Hoa tình đẫm máu
Posted at 27/09/2015
901 Views
Lâm Huê ở trong vòng tay người yêu đã trấn tỉnh, hết hốt hoảng nên nói:
- Như vậy không sao hở anh? Vậy mà em sợ hãi lo lắng quá, em thấy bả ôm đầu khi tiễn em ra cửa và hình như bả té qua té lại.
Phi Dịêp hỏi:
- Rồi ai mở cửa cho em ra?
- Bả mở cửa cho em ra, sau đó em nghe bả vặn một vòng trước khi té. Phi Diệp, ngồi im tay vẫn ôm Lâm Huê trong lòng, chàng suy nghĩ rồi hơi chau mày:
- Anh đang tưởng tượng lại tấn kịch, chỉ có một điểm hơi sơ sót là nước cam có chất độc ở bên một cái ly nữa, phải chi em bình tĩnh đi rửa hay cầm theo cái ly bà ta vừa uống theo thì có trời mới biết được vụ này. Lâm Huê lo âu:
- Như vậy là họ có thể truy tầm ra thủ phạm sao anh?
Phi Dịêp nghĩ không nên để nàng lo sợ nên trấn an:
- Đó là anh thử đặt giả thuyết xem có thể lưu lại dấu vết chi mà thôi, trước sau không ai thấy em đến và đi là được rồi.
Lâm Huê còn chặn tay lên ngực:
- Em lo sợ tới phát khóc đó anh, thật em không ngờ em có thể làm vậy. Phi Diệp hôn lên má nàng;
- Em phải bình tĩnh nếu em để lộ sự sợ hãi hay chỉ hớ hênh đôi chút là có hại liền, lại còn mấy hột xoàn em mới mua, theo anh em nên cất chớ chưa nên đi làm bông ngay.
Lâm Huê ngó chàng:
- Anh tưởng em ngu lắm sao? Điên gì mà đi làm nữ trang lúc này.
Phi Diệp lắc đầu nói:
- Em có quyền đi mua nữ trang, sắm quần áo. Đi mua vàng đeo hoặc sắm đồ mới như thường thì không ai để ý, chớ nếu em ngồi im một chỗ thì người ta cũng nghi ngờ, có điều em đừng đem hột xoàn đi mua vỏ mà thôi. Lâm Huê suy nghĩ rồi nói:
- Anh có kinh nghiệm lắm, em xin nghe lời anh.
Phi Diệp bảo:
- Nhất là nếu em có gặp Tường Linh em phải làm tỉnh lắm mới được. Lâm Huê ôm cánh tay ngả đầu vô vai chàng:
- Ngồi trong tay anh em đã vững chí lại rồi, em đã hiểu phải có thái độ nào để tránh né mọi việc khỏi bị lộ, anh yên tâm đi.
Phi Diệp ôm xiết nàng mà khen:
- Anh biết em của anh thông minh quá mà, em nên nhớ nếu mình quá sợ thì dễ lộ lắm, em nên can đảm bình tĩnh trước mọi trường hợp thì tự nhiên không ai nghi và việc phải qua đi à, ở vào địa vị em thế này thì ai dám nghi em mà em lọ Thôi bây giờ anh về nhé, em nên ngủ một giấc cho lại trí và chờ anh đến chớ đừng đi tìm anh nghe chưa.
Lâm Huê gật đầu:
- Em cần ngủ thật đấy. Nhưng mai anh đến với em nhé, em cần có anh giữ vững tinh thần anh ạ.
Hai người tạm chia tay Phi Diệp thở phào nhẹ nhõm, chàng nhớ lại thời gian từ ngày gặp Lâm Huê, hai người yêu nhau và Lâm Huê hứa lo công việc cho chàng. Chàng tưởng nhớ đến những phút bên Tường Vân có Tường Linh trông thấy, chàng đã tính kỹ tới mức tối đa khỏi còn sợ Tường linh đổ cho chàng là thủ phạm giết bà Diamond như đã giết Hoàng Yến ngoài Cấp để phi tang.
Tường vân không ngờ Phi Diệp mới có một người yêu còn thân hơn nàng, hy sinh cho chàng nhiều hơn nàng. Nàng chỉ biết vui vì sau khi thấy Phi Dịêp đi với Lâm Huê mà về lại tỏ ra nhớ thương yêu nàng tha thiết hơn nữa.
Phi Diệp cố ý giữ Tường Vân ở chơi bên mình cho đến lúc thấy Tường Linh hai ba lần dòm ngó có vẻ bực tức, chàng mới để Tường Vân ra về.
