Hương Vị Đồng Xanh
Posted at 27/09/2015
1065 Views
Cô không hiểu anh là đang chơi trò gì, cô không nghĩ anh thuộc tuýp người đùa dai, càng không thấy sự trêu đùa qua ánh mắt của anh, nhưng vì sao anh cứ khăng khăng muốn giữ một thứ không thuộc về mình như thế.
Cô khẽ nhắm mắt rồi mở mắt, cố kìm cảm xúc trong lòng mình, nở một nụ cười nhạt đầy chế nhạo:
- Anh nói cứ như thể anh là chủ nhân của nó vậy?
- Anh đúng là...
Việt Tình nãy giờ bị cái nhìn của Thiên Phong làm hoảng hốt. Nghe đối thoại của Thiên Phong và Việt Phương gần như sắp bóc trần một phần sự thật đang bị cô che giấu cô vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ sự việc tiếp tục truy cứu thì việc cô lấy bức tranh đó sẽ bại lộ.
- Đủ rồi! Việt Phương, em nghĩ đây là đâu hả? Em nghĩ đây là nơi em có thể tùy tiện bước vào rồi tùy tiện đòi trả cái này cái kia sao? Đây dù sao cũng là công ty của chị đang làm, dù cho em và Jonny có việc gì thì cũng nên về nhà mà nói, đừng có ở đây mà gây rối! Nếu không nghĩ tình chúng ta là chị em, chị đã gọi bảo vệ đuổi em đi từ lâu rồi.
Việt Phương mím môi đưa mắt nhìn Việt Tình đang nổi giận, cô cúi mặt đứng thần người ra. Cô cũng biết mình sai rồi, chỉ là cô quá lo lắng việc để mất tập bản thảo, nó làm ruột gan cô như bị thiêu cháy, cháy đến nỗi não cũng mất đi lý trí mà không còn kiểm soát được tính tình của mình. Hơn nữa thái độ bất hợp tác của Jonny khiến cô càng tức giận hơn.
- Xin lỗi, em...
Cô không biết phải nói thế nào, cô thấy xấu hổ và sợ hãi.
Việt Phương không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác không thể đối mặt khi ở bên Việt Tình. Tình cảm của hai người đáng lý phải giống như những chị em sinh đôi khác: thân thiết, thấu hiểu nhau, cùng suy nghĩ, cùng tình cảm... nhưng hai người thì hoàn toàn trái ngược, không có sự đồng cảm với nhau. Hờ hững, lạnh lùng và xa cách... Thậm chí Việt Phương cảm thấy Việt Tình còn thua xa tình cảm của cô với Thảo và Thắm, hai người họ mới là chị em gái thân thiết của cô.
Bảo nghe Thiên Phong nói “Anh đúng là...” thì tim co thắt đầy sợ hãi, bởi anh biết những lời tiếp theo sau của Thiên Phong là gì. Thiên Phong sẽ nói rằng: ”Anh đúng chủ nhân của tập bản thảo đó.“ Và cái tên Thiên Phong cũng sẽ từ đó mà lộ ra.
Tuy bị tai nạn dẫn đến mất trí nhớ nhưng niềm đam mê hội họa của Thiên Phong không hề giảm và tài năng của anh cũng không mất đi. Khi nhìn thấy Thiên Phong cầm cây cọ vẽ sau khoảng thời gian dài hồi phục, lòng Bảo trở nên hỗn độn vô cùng. Anh thà Thiên Phong cứ mất trí nhớ như vậy để anh mãi mãi có thể ghét Thiên Phong, mãi mãi là hai người xa lạ.
Khi Thiên Phong cầm cọ Bảo thấy một Thiên Phong ân cần dạy mình học, thấy một người anh hiền hậu, một Thiên Phong mà anh chẳng thể nào ghét bỏ được.
Cho nên nét vẽ và chữ ký của Thiên Phong chẳng hề khác biệt năm xưa tí nào hết. Chỉ cần nhìn sơ thôi, Thiên Phong cũng có thể khẳng định tập bản thảo của mình và anh biết Thiên Phong không vô lý khi kiên quyết không chấp nhận trả cho Việt Phương tập bản thảo.
Lòng Bảo càng lúc càng lo lắng và sợ hãi, định lên tiếng ngăn không cho Thiên Phong nói tiếp, cũng may Việt Tình đã lên tiếng trước.
- Angela nói đúng đó, chúng ta đừng nên làm rộn lên như thế. Tụi mình về nhà trước đi, có gì từ từ nói! - Bảo lên tiếng phụ họa cho Việt Tình ngay lập tức.
