Hợp đồng hôn nhân 100 ngày
Posted at 25/09/2015
1784 Views
.Vâng!"
Nam Cung Nghiêu đến phòng tắm lấy một chiếc khăn lông, lau mặt cho Nam Cung Thiếu Khiêm. Trên khuôn mặt nổi những đường gân màu xanh, nước mắt và mồ hôi hòa chung là một, làm cho lòng anh vô cùng đau, tự trách mình giống như một con ác quỷ.
Nếu không phải vì anh, em ấy sẽ không biến thành bộ dạng giống như vậy. Anh đã hứa với ba mẹ, cho dù phải mất cái mạng này, cũng sẽ chăm sóc cho em trai thật tốt. Em ấy đáng lẽ phải giống như một thiên sức vô tư không lo nghĩ gì, chứ không phải giống bây giờ biến thành...
Trong mắt anh có vài giọt nước mắt, anh hít sâu một hơi, run rẩy mang nước mắt đè nén xuống. Anh chính là trụ cột tinh thần cho em ấy dự vào, tuyệt đối không thể đầu hàng trước được!"
Uất Noãn Tâm! Cô ta là kẻ đầu xỏ cho tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay. Cô có chết một trăm ngàn lần cũng không đủ để đền hết tội! Nhưng tôi sẽ không để cho cô chết một cách dễ dàng, cô vẫn còn giá trị để lợi dụng. Món nợ này, sau này tôi sẽ tính cả vốn lẫn lãi với cô.
Chương 39 - Trả giá
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nam Cung Nghiêu ở cửa, Uất Noãn Tâm vội vàng chạy đến . "Thiếu Khiêm, Thiếu Khiêm, anh ấy như thế nào rồi?"
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ tựa như mảng băng. "Cô không phải đã nghe hết rồi sao? Còn giả bộ quan tâm làm gì?"
"Cảm xúc của anh ấy hình như không khống chế được, bây giờ sao rồi?"
"Lợi dụng cậu ấy để giày vò tôi, đây không phải là mục đích chính của cô sao? Chúc mừng cô, ước nguyện của cô đã thành rồi!" Cô quả nhiên là một người phụ nữ độc ác nhất thế giới này, dám lợi dụng người anh quan tâm nhất để đối phó anh. Nhưng cô không nghĩ đến, anh càng quan tâm Thiếu Khiêm, thì kết cục của việc trêu chọc cậu ấy, càng thê thảm hơn.
"Tôi không phải như những gì anh nghĩ...cho dù anh muốn sỉ nhục tôi, cũng nên nói cho tôi biết tình hình của anh ấy chứ!"
"Cậu ấy vẫn một mực muốn gặp cô, vừa mới tiêm thuốc an thần!" Nam Cung Nghiêu đẩy cô ra, nhanh đi đến quầy bar đổ một ly rượu, một hơi uống hết sạch. Ngay giờ phút này tâm tình của anh khó chịu đến mức muốn giết người, nếu không mượn rượu để hạ bớt cơn tức giận đến phát điên lên ở trong lòng, thì cô bây giờ chỉ còn là một cái thi thể.
"Tiêm thuốc an thần..." Uất Noãn Tâm rùng mình một cái. Nghiêm trọng đến vậy sao? "Tiêm cái đó đối với sức khỏe anh ấy rất có hại..."
"Cô nghĩ tôi muốn sao? Là ai hại cậu ấy thành bộ dạng như vậy chứ!" Nam Cung Nghiêu tức giận gào lên.
"Thật xin lỗi...tôi...tôi sau này sẽ không gặp anh ấy nữa!" Cô chẳng qua chỉ muốn quan tâm anh ấy, nhưng mà nếu chuyện này lại khiến cho anh chịu tổn thương, thì cô tình nguyện rời xa anh.
"Cô tất nhiên sẽ không gặp cậu ấy nữa...bởi vì mục đích của cô đã đạt được rồi..." Hai con mắt của Nam Cung Nghiêu tựa như hai ngọn lửa rực cháy, giọng nói lạnh lùng châm chọc. "Có phải không nghĩ đến cậu ấy nhanh như vậy đã để ý đến cô không? Tìm kiếm cô một cách điên loạn? Trong lòng cô đắc ý lắm phải không?"
"...." Uất Noãn Tâm nghẹn họng nhìn anh. Nhưng điều anh vừa nghĩ là sao chứ? Rõ ràng chính anh cảnh cáo cô phải tránh xa Nam Cung Thiếu Khiêm mà!"
Trong mắt của anh, bản thân làm bất cứ chuyện gì cũng điều là sai hết! Lựa chọn như thế nào cũng điều đáng chết!
"Bây giờ đã đạt được mục đích, thì lập tức muốn một bước đá cậu ấy đi phải không?" Hai mắt Nam Cung Nghiêu liếc ngang: "Có thể sao?"