- Kìa, chị Tường Linh kiếm em, xem bộ chị không vui khi thấy em ở đây. Tường Vân bực mình:
- Chỉ kỳ thật cứ nhất định ngăn cản tình yêu của em với anh, anh mặc chỉ cứ lo vụ cưới đi là xong.
Chương 23:
Phi Diệp kéo dài vụ cưới cho Lâm Huê khỏi buồn nên làm bộ rầu rầu:
- Tại chỉ và mẹ kỳ quá nên mẹ anh chưa chịu tiến tới vụ cưới xin.. Anh buồn quá Vân ạ.
Tường Vân lo âu:
- Bộ mẹ phiền gia đình em lắm sao để em đến xin lỗi mẹ.
Phi Diệp đáp:
- Tuy vậy không sao đâu, em khỏi bận tâm, cứ để mặc anh lo, bây giờ tối rồi về ngủ đi.
Tường Vân buộc lòng phải về, Tường LInh cằn nhằn em gái:
- Sao em cứ qua bển chơi hoài vậy? Em chờ họ làm đám cưới rồi qua không được sao?
Đang tức chị, Tường Vân nói:
- Chị đâu mong có đám cưới ấy mà nói, cho chị hay em đã là vợ ảnh rồi, chị có phá cũng không nhằm gì đâu.
Tường Linh hoảng hốt kêu:
- Trời đất, em đã cho hắn hết rồi à.. Trời ơi, em ẩu vậy sao?
Tường Vân thẳng thắng nhìn chị:
- Yêu nhau thì cho nhau, tại sao gọi là ẩu?
Tường Linh trợn mắt mắng em:
- Đồ ngu, yêu gì cái thứ bất lương ấy, chị đã bảo em chờ xem có chứng cớ cho em thấy bộ mặt thật của hắn mà. Rồi mai này bà chủ Diamond yêu cầu bắt hắn em làm sao?
Tường Vân tái mặt:
- Chị yêu cầu bắt ảnh chớ bà Diamond nào, chị muốn hại em thì cứ hại đi... Hai chị em cãi lớn tiếng làm bà Tường Lan nghe, bà vội hỏi họ mới chịu nín cho yên, Tường Linh rít răng mắng:
- Mày khốn nạn quá Tường vân à, nếu mà biết vụ này mẹ buồn vì mày thì tao giết mày.
Tường Vân sợ mẹ biết nên nhịn vô phòng nằm tấm tức, nàng ghét chị lắm vì cho rằng tại Tường Linh ghen tuông phá đám.
Tường Linh cũng tức tối leo lên giường nằm, biết được em gái đã bị Phi Diệp dụ dỗ làm mất đời con gái nàng càng thù ghét Phi Diệp nên nằm thao thức tự nhủ:
- Được lắm, sáng mai ta nhất định đem bà Diamond đến tận nhà buộc bả điềm chỉ mày để đem đại về nha cảnh sát đô thành khai thác xem mày còn chối được không?
Tường Linh vẫn khăng khăng tin mình nghĩ không lầm, tuy Lâm Huê cùng vào một xuồng với Phi Diệp rồi, nhưng Tường Linh vẫn nghi Phi Diệp là thủ phạm. Nàng tính đi tính lại và nhất quyết không đội trời chung với chàng.
Sáng sớm hôm sau Tường Linh dậy từ bẩy giờ, nàng ăn sáng và trang điểm để đến nhà bà Diamond.
Tám giờ đúng, Tường Linh có mặt tại nhà bà Diamond thì thấy người đông nghẹt, nàng chau mày dừng xe vội chạy vô coi thì đúng lúc người ta khiêng xác bà Diamond đem ra xe Hồng thập tự, cái xác cong queo và tím bầm, thấy là biết ngay bà ta bị chết vì độc dược.
Tường Linh tái mặt, sửng sốt rồi quay hỏi một người cảnh sát:
- Bà Diamond làm sao vậy ông, bả chết rồi à, chết hồi nào vậy? Người lính cảnh sát nhìn Tường Linh và trả lời:
- Bả chết chiều qua nhưng hình như đêm qua người nhà mới phát giác vì cả nhà đều đi bằng lối cửa hông không ai lên phòng bả, và cũng không ai nghe bả kêu cứu tưởng bả không có nhà.
Tường Linh chau mày lau mồ hôi trán vì trong trí nàng lại thoáng hiện khuôn mặt Phi Diệp và cái chết của bà Hoàng Yến.