Việt Phương không nói thêm lời nào, cô cúi đầu quay lưng đi ra ngoài. Bảo vội vàng đuổi theo cô.
- Nè, cậu đang chơi trò gì thế? - Hoàng Tuấn lúc này đứng gần Thiên Phong bèn đẩy vai anh đùa cợt.
Thiên Phong nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Cậu ra ngoài trước đi, mình có chút chuyện nói với Angela!
Hoàng Tuấn thấy sắc mặt Thiên Phong như thế cũng biết sự việc có phần nghiêm trọng, anh không còn vẻ đùa cợt nữa mà lặng lẽ thu dọn giấy tờ của mình rồi ra ngoài. Trước khi đi, anh khẽ liếc nhìn Việt Tình một cái, sắc mặt cô dường như không được tốt lắm.
Thấy Hoàng Tuấn đã đi khỏi, Việt Tình liền bước đến ôm chầm lấy Thiên Phong từ phía sau, cô tỏ vẻ ăn năn nói:
- Thiên Phong! Xin lỗi anh, em gái em thật là không nên làm thế. Coi như nể mặt em mà bỏ qua cho em ấy nha! Dù sao em ấy là em gái em thì cũng xem như là em gái anh, hy vọng anh bỏ qua chuyện lần này.
Trước lời nói có phần nhõng nhẽo của Việt Tình, Thiên Phong hơi cau mày, dạo gần đây Việt Tình thường hay giống các cô tiểu thư thích nhõng nhẽo rồi. Anh cực kì dị ứng với loại con gái này.
Thiên Phong nắm lấy tay của Việt Tình đang đặt quanh cổ mình kéo ra, anh đứng dậy nhìn Việt Tình nghiêm mặt hỏi:
- Có phải em đã lấy bức tranh đó hay không?
- Em không hiểu anh nói gì? - Việt Tình đanh mặt ngẩng đầu nhìn Thiên Phong tỏ vẻ uất ức. - Chuyện của anh và em gái em, sao lại đổ cho em. Bức tranh đó là gì, thậm chí em còn không thấy mặt nữa làm sao có chuyện em lấy nó. Mà em lấy nó để làm gì cơ chứ?
- Bức tranh hai đứa bé, trong đó là hình em với hình một cậu bé trai. Anh phát hiện mất nó hôm em đến. - Thiên Phong đưa mắt quan sát sắc mặt của Việt Tình, anh cũng không chắc chắn là Việt Tình đã lấy nó.
- Anh mất bức tranh thì nghi ngờ em, lẽ nào con người em tệ bạc đến mức phải ăn cắp một bức tranh hay sao? Sao anh có thể nghi ngờ em như thế chứ? Chỉ là một bức tranh thôi mà, sao anh lại chất vấn em, bức tranh đó quan trọng đến mức đó à, quan trọng hơn em sao? Anh có xem em là bạn gái anh hay không? - Việt Tình rưng rưng nước mắt nhìn Thiên Phong, giọng đầy oán trách.
Thấy Việt Tình khóc, Thiên Phong thở dài, anh đưa tay kéo cô vào lòng dỗ dành:
- Được rồi đừng khóc nữa, là anh sai. Anh xin lỗi! Chỉ là bức tranh đó Việt Phương để ở nhà anh, giờ nó mất rồi, anh cảm thấy mình phải có trách nhiệm tìm nó mà thôi.
Việt Tình dựa vào vai Thiên Phong, vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh và nói:
- Con bé Việt Phương này tính tình xưa nay đều thế đó. Cứ thích làm gì thì làm, nhưng rất xem trọng mấy bức vẽ của nó. Bức tranh bị mất nó nhất thời kịch động mà thôi. Lát nữa em về khuyên nhủ con bé để nó bỏ qua cái vụ bức tranh, anh không cần lo nghĩ đâu.
- Chuyện này để sau tính đi, em ra ngoài trước bảo Hoàng Tuấn chuẩn bị xe đi! Anh thu xếp tài liệu xong chúng ta cùng ăn cơm, trễ lắm rồi. - Thiên Phong đẩy Việt Tình ra khỏi người mình.
Việt Tình có chút thất vọng nhưng cũng gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài tìm Hoàng Tuấn.
