Duck hunt

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày

Posted at 25/09/2015

1826 Views



Uất Noãn Tâm tìm một vòng ở hội trường, cũng không tìm thấy, thất vọng đi ra ngoài biệt thự. Hôm nay ngày mười lăm, mặt trăng vào ban đêm rất tròn, cảnh sắc thanh nhã. Uất Noãn Tâm chìm đắm trong màn đêm, những nôn nóng ở trong lòng dần dần được hàn gắn lại.

Cô gần đây, không giống bản thân. Ngày trước đối với Nam Cung Nghiêu, cô tránh còn không kịp, chỉ đứng từ xa mà tôn trọng nhau. Nhưng từ sau lần suýt té ngựa kia, cô cảm thấy giữa hai người có rất nhiều liên lụy không thể nói rõ ràng, đó là một cảm giác dựa dẫm cùng sống cùng chết với nhau.

Mặc dù hiểu rõ đây chỉ là suy nghĩ của một mình cô, anh không hề để ý đến, nhưng vẫn không nhịn được cứ nghĩ đến tình huống xảy ra ngày đó.

Đối với cô mà nói, Nam Cung Nghiêu giống như một từ trường, chỉ có sự thay đổi cực, không có mâu thuẫn, ngược lại....ngày càng hấp dẫn, càng ngày càng muốn gặp anh, muốn ở bên cạnh anh.

Cô có chút buồn chán, Uất Noãn Tâm, mày sẽ không thực sự yêu Nam Cung Nghiêu chứ?

Đó là một hố lửa, mày không thể nhảy vào trong đó được!
"Tại sao không nhảy nữa?"

Phía sau vang lên một giọng nói đánh gãy dòng suy nghĩ của Uất Noãn Tâm, quay đầu lại, Nam Cung Nghiêu đứng ở bên ngoài cách cô vài bước, dựa vào tường hút thuốc. Dưới ánh sáng của trăng, lông mi giống như một cánh quạt nhấp nháy, ánh trăng xuyên qua những kẻ hở trên lông mi chiếu đến phía trên mắt, tạo thành một cái bóng nhàn nhạt, nhìn rất đẹp mắt.

Cô rất thích đứng ở góc độ này nhìn vào khuôn mặt anh, lạnh lùng, yên tĩnh, hòa vào một chút dịu dàng được tẩm bởi ánh sáng của trăng. Không giống lúc nhìn thẳng mặt anh, quá mức lạnh lùng, không dễ dàng đến gần.

Tim của cô lại một lần nữa vì anh mà tăng nhịp đập. "Anh....ở đây rất lâu rồi sao?"

Nam Cung Nghiêu chỉ hút thuốc, không trả lời, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Có như không có, nở một nụ cười.

"Người con gái cùng với anh khiêu vũ đâu rồi?"

"Không biết!" Anh đối với cô rõ ràng không có hứng thú.

"Làm sao có thể chứ? Cô ấy cũng không thấy rồi! Hơn nữa, hai người lúc nãy nói chuyện với nhau rất vui vẻ mà, tôi còn tưởng...."

"Cô để ý việc tôi và cô ta có rời đi với nhau không phải không?"

Anh hỏi trúng tim đen của cô, Uất Noãn Tâm trong nháy mắt đứng im như một trái cà chua, trong lòng có chút hỗn loạn. "Tôi, tôi không có....chỉ là hỏi hỏi....tôi không để tâm một chút nào...."

"Ưm!" Anh cũng không trêu chọc cô, nhưng vẫn bày ra thái độ chẳng sao cả, tiếp tục nhả khói. Gương mặt ở dưới ánh trăng, có một loại u buồn không thể nói rõ.

Uất Noãn Tâm cảm thán lần nữa, anh đúng là được thượng đế tạo làm ra mà, khí chất khi lạnh lùng làm cho người khác phải cách xa, lúc trầm mặc không nói, lại gợi thấy vẻ u buồn, mê hoặc chết người.

Sau khi hút xong một điếu thuốc, anh ngẩng đầu nhìn cô. "Cô hận tôi không?"

Uất Noãn Tâm ngây ngốc nhìn anh, đây là loại câu hỏi gì? Nêu như nói cô hận, anh có bóp chết cô không?

"Hận tôi không?" Anh ít khi đặt câu hỏi, đây cũng có nghĩa, anh muốn có một đáp án. "Lúc trước tôi đối với cô như vậy, cô nhất định hận tôi đến tận xương tủy đúng không?"

"Không có....."

Nam Cung Nghiêu không kìm được nở một nụ cười khẽ. "Cô vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo! Trong lòng rõ ràng hận đến muốn lấy mạng, nhưng bên ngoài không có chút biểu hiện gì, chỉ là cô diễn không được tốt lằm! Nếu như cô muốn diễn, ở sau lưng tôi thu lại ánh mắt này, tôi có thể hiểu được."

"............." Bảo cô phải trả lời như thế nào đây?

Uất Noãn Tâm nghĩ một lúc, nói: "Tôi thừa nhận lúc trước tôi rất chán ghét anh, nhưng không đến mức hận! Bất cứ người nào làm bất cứ việc gì, đều có lý do. Đây là ba tôi thiếu nợ anh, tôi có nghĩa vụ thay ông ấy trả lại, không có quyền hận anh. Chỉ là, tôi không phải quái nhân, cũng có tức giận, cũng có oán hận."

Cô nói nhiều như vậy, Nam Cung Nghiêu chỉ bắt lấy một từ trọng tâm. "Trước kia? Có nghĩa là bây giờ cô không chán ghét tôi sao?"

".............." Thực sự cô có nói chữ đó sao? Bản thân của Uất Noãn Tâm cũng không nhận ra, có chút lúng túng, có ý giải thích. "Cũng không thể nói không chán ghét....chỉ là không chán ghét như ngày trước thôi. Dù sao, lần trước ở trường đua ngựa, anh cũng đã cứu tôi! Tôi rất cảm kích anh!"

"Không cần thiết! Chỉ là trả lại thôi!"

"Trả lại?" Những chữ này từ miệng anh nói ra, cảm giác....rất khó tiêu hóa!

"Tôi biết rõ, cô và người nhà họ Uất không giống nhau!"

Uất Noãn Tâm khiếp sợ không biết nói gì nữa.

Một loại cảm động khi được minh oan, nước mắt cũng không đủ để cô diễn đạt hết những kích động trong lúc này!

Trong mấy tháng này, anh xem cô như một người có tâm cơ, một người phụ nữ lẳng lơ, giống như ba mình, đều dòm ngó tài sản của anh. Cho dù cô giải thích như thế nào, cũng không thể rửa sạch tội danh này. Cô cứ ngỡ rằng, cả đời này cũng không thể thay đổi cách nhìn của anh đối với cô, không ngờ anh lại chủ động nói.....