Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
Posted at 25/09/2015
1842 Views
...không phải vu khống cô ấy.............."
Nam Cung Nghiêu nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua, dọa anh ta hóa đá. "Trở về nhận thư của luật sư đi!"
Một chiếc xe dừng lại ở phía trước hai người, tài xế xuống xe cung kính chào hỏi rồi mở cửa xe, Nam Cung Nghiêu ôm Uất Noãn Tâm đặt nhẹ nhàng ở ghế sau, tự mình ngồi vào xe. Bọn ký giả bám theo vài bước, không dám đuổi tiếp, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau. Dám tung scandal người thuộc tầng lớp thượng lưu, rõ ràng muốn tìm cái chết mà!
Ngồi trên xe rất lâu, Uất Noãn Tâm mới dần nín khóc. "Thực, thực xin lỗi....nhưng xin anh tin tưởng tôi, tôi thực sự không có...."
"Tôi tin tưởng em!" Chỉ bốn chữ, đơn giản, có lực!
Giống như một viên thuốc trợ tim, cho Uất Noãn Tâm một sự an tâm rất lớn. "................tại sao?"
Nam Cung Nghiêu cười nhạt, hiện cái lúm đồng tiền. "Em nói không có, thì tôi tin tưởng em!"
Uất Noãn Tâm sững người nhìn anh, chăm chú nhìn không dám tin vào mắt mình. Giống như sau khi bão tố gió mưa qua, mùa xuân hoa nở ấm áp bỗng nhiên trở về. Thế giới của cô không hề tối tăm bi thương, ngược lại còn tràn đầy hạnh phúc.
Dường như chỉ cần một câu nói của anh, tất cả mọi uất ức đều tan theo mây khói, thậm chí cảm thấy nếm trải những thứ khủng khiếp hơn nữa, cũng đáng.
Quá cảm động, đến nỗi không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt, đành nghẹn ngào. "Cám ơn!"
Nam Cung Nghiêu vươn một cánh tay ra, xoa đầu cô. Cô rụt cổ lại, bởi vì 'sự sủng ái' của anh, làm cho tim cô có chút loạn nhịp.
"Nhưng mà, tôi lại mang phiền phức đến cho anh, có phải không?" Mặc dù anh không nói, nhưng nghĩ cũng biết, ngoại tình loại scandal này, mang đến cho tập đoàn toàn cầu ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù cô không có làm, nhưng vẫn khiến anh thay cô nhận lấy một vết đen vì chống lại những lời vu cáo đó.
"Đừng nghĩ nữa! Mấy ngày này em ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, đừng ra cửa. Những chuyện còn lại, để anh xử lý!" Nói xong câu đó, Nam Cung Nghiêu không nói thêm lời nào. Dựa vào ghế xa, nhắm mắt lại, lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi.
Uất Noãn Tâm không khỏi tự trách, là cô gây ra tai họa, nhưng lại làm cho anh sứt đầu mẻ trán. Cô rất hy vọng, bản thân có thể vì anh làm chút gì đó.
.................
Sau khi về nhà, Uất Noãn Tâm âm thầm trở về phòng, đang nằm nhìn trần nhà, điện thoại di động đột nhiên vang lên, một dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình. Cô lặng người bắt máy, bên kia truyền một giọng hỏi thăm dịu dàng. "Hello, em vẫn khỏe chứ?"
Cô từ giường bật cả người dậy, nghiến răng nghiến lợi. "Ngũ liên, anh là đồ khốn!"
"Mặc dù bổn thiếu đích thân gọi điện thoại cho em, cũng không cần kích động đến vậy chứ?"
"Tất cả mọi việc đều do anh ở phía sau điều khiển có đúng hay không? Anh cố ý muốn hại chết tôi phải không? Tại sao anh không chịu buông tha cho tôi hả? Tôi phải làm sao anh mới chịu bỏ qua cho tôi!"
Bên kia im lặng: "Tại sao những lời em nói, một chữ bổn thiếu đều nghe không hiểu?"
"Anh cho rằng cho giả ngốc thì có thể trốn tránh sao? Chỗ đó là câu lạc bộ tư của anh, nếu như anh không cho phép, đám phóng viên không có cách gì chụp lén được!"
"Em cũng biết đó, phóng viên bây giờ vô cùng lợi hại. Giả trang lẻn vào trong câu lạc bộ chụp lén, rất khó đề phòng. Em biết rõ, hào quang của bổn thiếu chói mắt, đều nhận được sự chú ý của mọi người, có ký giả muốn vào chụp lén tôi cũng là điều bình thường, ai biết được em trùng hợp bị ảnh hưởng, thật không may mà!"
Những lời của Ngũ Liên, giống như châm dầu vào lửa, Uất Noãn Tâm thực sự nổi lửa giận, gào thét. "Đừng có biện minh, tại sao anh muốn hại tôi hả?"
"Ngay cả bản thân em còn không biết nguyên nhân, dựa vào cái gì một mực cho rằng là do tôi làm?" Anh cũng hơi hơi tức giận, giọng nói giống như từ trong kẽ răng rít ra vậy. "Vật nhỏ, dùng đôi mắt nhìn người không chính xác đâu, phải dùng con tim! Nếu không, sự thật sẽ khiến cho em đau đến không muốn sống đó!"
Lời nói của anh giống như lời nguyền rủa của ma quỷ, vọng bên tai của cô, màng nhĩ đau đớn, hóa thành những hình ảnh tàn nhẫn, giống như những lời anh tiên đoán sắp trở thành sự thật. Uất Noãn Tâm trốn tránh cắt đứt cuộc điện thoại, tim đập mạnh.
Nhưng vài phút sau, điện thoại lại reo lên, cô ngắt cuộc gọi một lần nữa, nhưng vẫn không thể mặc kệ được. Cô nhận cuộc gọi gào to lên. "Anh là một tên điên, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!"
"Noãn Tâm, là con sao?"
".............