của em gái mình có vương chút nước, nó đẫ khóc ư? ...

- Lúc chiều mẹ gọi điện cho em...

- ...

- Mẹ bảo anh với em sang đấy sống cùng mẹ...

- Và dượng... - Bỏ nốt hai từ còn thiếu, anh đan hai tay lại với nhau suy nghĩ về một điều gì đó xa xăm.

- Anh có đi không?

- Em định sao?

- Em không biết nữa, trong điện thoại mẹ đã khóc anh ạ, mẹ bảo là mẹ nhớ hai đứa mình, em thấy thương mẹ nhưng em không muốn phá hỏng cuộc sống mới của mẹ...

- Vậy thì hãy ở lại, anh cũng đang cần em giúp.

- Anh... định... - Sau một hồi im lặng Trang cũng gật đầu, nó cần hoàn thành một số chuyện cùng anh.

"Vào đêm hôm ấy gió và mưa cuốn đi nàng trăng và anh đã đến dưới màn mưa khẽ hôn nhẹ nhàng... "

“Alo!”

“Ưh, hi, tớ về ngay đây, cậu đợi một lát nhé!”

Trang đứng dậy bỏ điện thoại vào túi cười:

- Em về đây. Nhỏ bạn cùng phòng đã ra chỉ rồi, không về nó nhốt em ở ngoài luôn.

- Em chuẩn bị về sống ở nhà ba mẹ đi, nó bỏ trống lâu qua rồi, với lại...

- Em sẽ làm thế... khoảng thời gian này chỉ là thử nghiệm mới thôi anh. Hi. Nhà ba mẹ có cô giúp việc lo rồi. Em muốn thử tự lập.

- ...

- Anh hiểu nhỉ?

- Ưh, em đang thay đổi...

- Theo hướng tích cực đúng không anh?

- Ưh.- Minh Anh mỉm cười.

- Hi. Đến anh trai em còn ngạc nhiên vậy chắc Anh ấy sẽ bất ngờ gấp đôi - Mắt Trang chợt long lanh khi nghĩ tới ai đó.

- Ừm, cũng sắp về rồi.

- Vâng, sắp về rồi...


*


Ngồi vào bàn học, nó bắt đầu nhẩm đếm những thương tổn bản thân phải hứng chịu từ những ngày đầu làm gia sư cho Thuỳ Chi, bị con bé bóc lột từ trong ra ngoài. Căn bản bé Chi chưa đủ lớn, vẫn đang ở tuổi vị thành niên, suy nghĩ chẳng chín chắn, ham vui, hành động của con bé cũng không phải là có dã tâm gì ác độc nên nó sẽ không để bụng và cho qua, đáng lẽ mọi thứ sẽ là như thế nếu không trồi ra cái kẻ nào đấy điên rồ đứng sau mấy cái trò này - tên biên kịch đáng nguyền rủa. Dù sao bây giờ cũng không có tâm trạng nhét mấy bài trong giáo trình vào đầu, Vi lôi quyển nhật kí trong hộc tủ ra, khoái trá tưởng tượng tên trời đánh và bắt đầu vẽ. Hắn ta biến thái như vậy thì chắc mặt mũi cũng chẳng ra làm sao, này thì ta vẽ... Sau khoảng 15 phút phác thảo, nó ngắm thành quả của mình và cười ha hả.

" Tên kia ta mà gặp ngươi ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại, dám đầu độc em nhỏ để hại ta, ta chỉ muốn vặn cổ ngươi khi nghĩ tới những thương tổn ngươi gián tiếp gây ra cho ta. May mà ta có phúc lớn, thần kinh vững vàng nên mới không bị ngươi hại chết, ngươi cứ đợi nhé!"

- Cậu đang làm gì thế? Gọi tớ về để đóng cửa mà chưa lên giường đi ngủ à?-Trang với tay bật điều hoà, ngoảnh lại nhìn nó- Này, trông cậu bây giờ giống bị tẩu hoả nhập ma kinh, gì mà giơ bút, giơ thước như sắp ra trận thế hở?

- À, hì, tớ đang làm cái này, đi ngủ giờ đây.

*

Đưa tay lên lấy tài liệu cuối cùng cho bài luận, Minh Anh nhìn đồng hồ, 6 giờ chiều rồi.

- Xong chưa?- Thiên Anh ghé đầu sang giá anh đang đứng.

- Xong rồi, lại định rủ tớ đi đâu à?

- Đi đâu được, cái thằng trời đánh ở bên kia bảo tụi mình lát nữa mang món nó cần đi gửi chuyển phát nhanh mà tớ thì... cậu biết rồi đấy. Thằng cha kia đi du học rồi mà vẫn không buông tha.

- Mua cái mới đi.

Bỏ earphone vào tai, Minh Anh nhoẻn cười đi ra.

- Ơ, này, cô bé kia....

Duck hunt