Tường Linh lấy xe theo xe hồng thập tự lên nhà thương và đeo đuổi cuộc điều trạ Bác sĩ khám nghiệm cho biết bà Diamond chết vào khoảng sáu giờ chiều qua, Tường Linh suy nghĩ:
- Sau giờ chiều qua, vậy thì Phi Diệp có nhà, hắn kêu Tường Vân qua lúc chiều và ở bển tới chính giờ tối.. Chiếc xe của hắn cũng ở nhà từ sáng đến tối không đi đâu mà...
Tường Linh không thể nghĩ vụ này lại có dính líu tới Phi Diệp nữa, nàng đành chịu thua về nhà buồn bã đem hồ sơ vụ cướp trả lại ông Giám đốc Thanh Tùng và nói:
- Vụ cướp này có nhiều nghi vấn mà tôi chịu thua không tìm ra thủ phạm được vì hai nạn nhân bị chết mờ ám, chỉ duy có một nạn nhân không thưa kiện đó là cô Lâm Huê con gái tỷ phú Lâm Lý là còn sống, vậy nên tôi đành trao lại hồ sơ để ông giám đốc cho người khác tiếp tục điều tra.
Giám đốc Thanh Tùng hỏi nàng:
- Cô hãy nhớ lại đó làm cho tôi một biên bản khác, tôi muốn tìm hiểu những suy luận của cô về ba nạn nhân phụ nữ mà cô tiếp xúc, trong đó chỉ một người còn sống.
Tường Linh gật đầu:
- Thưa đúng, chỉ còn người duy nhất sống là cô Lâm Huê thôi.
Ông Thanh Tùng chau mày chú ý:
- Cô có biên bản tất cả các cuộc điều tra này không?
Tường Linh ngần ngại:
- Thưa có, nhưng tôi đã bỏ đi.
Khi nói câu này Tường Linh nghĩ đến em gái, đến việc Tường Vân thú nhận đã thất thân với Phi Diệp, nàng biết rằng mình không nên đưa Phi Diệp ra trong vụ này nữa.
Ông Thanh Tùng chau mày:
- Con ông tỷ phú Lâm Lý có quen với bà chủ Diamond không?
Câu hỏi của ông Thanh Tùng làm cho Tường Linh giật mình, nàng sững sờ nhìn ông và nói ngoài đề:
- Ồ... Lâm Huê hay đeo hột xoàn, nàng có thể là khách hàng của bà Diamond. Và Lâm Huê có một bộ răng khểnh.. thứ tướng mạo của người đàn bà đa tình sát nhân.
Ông Thanh Tùng lắng nghe Tường Linh lẩm bẩm rồi cũng ngạc nhiên hỏi:
- Cô nói ai vậy?
- Thưa ông giám đốc tôi nghĩ đến một điều, Lâm Huê rất có thể là khách hàng của bà Diamond, mà nghe người ta nói bà Diamond chết sau khi tiếp một người khách, chính bà tiễn khách ra cửa.
Ông Thanh Tùng vụt đứng dậy nhìn Tường Linh:
- Đúng.. cô đã suy luận đúng, vậy cô có thể nhận lại hồ sơ này và tiếp tục cuộc điều tra, theo tôi, cô nên theo dõi Lâm Huê xem sao.
Tường Linh biến sắc, nàng đã thấy sự tối quan trọng trong câu nói của mình, nàng thấy phen này không những chỉ mình Phi Diệp sa lưới mà có thể cả Lâm Huê nữa. Nàng hơi run khi nghĩ việc mình sắp làm lại hại hơn trước kia, rồi Tường Vân sẽ ra sao khi người yêu nó mang cả hai tội sát nhân và ăn cướp?
Tường Linh buồn lo chỉ vì biết rõ em gái đã trao thân cho Phi Diệp, cơn giận tức đã qua nàng không còn hăng hái muốn bắt Phi Diệp nữa chỉ vì lo sợ rủi Tường Vân mang bầu rồi mới tính sao?
Tuy thế khi ông Thanh Tùng đã đưa lại hồ sơ nàng phải làm tỉnh nói:
- Tôi có thể phụ với ông chớ không lãnh nhiệm vụ điều tra cô Lâm Huê đâu. Ông Thanh Tùng mỉm cười:
- Cô Lâm Huê là con gái vậy thì điều tra cô là một nữ thám tử tiện hơn cô thấy không?
