Khi thiên thần mất đi đôi cánh
Posted at 25/09/2015
491 Views
..?
- Đồng ý nhé? Anh không muốn tồn tại một sự ngăn cách nào giữa chúng ta nữa...
- ...
- Có thể em cho là vội vàng... - Như đọc được những tâm sự trong mắt nó, anh điềm tĩnh - nhưng anh muốn mình sẽ luôn được ở bên em bây giờ và cả sau này nữa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra...
- Đợi tới lúc em học xong rồi mới trả lời không được hả anh? Em mới chỉ là một cô sinh viên năm nhất, vài tháng nữa mới tròn 19 tuổi... em nghĩ mình chưa sẵn sàng để trở thành một người vợ... hơn nữa...
- ...
- Có vô lí khi bố mẹ em vẫn chưa gặp anh một lần nào... Em không biết họ có chấp nhận một người quá nổi tiếng như anh không? Anh và em cần thời gian để sắp đặt mọi thứ, cần thời gian để đưa mọi chuyện trở về với đúng quy trình của nó. Hôn nhân là chuyện trọng đại, em không muốn bản thân quyết định hời hợt.
- Nếu anh thuyết phục được bố mẹ em, em sẽ chấp thuận chứ? - Lông mày anh chợt xếch lên một cách đầy ngạo mạn và thách thức, nụ cười trên môi vẫn chư tắt...
- Vâng... Nếu anh có bản lĩnh đó...
Nó đồng ý bởi Vi thừa biết, không đời nào bố mẹ nó chấp nhận để con gái đi lấy chồng, khi mà con gái còn quá trẻ như thế này. Và hơn hết, gia đình Vi là một gia đình có phép tắc, bố mẹ đều nghiêm khắc trong chuyện học và yêu. Chắc họ không thể tưởng tượng nổi cô con gái bé bỏng của mình, (người mà cả hai nhất trí chẳng có ai thèm rước) lại sắp được thiếu gia của tập đoàn NW tới xin cưới. ^^.
- Tới lúc đó, em không được từ chối chuyện ngủ chung giường đâu đấy?
Rất nhỏ thôi, chỉ đủ thoảng qua tai nhưng mấy lời đó của anh khiến mắt Vi như muốn rớt khỏi tròng, máu bơm về tim liên tục khiến khuôn mặt nó đỏ như gấc...
- A...
Bất thình lình nó nhéo anh một cái đau điếng...
- Anh đúng là cái đồ xấu xa. Cho anh chừa thói nghĩ lung tung đi.
Rồi tung tẩy bước xuống bậc thang, đi được một đoạn bước chân Vi chợt chậm lại... "Anh ấy đâu rồi nhỉ, không lẽ giận mình? Sao lại có thể nhỏ mọn như thế chứ?" - Một đống câu hỏi xổ ra trong đầu Vi... đúng lúc nó định quay lại để tìm kiếm thì...
- Á... thả em ra...
Chân Vi vẫy không ngừng trong trạng thái lơ lửng tầng mây, đơn giản là bởi giờ nó đang được anh bế bổng lên...
- Anh phải trừng phạt em vì cái tội bạo lực...
- Em không dám nữa... thả em ra đi...
- ...
Thấy không có hiệu quả, nó chuyển ngay sang đánh bài khác.
- Người ta đang nhìn kìa... Xấu hổ quá đi mất...
- Kệ người ta... không lẽ anh làm gì với người thương của mình cũng phải để ý xem có ai nhìn thấy không hay sao? Em đã chừa chưa?
Anh mỉm cười mê hoặc trong khi giọng nói vẫn lạnh băng. Vi lầm rầm: Sao trước đây nó lại có thể nghĩ anh giống thiên thần hả trời...? +...