Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh
Posted at 25/09/2015
563 Views
-Ừ, bye, nhớ về sớm nha!!
Cúp máy, thì ra Quân có việc bận, làm mấy hôm nay nó cứ lo lo. Bây giờ thì biết Quân không sao rồi. Thoải mái tiếp tục ăn như chưa có chuyện gì xảy ra
-Chị Nhi, em ngồi ở đây nha!
Con bé Nguyệt Mỹ từ đâu đi tới tay cầm theo khay thức ăn. Thấy con bé nó lại cảm thấy vui vui, có NGuyệt Mỹ nó cảm thấy như có thêm một người bạn nữa trong ngôi trường này. Lam với Mi cũng có vẻ quý con bé lắm.
-Ừ, em ngồi đi
Con bé ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Mới quen biết nhau mà cứ như là quen lâu lắm rồi vậy. Cứ ngồi nói chuyện cười đùa, mặc cho bọn hắn đang khổ sở với mấy con nhỏ hết “anh ăn cái này nha”…. “anh uống cái này đi, cái này bổ dưỡng lắm”….. Cuộc vui có lẽ sẽ được trọn vẹn nếu như con bé Nguyệt Mỹ không sơ ý làm đánh đổ cà phê lên áo nó
-Em……em xin lỗi chị- con bé vội vàng lấy khăn lau cho nó, miệng rối rít xin lỗi.
-Không sao đâu, chị sẽ thay áo khác, em đừng lo.
Mặc dù nó gét nhất là bị đổ nước lên người, cái cảm giác nó ướt ướt, dính dính rất khó chịu, mà lại còn để lại một vết khác lạ trên áo nữa, nhưng trách sao được vì con bé chỉ lỡ tay thôi mà.
-Mày có đồ thay không, hay để tay gọi điện về kêu người lấy bộ khác cho mày?- Mi hỏi
-Có, cũng may là sáng nay tao có đem theo bộ thể dục để thay. Chắc giờ thay luôn quá.
Nói rồi nó đứng lên đi lấy bộ đồ bỏ trong tủ trường thay luôn, để Mi Lam ngồi cùng Nguyệt Mỹ
Hắn ngồi bên kia tuy bị đám con gái vây lại nhưng hắn vẫn có thể nhìn được qua chỗ nó. Có thể con bé đó qua mặt được tụi nó nhưng không thể qua mặt được hắn. Rõ ràng hành động của con bé Nguyệt Mỹ là cố ý. “Xem ra cô cũng có vẻ ma ranh lắm cô nhóc ạ! Nhưng như vậy là chưa đủ để thoát tội mà không ai biết đâu. Để xem cô còn định làm gì!”
Nguyệt Mỹ giờ đang tức tối lắm, định làm cho nó bẽ mặt một vố nhưng nó lại có đồ khác để thay. “Thôi kệ, lần này không được thì lần khác vậy, coi như hôm nay chị gặp may…”
Thay xong bộ đồ, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, mặc đồ thể dục vừa dễ chịu lại được tự do bay nhảy không như bộ đồng phục kia ngồi cũng phải ngó trước nhìn sau, đi thì phải từ tốn……
Kết thúc giờ chơi, chào Nguyệt Mỹ rồi nó cùng Mi, Lam lên lớp. Cuối cùng thì sau mấy ngày liền thăm chị y tá, nó cũng được trở về với lớp học thân yêu
Buổi học diễn ra khá suôn sẻ vì nó ngồi bàn cuối nên cũng không có giáo viên nào để ý bắt bẻ nó mặc sai đồng phục. Chỉ có điều là căn bệnh tim lại phá rối, làm cho nó đau quặng. Nhưng cũng may là chỉ kéo dài khoảng 10s nên chưa đến độ ngất xỉu như lần trước.
11:30 Am
Reng………reng……
-Hura! Khỏe quá, cuối cùng thì cũng thoát được. Dạy gì mà hai con mắt mình muốn xụp xuống luôn…
Nó khoái chí mừng rỡ vì thoát được chuyên gia gây mê (biệt danh nó đặt) đó là thầy dạy văn. Nó không bao giờ khá môn văn nổi bởi cứ đến giờ văn thì nó lại ngủ, cái lần thi vào trường này nó phải đi kiếm thu thập thông tin từ mọi nơi có thể thu thập được, rồi cứ ngồi đọc đi đọc lại đọc tới đọc lui cho thuộc, nhờ vậy mà nó mới được điểm cao. Hí hửng cất tập, bỗng tên Long từ đâu nhảy tới……..