Tường Linh nói:
- Tôi không ngại việc làm nhưng tôi còn giàu tình cảm quá... Sợ bạn gái với nhau tôi không thẳng tay được... Ông Thanh Tùng chau mày:
- Vậy thì tôi cho Lê Đằng phụ với cô.
Tường Linh lại nài nỉ:
- Xin cho tôi phụ ảnh, tôi thích được là tùy viên để ảnh sai tiếp xúc với Lâm Huê thôi.
Tường Linh biết mình đã lở bật mí việc nghi Lâm Huê có thể là người khách mua hột xoàn của bà Diamond cho nên nàng biết sớm muộn vụ này cũng bị lụy tới Phi Diệp bởi vậy nàng muốn tránh trách nhiệm với em gái.
Ông Thanh Tùng không hiểu thâm ý của Tường Linh những cũng chiều ý nàng. Tường Linh bằng lòng không tranh luận nữa, ông Thanh Tùng bấm chuông kêu Lê Đằng.
Sau cái bắt tay thân mật và hiểu rõ vấn đề, ông Thanh Tùng nói vui vẻ:
- Vậy hai người tự do tính việc với nhau, tôi mong cho tôi biết tin mỗi ngày một lần, 24 giờ sau thì cho tôi biết kết quả đầu tiên của cuộc điều tra.
24 giờ sau tức là sáng mai... Tường Linh lại nghĩ đến nỗi đau khổ của em nhưng nàng đành lắc đầu.
Lê Đằng hỏi:
- Cô Tường Linh có đi xe riêng?
Tường Linh gật đầu, Lê Đằng cười:
- Vậy thì tôi phải gởi xe ở đây. Tường Linh cười vui vẻ:
- Tùy anh...
Hai phút sau Lê Đằng liền lái xe của Tường Linh ra khỏi sở, chàng hỏi:
- Sao, bây giờ chúng mình đến nhà Lâm Huê liền mới kịp chớ? Tường Linh gật:
- Dĩ nhiên, với thời hạn hai mươi bốn giờ mình phải làm càng gấp càng tốt anh ạ. Lê Đằng theo tay Tường Linh cho xe đến biệt thự Ông Lâm Lý.
Lâm Huê nằm nhà từ chiều hôm qua, nàng mang mặc cảm tội lỗi đau khổ và nhớ Phi Diệp nữa.
Giờ này nàng đang sửa soạn để đến PHi Diệp nàng cần có chàng trấn an tinh thần. Mới lái ra cổng gặp Tường Linh và Lê Đằng ngừng xe, Lâm Huê biến sắc quýnh quáng suýt nữa ủi xe vô cổng nhưng may lúc đó Lê Đằng và Tường Linh chưa để ý đến nàng.
Rồi Lâm Huê vội lấy bình tĩnh vẫn để xe giữa cửa bước xuống ra đón Tường Linh bắt tay.
- Cô đến thăm tôi hay có việc chi?
Lâm Huê không biết việc bà Diamond đi tới đâu vì nàng ở nhà từ hôm qua, Lê Đằng chụp liền nói:
- Tôi và cô Tường Linh đến mời cô đi thăm bà Diamond.
Lâm Huê chau mày làm bộ sững sốt:
- Bả làm sao? Và tôi có giao thiệp chi thân thiết với bả đâu?
Tường Linh quay bảo Lê Đằng:
- Thấy không tôi nói cô Lâm Huê không quen thân với bả chỉ có giao thiệp mua hột xoàn như mọi người khách khác thôi mà.
Lâm Huê không tránh khỏi sự bối rối biến sắc, nàng nhìn Tường Linh cố giữ cho giọng khỏi run:
- Đúng, tôi chỉ là khách hàng của bả, nhưng bả làm sao tôi không gặp bả lâu lắm rồi? Tường Linh và Lê Đằng nhìn Lâm Huê đăm đăm, nàng vừa dứt lời Tường Linh nói:
- Bà Diamond chết rồi...
Cặp môi Lâm Huê xanh ngó thấy, Lê Đằng cười lớn:
- Tường Linh thử cô vậy thôi, cô nên đến thăm bả với chúng tôi, bả chưa chết đâu. Lâm Huê vội lắc đầu:
- Tôi mắc đi công chuyện gấp quá, không thể nào đi đâu được giờ này. Lâm Huê nghe nói bà Diamond chưa chết còn run hơn, nàng sợ bả khai ra chính nàng bỏ thuốc độc cho bả uống nên nghĩ đến việc đi trốn.
Nhưng Lê Đằng đã nghiêm nghị nói:
- Cô Lâm Huê mời cô lên xe tôi...