Hoa nở giữa tháng năm cô đơn
Posted at 27/09/2015
1075 Views
Tôi hơi nghiêng mặt nói: "Ối, đừng giật tóc em, em không muốn còn trẻ thế mà đã phải dùng Bá Vương[7'> đâu".
[7'> Bá Vương là thương hiệu dầu gội đầu dành cho những ai bị rụng tóc, hói đầu.
Đuôi mắt anh ta rất nịnh, tôi thấy Cao Y Thần có một vẻ bề ngoài rất hút gái, hơn nữa lại trở thành một khí chất lười biếng phong lưu.
Một nụ cười bay ra từ khóe miệng anh ta: "Không, anh chẳng trêu ghẹo em nào hết, toàn là các em ấy trêu ghẹo anh thôi, chỉ có duy nhất một người anh vẫn đang chọc ghẹo chính là em đấy".
Cái kiểu tán tỉnh lộ liễu thế, tôi không hiểu mới lạ.
Tôi cười, đành tròn mắt nói: "Nếu vậy thì em phải cảm tạ ân sủng của hoàng thượng rồi?".
"Không cần khách sáo đâu em". Anh ta chẳng ngại ngùng gì lấy tay vén tóc tôi qua tai, ngón tay mát lạnh trượt dần từ trên xuống dái tai, tôi run run, liền tỏ ra phật ý.
"Cao Y Thần, em thấy hai đứa mình nói chuyện thật vô vị", tôi nhìn giờ, đã không còn sớm nữa, nên dứt khoát nói: "Thôi, em về đây, nói chuyện với anh chẳng nói được điều gì trọng tâm cả".
Tôi đứng dậy định đi thì bị anh ta kéo lại, dưới ánh đèn mắt anh đảo liên hồi. Tay anh ta trắng như thế, dài như thế khiến người ta có thể nghĩ miên man, nhưng không có cảm giác an toàn như với Cố Tông Kỳ.
Anh ta gượng cười nhìn tôi: "Tịch Tịch à, không phải là em thích Cố Tông Kỳ đấy chứ?".
Tôi không nói gì, lòng đang rồi bời với muôn vàn suy nghĩ.
"Nhưng em nói là không muốn theo đuổi một tình yêu không thực tế cơ mà. Anh nói cho em biết Cố Tông Kỳ đã có người yêu, chẳng lẽ em muốn hạ mình đi làm người thứ ba? Nếu như em muốn như thế thì vừa nãy ai nói rằng những chuyện như vậy cháu không làm nổi?".
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta nhanh mồm nhanh miệng thế, tôi bực mình nói: "Có con chó mới nói thế".
Anh ta cười phá lên, lắc đầu nói: "Được, Dụ Tịch à, vậy thì anh sẽ xem xem em có biến thành con chó không nhé".
Tôi hất tay anh ta ra, bước về phía đại sảnh, không thèm quay đầu lại nhìn. Đầu tôi đang muốn nổ tung, sao Cố Tông Kỳ lại có người yêu rồi chứ? Vì sao vậy? Rốt cuộc là vì sao?
Thật không giống như trong tiểu thuyết tình cảm, những anh chàng đẹp trai thường độc thân, vẫn còn "trong trắng", chờ nữ chính tới "chà đạp".
Cái giọng đáng ghét kia vang lên rõ ràng: "Tịch Tịch, từ giờ đến khi em hai mươi lăm tuổi vẫn còn hai trăm bốn mươi ba ngày đấy".
Trời đã khuya lắm rồi, một mình tôi đi trong khuôn viên bệnh viện Đông Hoa. Cái thành phố sầm uất này vẫn thanh bình trong tiếng ca hát và ánh đèn xanh đỏ. Hai bên đường um sùm toàn cây ngô đồng, thân cây tuy đã nhuốm màu thời gian nhưng lá vẫn rất um tùm.
Đó chính là hơi thở của sự sống, mặc dù là vậy nhưng lá cũng sẽ dần khô héo và rụng đi.
Ánh đèn sáng trắng, bao trùm khắp mặt đất từ cổng viện đến tòa nhà, bước chân lên như đang đi dạo trên tuyết.