Cô vừa đi ra ngoài đã bắt gặp Hoàng Tuấn đang đứng hút thuốc, dáng vẻ anh rất trầm ngâm như có nhiều tâm sự. Việt Tình đi đến vỗ vai Hoàng Tuấn :
- Mike, Jonny bảo anh lấy xe đi, chúng ta cùng đi ăn cơm.
- Jonny đâu? - Hoàng Tuấn quay đầu nhìn sau lưng Việt Tình hỏi.
- Anh ấy thu xếp tài liệu một chút rồi ra ngay. - Việt Tình vui vẻ đáp mà chẳng hề để ý đến sắc mặt của Hoàng Tuấn.
Dí mẩu thuốc lá vào cái đựng rác bằng inox, Hoàng Tuấn kéo tay Việt Tình lôi đi thật nhanh vào trong phòng làm việc của mình rồi đóng sầm cửa lại.
- Nè! Anh làm gì vậy hả?
Việt Tình lấy làm khó hiểu trước hành động đó của Hoàng Tuấn, cô khó chịu quát lên. Nhưng Hoàng Tuấn vẫn nhất quyết giữ chặt tay cô không cho rời đi. Hoàng Tuấn nghiêm mặt, anh nhìn Việt Tình bằng ánh mắt đầy khó hiểu hỏi:
- Tại sao em làm vậy?
- Em đã làm gì? Anh đang làm em bực mình đó! - Việt Tình vung tay ra khỏi tay Hoàng Tuấn, trừng mắt nhìn anh rồi quay lưng định đi ra ngoài. Hoàng Tuấn không giống Thiên Phong, anh quan sát kỹ chứ không vô tình như Thiên Phong.
- Là em lấy bức tranh đó đi! - Hoàng Tuấn nhìn theo dáng Việt Tình buông ra lời khẳng định chắc nịch.
Việt Tình nghe giọng nói đầy sự khẳng định của Hoàng Tuấn, cô khẽ run nhẹ nhưng rất nhanh cảm giác sợ hãi khi bị phát giác của cô nhanh chóng được dẹp bỏ. Việt Tình đanh mặt quay lại nhìn Hoàng Tuấn, ánh mắt cô đầy tức giận nói:
- Anh đừng ăn nói hồ đồ!
- Anh ăn nói hồ đồ? - Hoàng Tuấn bật cười rồi mới nhìn Việt Tình bằng ánh mắt giễu cợt. - Hôm trước, anh vào phòng tìm em, anh đã nhìn thấy bức tranh đó nằm trong sọt rác. Thật ra anh sẽ không để ý đến nó nếu như không vô tình lướt qua và nhìn thấy cái chữ ký của em gái em - Việt Phương. Chính vì tò mò mà anh đã giở bức tranh ra xem, đó là bức tranh hai cô cậu bé; cậu bé chính là Thiên Phong, còn cô bé đó...
Hoàng Tuấn nhìn thẳng vào mắt Việt Tình sau đó chậm rãi buông ra mấy lời:
- Em có biết vì sao Jonny lại chọn em làm bạn gái hay không?
Sắc mặt Việt Tình sa sầm, môi khẽ run. Cô gần như đứng không vững, bước lùi vài bước dựa lưng vào cánh cửa phía sau:
- Vậy là em đã biết vì sao Jonny chọn em. Vậy xem ra đúng như anh đã suy đoán, cô bé gái đó không phải là em.
Mặt Việt Tình đầy hoảng hốt nhìn Hoàng Tuấn ngân ngấn nước mắt, cô sụp xuống đất nói trong nghẹn ngào:
- Em yêu anh ấy. Em đã tưởng mình may mắn được anh ấy chấp nhận. Không ngờ ...
- Được rồi. - Hoàng Tuấn thở dài bước đến đỡ cô dậy. - Anh sẽ không nói chuyện bức tranh ra. Nhưng Jonny không phải đồ ngốc, cậu ấy rồi cũng biết được chuyện này, đến lúc đó...
Việt Tình chụp lấy tay Hoàng Tuấn, cô nhìn anh cầu xin:
- Chỉ cần anh giúp em giấu kín chuyện này, những chuyện sau này em sẽ giải quyết. Trước mắt anh hãy nói với Jonny chuyển em về đây làm việc đi, có được không?
- Anh hứa, anh sẽ không nói ra. Còn chuyện có chuyển về đây được hay không thì phải xem Jonny nói sao đã. Chúng ta đi thôi kẻo Jonny chờ lâu.
Việt Tình gật đầu, cô lau đi nước mắt của mình, hít thật sâu rồi mở cửa đi ra làm như không có chuyện gì...