----------------------------
Chap 33: Buổi “cắm trại” ở sân sau
-Ba người, đi chơi đi
-Đi đâu?- Mi hỏi
-Thì đi đâu cũng được. Chiều nay 1h30 phải học ngoại khóa vậy thì khỏi về, đi chơi luôn rồi vào học, OK?
-Ừ, vậy ra sau trường đi, hôm trước mấy con nhỏ kia ra đó thấy cũng đẹp. Hay tụi mình đi mua đồ ăn rồi ra đó ngồi ăn luôn.
-Ý HAY ĐÓ!- nó từ đâu nhào tới mắt sáng rỡ (có ăn là ý hay)
Và theo như kế hoạch, tụi nó đi mua một đống đồ ăn thức uống cứ như là muốn hết cái căng tin vậy. Còn bọn hắn thì được giao nhiệm vụ đi tìm cái cây nào to nhất mát nhất làm “địa bàn” để lát nữa cả đám có chỗ để “hạ cánh”
Xong, có địa bàn, có thức ăn. Sẵn sàng và cả đám bắt tay vào “xử đẹp”. Lần này không còn những tiếng kêu réo “trả tôi đây” nữa mà là cười nói vui vẻ, có lẽ tụi nó đã thân nhau hơn, đã biết “nhường nhịn” cho nhau. Cảm giác thật hạnh phúc. Nhưng nghĩ tới chuyện nó không sống được bao lâu nữa nước mắt nó lại trực trào.
-Nhi, mày sao vậy? Ăn mà sao lại khóc?
-Ờ……. cái gì đó bay vào mắt tao….. tao vào nhà vệ sinh một chút- nói rồi nó đứng lên chạy đi.
Tự nhủ lòng không được khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi thế này. Phải làm sao đây? Tại sao ngay khoảnh khắc nó tìm thấy niềm vui thì nó lại không sống được bao lâu nữa, tạo sao chứ? Phải chăng kiếp trước nó xấu xa lắm sao, nên kiếp này nó mới phải chịu nhiều nổi đau như vậy? Tại sao ông trời lại cướp đi ba mẹ nó khi nó còn chưa đủ lớn để biết được hạnh phúc gia đình? Tại sao ông lại nỡ cướp đi người chị của nó? Người mà nó quý nhất, người luôn thương yêu và bảo vệ cho nó? Tại sao? Nó khóc, khóc cho vơi đi nổi đau, khóc vì quá khứ, khóc vì hiện tại, khóc vì bản thân mình. Phải chăng ông trời đã quá khắt khe với đứa con gái luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như nó…..
Khóc xong, cảm thấy nhẹ lòng, nó rửa mặt cho tươi tỉnh rồi quay lại cùng mấy đứa bạn. Cố gắng gượng cười.
Còn hắn, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nước mắt nó rơi sao lòng hắn lại đau như vậy? Hắn có thể nhìn thấy nỗi đau trong giọt nước mắt nó. Nó đang đau đớn? Vì chuyện gì? Hắn không biết được…… tại sao hắn lại luôn lo lắng cho nó? Phải chăng hắn đã yêu nó rồi? Vậy con người con gái đó, người con gái hắn vẫn chờ đợi thì sao?
Đanh chén xong, đứa nào đứa nấy no căng bụng. Ba đứa nó quyết định cướp cái cây làm “địa bàn” để ngủ, đuổi ba người bọn hắn đi chỗ khác.
Mặc dù ấm ức lắm, tại vì cái cây này là chỗ bọn hắn tìm được chứ đâu phải tụi nó. Bây giờ thì bị đuổi đi như kẻ “vô gia cư”. Thất thểu!!
“Cướp” được cái cây bóng mát rượi, tụi nó nằm cùng nhau tám chuyện.
-Nhi này- Lam ôm nó,muốn nói cái gì đó nhưng có vẻ do dự lắm
-Sao?
-Tao thấy con bé Nguyệt Mỹ đó có gì lạ lắm. Hình như……. lúc nãy nó cố ý làm đổ nước lên người mày.
-Không phải đâu, chắc mày nhìn nhầm rồi, con bé sơ ý thôi!- nó bào chữa thay Nguyệt Mỹ, bởi trong thâm tâm nó vẫn luôn tin tưởng Nguyệt Mỹ. Hơn nữa nó đã cứu con bé thì làm sao mà con bé làm như vậy với nó được.