Tôi vào thang máy, ấn tầng sáu, nhưng lập tức thấy hối hận nên lại ấn tầng năm, để đối diện với Cố Tông Kỳ tôi cần chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Bước từng bước nặng nè, các phòng bệnh dường như đã tắt đèn. Ở bàn y tá cũng chỉ còn mỗi một cô đang viết hồ sơ bệnh án. Tôi tiến tới xem, thấy tay cô ấy vừa nghiêng cái, bút đã lăn đi rõ xa và cô ấy tỉnh giấc.
Tôi nhìn cô ấy vẻ thông cảm, trong lòng thấy hơi bồn chồn.
Có thể trong đêm yên tĩnh thế này, tôi rón rén vào văn phòng bác sĩ. Một vị bác sĩ nội trú đang nằm bò trên bàn ngủ, một sinh viên thực tập khóa ba thì chắc là vừa tỉnh ngủ nên chẳng quan tâm đến sự có mặt của tôi, ngất ngưởng mò vào phòng vệ sinh.
Cố Tông Kỳ thì đang ngồi trước máy tính, chống tay lên trán, mắt nhắm nghiền.
Trên màn hình máy tính là sơ đồ bệnh án của hai mươi lăm bệnh nhân, ánh sáng hắt vào khuôn mặt anh, lúc này trông anh thật đẹp. Anh cứ yên lặng ngồi im như thế trước mặt tôi, giống như một bức tranh cổ nhuộm màu thời gian. Tôi không lên tiếng cứ nhìn anh như thế, tôi nghĩ giờ cứ nhìn anh thêm một chút, biết đâu sau này chẳng còn cơ hội.
Ai bảo anh có người yêu cơ chứ, ai bảo tôi là một con người đạo đức.
Sau lưng vang lên tiếng ai đó uể oải nói, là cậu sinh viên thực tập vừa nãy: "Chào chị, chị tìm bác sĩ Cố à?".
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì anh mở mắt nhìn tôi, giây phút ấy ánh mắt tôi chạm với ánh mắt mệt mỏi, mơ hồ và yếu đuối của anh, nhưng chỉ trong tích tắc, nó biến mất. Anh chớp chớp mắt nói: "Ơ, là em à?".
Có thể là lâu quá không mở miệng nói, nên giờ cổ họng tôi tự nhiên lại không nói nên lời, mất một lúc lâu sau mới "ừ" được một tiếng.
Anh đứng dậy rót nước cho tôi, lấy trong ngăn kéo ra một quyển sách, đưa cho tôi nói: "Chính là quyển này đây".
Tôi sướng điên lên, lật trang đầu tiên đọc một lúc rồi lại lật đến đằng sau, nhận ra đúng là câu chuyện mà anh nói, nói về bác sĩ khoa Thần kinh, có điều là rất nhiều từ chuyên ngành mà tôi chẳng hiểu gì hết.
Anh kéo ghế cho tôi ngồi, lại rót thêm nước rồi ngồi xuống cạnh tôi dùng máy tính.
Được một lát, tôi hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên: "Có từ điển không anh?".
"Có từ không biết hả?".
Tôi không dám rời mắt khỏi đoạn văn dài khoảng mười sáu từ ấy, nói: "Vâng, từ chuyên ngành nhiều quá".
Anh quay sang nhìn rồi nói: "Có nghĩa là điện tâm đồ, đây là phẫu thuật mổ sọ não, anh nói chầm chậm, em ghi lại nhé, đừng vội".
Tôi thấy Cố Tông Kỳ có thể làm một quyển từ điển sống rồi, thậm chí còn là từ điển chuyên ngành đa chức năng.
Từng cơn gió thu đêm thổi nhè nhẹ, lướt qua mặt tôi, thổi bay sợi tóc ngắn trước trán anh, lật những trang sách của tôi và anh, thổi xô trái tim vốn đã từ lâu không nổi sóng.
Một chiếc là không biết vì sao lại rơi xuống bàn.