"Là chính cô làm cho cậu ấy thành bộ dạng như vậy, tôi muốn cô phải trả giá đắc cho chuyện này! Bắt đầu từ ngày mai, cô một bước cũng không được rời cậu ấy. Bệnh của cậu ấy một ngày còn chưa hết, thì cô không được rời khỏi cậu ấy nửa bước. Nếu như cậu ấy cả đời không hết, thì tôi sẽ lấy cả đời của cô ở bên chăm sóc cậu ấy!"
Chương 40 - Gỡ bỏ khúc mắc
Uất Noãn Tâm ngồi ở bên giường chăm sóc Nam Cung Thiếu Khiêm cả một đêm, nhìn bộ dạng tiều tụy của anh, làm cho cô cảm thấy thật đau lòng. Nam Cung Nghiêu tuy cho cô lời cảnh cáo độc ác, nhưng việc liên quan đến người mình quan tâm nhất, anh làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Nam Cung Thiếu Khiêm.
Còn cô, cái gì cũng không biết, lại hồ đồ đi vào nhầm phòng của anh, bản thân còn nói chăm sóc cho anh, rốt cuộc lại biến thành tổn thương anh.
Giờ phút này, cô cũng rất chán ghét bản thân mình, luôn luôn mềm lòng, liền rất nhanh nói ra lời hứa với người khác. Tương lai sau này như thế nào, ngay cả bản thân mình còn không biết, thì lấy tư cách gì thốt ra lời hứa chăm sóc người khác chứ?
Thuốc hết tác dụng, Nam Cung Thiếu Khiêm từ từ tỉnh lại.
Uất Noãn Tâm vui mừng. "Anh tỉnh rồi..." Vội vàng hỏi: "Có chỗ nào không khỏe sao? Bác sĩ Lâm còn ở ngoài kia, em đi tìm ông ấy..."
"Không cần!" Nam Cung Thiếu Khiêm kéo tay cô lại, tuy không có sức, nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu buông ra. Giống như một đứa trẻ yếu ớt nhìn thấy mẹ, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại không dám tin vào mắt mình. "Tiểu Noãn...là em sao?"
"Vâng! Là em!"
"Là thật sao?" bộ dạng yếu ớt của Nam Cung Thiếu Khiêm làm cho người khác phải đau lòng, nhìn cô một hồi rất lâu, mới an tâm, nở nụ cười. "...Là em! Anh biết mà, em sẽ không bỏ rơi anh! Đừng có đi nữa được không? Anh muốn em ở bên cạnh anh..."
"Nhưng mà, sức khỏe của anh..."
"Anh không sao! Chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ rất vui vẻ..."
Uất Noãn Tâm đành ngồi xuống. Mặc dù biết rằng anh chỉ là tiêm thuốc an thần, không có chuyện gì đáng lo. Nhưng nghĩ đến anh hôm nay hoảng loạn như vậy, cô vẫn cứ lo lắng. Sức khỏe của anh không tốt, sẽ không chịu nổi thêm bất cứ kích động nào nữa.
"Em sẽ rời đi sao?"
"Sẽ không! Anh hai anh đã đồng ý cho em chăm sóc anh rồi!"
"Thật chứ?" Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười hạnh phúc, giống như ngọc lưu ly, tỏa sáng lấp lánh. "Anh biết mà, anh hai đối với anh rất tốt..."
"Vâng! Anh ấy thật sự rất quan tâm anh!" Cho dù không có câu nói này, thì một người dù lạnh lùng vô tình như thế nào, không phải cũng sẽ có thứ bản thân mình muốn bảo vệ sao? Nam Cung Thiếu Khiêm, là người Nam Cung Nghiêu khiến cho nơi mềm yếu nhất trong trái tim anh lo lắng. Anh có thể tàn nhẫn đối với bất cứ người nào, nhưng đối với anh một chút trách cứ cũng không nỡ, mãi mãi điều là dáng vẻ dịu dàng nhất.
Đến bao giờ, anh mới có thể đối tốt với cô như thế chứ!
Ý thức được bản thân mình đang bắt đầu mong chờ, Uất Noãn Tâm nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đáng sợ đó.
Cả đời này cô đừng mong nhận được sự đối xử tốt của anh, không giày vò cô thì cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nhưng mà, thật sự một chút cũng không nên hy vọng sao?
"Hôm qua... em đã nghe hết rồi sao?" Nghĩ đến bản thân hôm qua mất khống chế như vậy, Nam Cung Thiếu Khiêm không kiềm được lo lắng.
"....Ưm!"
"Vậy em có sợ anh không? Sẽ ghét bỏ anh không?"
"Không đâu!"
"Em gạt anh! Tất cả mọi người trong nhà ai cũng sợ anh! Anh biến rõ bệnh của mình rất nặng, ban ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, trốn tránh thế giới bên ngoài...