Gió mơn man như kéo xụp mi mắt nó xuống, cả đám dần thiếp đi. Hưởng thụ cuộc sống, hồn lìa khỏi xác, đi chu du hóng gió (^_____^) Đúng là không lúc nào thời gian trôi qua nhanh như lúc ngủ, vừa nhắm mắt đã 1h
Hắn đánh thức Duy và Long, đi tới “địa bàn” của tụi nó, nhìn thấy cảnh ba đứa tụi nó ngủ sao mà mắc cười quá, Đứa thì ôm bụng, đứa thì gác chân……. nhìn không đứa nào ra đứa nào.
Long đến đánh thức Mi một cách rất chi là nhẹ nhàng, anh chàng đi tới cúi xuống và nói nhỏ vào tay Mi
-Mi iu dấu ơi, dậy đi tới giờ rồi
Và kết quả là tên Long ăn ngay một cú đấm bật ngược ra sau.
-Ối, Long hả, Mi…..Mi xin lỗi….- hóa ra là vì đang ngủ mà thấy hơi nóng phả vào cổ, tưởng có tên dê xồm nào dám tới định xàm sỡ nên cô nàng tung ngay cú đấm
Tên Long đau quá ôm mặt nhăn nhó, làm ra vẻ giận dỗi
-Hichic, lần sau không dám kêu Mi dậy nữa đâu
-Mi…..Mi xin lỗi….. Mi không cố ý đâu
-Ui da, đau quá, hỏng hết gương mặt đẹp trai của tôi rồi (đánh thêm đi chị Mi ơi) \- tên Long tay ôm mặt, tay đập bình bịch xuống đất.
-Nè, đau ở đâu, để Mi coi, bỏ tay ra đi mà……- Mi lo lắng chạy tới rối rít, tên Long lại được dịp la toáng lên làm cho cô nàng hoảng muốn khóc.
Bỗng…… Chụt…….
Tên Long đột nhiên quay phắt lại, hun chụt một cái vào má Mi. Miệng cười tươi rói “hết đau rồi”, rồi đứng lên bỏ chạy một mạch.
-Aaaa! Đứng lại, đồ lợi dụng, Mi đánh chết Long!!
Thế là cả hai lại đuổi nhau chạy quanh sân sau
Còn Duy lúc đó chưa biết phải làm gì để đánh thức Lam, cứ ngồi đó ngắm cho sướng con mắt.
Bên hắn thì đang cực khổ lôi kéo con heo như nó thức dậy. Cứ lôi được nó ngồi dậy thì nó lại nằm xuống, cứ ngồi rồi nằm, ngồi rồi nằm….
“Được thôi, cô không chịu dậy chứ gì!!!”- nghĩ rồi hắn bẻ tay răn rắc, cui xuống nói nhỏ vào tai nó
-Cô mà không dậy thì đừng trách tôi tại sao lại…….. cô nhé!
“Hả? …….. mình?” Vừa nghe hắn dứt câu, nó bật dậy và ngay sau đó là một tiếng “cốp”, đầu nó va vào đầu hắn, cả hai ngồi ôm đầu. Nhờ cú đó mà nó tỉnh ngủ hẳn luôn ( dấu……….. thử thách mức độ trong sáng của mấy bạn. Thích điền từ gì thì điền hehe)
Hậm hực khó chịu, quay qua thấy Lam còn ngủ nên nó kêu dậy luôn, làm tên Duy đang ngắm cô nàng thì thấy cô nàng mở mắt ra nhìn mình vội đỏ mặt quay đi.
Rồi hắn, Mi, Lam gọi điện về nhà kêu người mang đồ tới. Nó cùng với Mi, Lam đi thay. Chà! Ba đứa tụi nó mặc đồ thể dục đẹp hết biết. Tuy mặt nó không được xếp vào hàng đẹp nhưng lại được cái body chuẩn nhé.
Thay xong cả đám cùng nhau đến chỗ lớp . Mỗi lớp đều có hẳn một cái sân riêng để tập hợp. Đúng là trường quí tộc.
-Chị Trang, coi ba đứa tụi nó kìa, nhìn ngứa mắt quá- một con nhỏ chạy lại cạnh Thảo Trang nói với giọng bực tức.
-Hừ, mày khỏi lo, rồi sẽ có trò hay để xem…..
Chap 34: Trận đấu
Tập hợp xong, một ông thầy đầu hói khoảng ba mấy tuổi đi đến. Thấy ông thầy, đâu đó trong lớp lại vang lên tiếng cười khúc khích
-Chào các em, tôi là giào viên sẽ dạy môn thể dục cho các em……....