Những đường gân lá mảnh mai, trong sắc vàng khô vẫn giữ lại chút sắc xanh, màu sắc thuần khiết, tự nhiên nhất của tự nhiên bỗng nhiên tôi lại nhớ tới bài thơ Sống như hoa mùa hạ của Tagore[8'>: "Em đã thấy tình yêu, em tin vào tình yêu; Tình yêu như chiếc đầm đầy tảo lam; giống như một cơn gió se lạnh; len lỏi vào từng huyết mạnh đang thiếu máu của em; chiếm giữ lòng tin vào năm tháng".
[8'> Rabindranath Tagore (1861 – 1941) là một nhà thơ Bengal, triết gia, nghệ sĩ, nhà viết kịch, nhà soạn nhạc và tiểu thuyết gia. Người đoạt giải Nobel đầu tiên của Ấn Độ.
Đột nhiên tôi lại trở nên đa cảm.
Anh nhẹ nhàng nhặt chiếc lá, cười và nói với tôi: "Em biết không, anh nhớ tới câu thơ cuối cùng trong bài Sống như hoa mùa hạ của Tagore: Bát nhã ba la mật, từng tiếng từng tiếng; thì hãy sống như hoa mùa hạ và chết như chiếc lá mùa thu, ta còn muốn những gì nữa".
Tôi ngẩn người, chưa đợi tôi mở miệng, điện thoại phòng trực đã reo lên.
Trong đêm tĩnh vắng, không khí yên ắng ngoài hành lang chợt bị phá tan, tôi thấy tiếng cô y tá bên kia hô hào: "Cấp cứu, cần kiểm tra lại phẫu thuật mổ bụng".
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Cố Tông Kỳ quay sang nói với tôi: "Xin lỗi em, kiểm tra lại phẫu thuật mổ bụng chắc phải mất thời gian lắm, muộn như thế này rồi, nếu em thấy về không an toàn thì cứ ở lại đây đợi, lát nữa anh gọi xe cho em.
Nói xong anh chạy vội đi, ống nghe còn treo trên cổ anh, theo sau là một bác sĩ nội trú, hai sinh viên thực tập, cảnh ấy sao mà giống các bác sĩ cấp cứu trong Code Blue vậy.
Tôi cầm cuốn sách của anh, đứng ngoài hành lang lạnh lẻo đợi thang máy.
Trong đầu tôi lại nhớ tới lời của Cao Y Thần và cả hình ảnh của Cố Tông Kỳ, cái tên khốn Đồng Nhược Thiên kia có khi đã bị tôi cho vào quên lãng rồi.
Thế nên tôi mới rất vui, đúng là cái mới chưa tới thì cái cũ chưa đi, nhưng tôi mất những ba năm mới nhận ra điều đó.
Chương 4 - Em đã từng yêu anh nhưng giờ chỉ muốn quên anh
Về tới ký túc xá, không ngủ được nên tôi tranh thủ dịch hai chương truyện, đến khi trời tờ mờ sáng thì tôi cũng viết xong. Cảm thấy cả người như sắp kiệt sức đến nơi, lôi điện thoại ra nhìn giờ, thấy có một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.
Đều là của Cố Tông Kỳ, anh hỏi xem tôi đã về đến ký túc xá chưa, hai tin nhắn cách nhau khá xa.
Tôi nghĩ chắc khi anh làm phẫu thuật có dư chút thời gian và rảnh tay nhắn cho tôi cái tin, đúng là phong thái của đại sư, tôi nhắn lại nói: "Em đã về từ lâu rồi, cám ơn anh nhé". Sau đó tắt máy và leo lên giường ngủ ngon lành.
Đến khi tỉnh lại thì đã đến chiều, bạn cùng phòng không biết đã đi đâu từ sớm.
Nói đến đây thì tôi là một người rất cô đơn, tính cách thì không được các bạn nữ ưa thích lắm. Từ hồi học đại học thì tôi đã không hoà đồng cùng tập thể rồi, các bạn trong ký túc tụ tập bàn chuyện quần quần áo áo, tán phét thì tôi chẳng bao giờ tham gia. Bọn họ tu tập ăn uống hát hò sinh nhật thì tôi cũng không thuộc diện được mời.
Nhiều lúc tôi thấy tình bạn giữa con gái với nhau thật là giả dối. Có lúc rõ ràng thấy quần áo của họ không đẹp, thế mà cứ phải ra sức cười tươi khen nó đẹp; hay khi người ta yêu, thì lại toàn phát ra lời chúc hạnh phúc giả dối, còn trong lòng thì lại mong họ sớm chia tay.
Tôi chẳng cần những tình cảm giả tạo ấy của người khác, cũng không cần phải để ý đến sắc mặt của họ.
Tần Chi Văn nói tôi một mình lâu rồi nên quên mất phải sống với người khác thế nào, nhưng cậu ấy cũng chẳng có tư cách gì mà nói tôi.
Duy nhất chỉ có một cô bạn có thể nói chuyện với tôi được vài câu là bạn học hồi cấp ba. Giờ cô ấy đang học nghiên cứu sinh trên miền bắc, thường xuyên lên mạng nói chuyện với tôi, chia sẽ những hậm hực về bạn cùng phòng rồi gửi ảnh các hotboy để an ủi nhau.
Tôi vào mạng, đúng lúc cũng thấy cô ấy trên mạng, tôi tâm sự với cô ấy rằng gần đây tôi quen môt vị bác sĩ cực kỳ tốt, lại cực đẹp trai, nhưng mà người ta có người yêu rồi, đây chính là điều khiến tôi đau đầu nhất.
Cô ấy trả lời chỉ một chữ: "Tấn công".
Để tỏ ra trượng nghĩa tôi nói: "Thôi".
"Sao vậy, một chàng trai tốt không phải được đào tạo mà thành, mà là được một người con gái đào tạo ra, đợi chúng ta đến cướp".
"Cậu tử tế chút có được không vậy?".
"Có tử tế thì cũng không giúp cậu tìm người yêu, cũng không làm cậu lấy được giấy đăng ký kết hôn, cũng không giúp cậu sinh con được".
Tôi vẫn rất kiên định, kiên quyết một cách lạ thường, nói: "Không cần".
"Vậy thì chiến lược lần này của cậu hỏng rồi", rõ ràng là cô ấy đang cười tôi.
"Không phải". Tôi vẫn rất cứng đầu nói: "Chỉ là trượt thời gian thôi".
Phía bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì triển khai chiến thuật của cậu đi, có tin tức gì mới thì thông báo với tớ một tiếng nhé. À đúng rồi, cậu có ảnh anh ta không? Gửi tớ xem nào".
Tôi không có, nếu có thì nhất định cũng không gửi cho cô ấy xem, thế nên tôi trả lời rất dứt khoát: "Không có".
Avatar của cô ấy tối luôn, nhưng lại sáng ngay lập tức, cô ấy bảo: "Dụ Tịch, à, nhớ là đừng có nóng vội nhé, nhớ lời dạy của tớ, kiểu con trai như vậy chỉ có thể cưa chầm chậm thôi, không được làm gì hấp tấp quá".
Nhớ lại Cố Tông Kỳ nói câu bông đùa hôm nọ, tôi gục trán xuống bàn phím.
Bên ngoài mặt trời sáng rực, tĩnh mịch. Tôi bắt đầu kiểm điểm lại cuộc sống ba năm qua, giống như mùa thu rực rỡ, bề ngoài thì chói lọi nhưng thực ra còn cách cái lạnh lẽo của mùa đông không xa nữa rồi.
Giờ đến yêu tôi còn không biết nữa, huống hồ bảo tôi bày tỏ tình cảm với một người con trai mà tôi thấy tuyệt vời.
Con người tôi từ khi Đồng Nhược Thiên ra đi dường như đã bị hoá đá, không thể có biến chuyển gì được nữa, dần dần bắt đầu mọc ra sâu rồi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng phần nào đó của đời tôi đã bị người đàn ông kia mang đi.
Cảm giác trái tim rung động và chịu đựng, có thể yêu hèn mọn, khóc âm thầm, tất cả đều dở dang.
Có khi dễ dàng rung động trước một người, nhưng lại toàn chùng bước, càng tiến về phía trước càng lo sợ sự thật được công bố...