Hoa nở giữa tháng năm cô đơn
Posted at 27/09/2015
1099 Views
Nhưng vừa rồi lúc Cố Tông Kỳ đợi tôi ngoài cổng, cô lại mỉm cười nói: "Trời lạnh thế này, sao lại để đứng ngoài gió lạnh đợi chứ, lên đi lên đi".
Tôi giật mình vội kéo Cố Tông Kỳ chạy lên trên.
Khó thấy có một ai đó cũng ở trong ký túc, thấy Cố Tông Kỳ nên đã hơi giật mình, cười rất tươi với tôi: "Ái chà, Dụ Tịch, bạn giấu bạn trai lâu như thế, cuối cùng cũng chịu đưa anh ấy ra ánh nắng rồi hả?".
Tôi "hi hi" cười gượng, không nói gì, Cố Tông Kỳ ngồi vào chỗ của tôi, tự nhiên lật mấy quyển sách đang để lộn xộn trên bàn, máy tính mở một bên vẫn tải phim hoạt hình.
Dòng nước nóng dội qua người, tôi như thấy hạnh phúc như được sống lại sau cơn hoạn nạn.
Nhưng chỉ một lúc, tôi lại không thấy hạnh phúc nữa, tôi nhớ ra trong đống sách dày cộp đó có quyển Thiên đường đã mất của John Milton, Rừng Nauy của Haruki Murakami, rồi quyển Chùa vàng của Mishima Yukio.
Đều là những tiểu thuyết đen khoác bên ngoài lớp áo văn học nghệ thuật.
Vẫn may là còn không có quyển Kim bình mai, nhưng mà quyển nào cũng có hình ảnh, mà còn có những quyển ông chủ tôi đặc biệt tôn sùng như: Bà Bovary của Gustave Flauberr, Người tình của phu nhân Chatterley của D.H Lawrence.
Đây là đều là kết tinh mỹ học và luân lý của nhân loại.
Hốt hoảng tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, vội vã đến trước mặt anh, còn may, anh đang xem tập một Code blue, đoạn cậu trai trẻ đang tiến hành phẫu thuật tách khí quản.
Tôi khe khẽ bước ra sau lưng anh, ôm lấy vai anh, thì thầm vào tai anh: "Người ta đẹp trai hơn anh chứ?".
"Ừ".
Tôi xuýt xoa một lúc rồi cười to: "Lúc đó em vừa đọc quyển này vừa tiếc vì đã không học ngành y, nếu không thì bây giờ tốt biết mấy, áo blouse này, được cứu người chữa bệnh này".
"Học y mệt lắm".
"Vâng, vâng, nên em nhất định tìm một bác sĩ được rồi'.
Anh nắm chặt tay tôi, mỉm cười: "Em ý, đúng là... tắm xong rồi hả? Mùi gì mà thơm thế?'.
Tôi ngửi lại, chợt nhận ra: "Ồ, là hoa khô đấy, để trong tủ quần áo cho thơm, khoảng mấy ngày em không ở đây nên mùi hoa nồng hơn đấy, để ra ngoài một lúc là mùi cũng bớt đi thôi".
"Thu dọn xong chưa, xong rồi thì đi thôi".
"Ừ".
Về đến bệnh viện đã là mười giờ rồi, tôi không thấy mệt gì cả, lại ngồi xem phim hoạt hình.
Ngoài hành lang thỉnh thoảng lại vọng đến những tiếng bước chân, khiến tôi theo quán tính nhìn ra ngoài, có lúc thấy Cố Tông Kỳ cầm quyển bệnh án đi qua, theo sau là một thực tập sinh.
Có lúc anh lại ghé vào nhìn tôi, mỉm cười với tôi, tôi lại thấy ngọt ngào ấm áp hơn.
Sau đó mệt quá, tôi lại mơ màng đi vào giấc ngủ, thấy có ai đó khẽ nhấc tay tôi lên, cho vào trong chăn, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy tóc mái rũ xuống, tôi gọi một tiếng: "Cố Tông Kỳ...".
Anh mỉm cười, vậy là tôi lại có một đêm không mơ ngủ.
Ngày thứ hai thực tập sinh đổi ca đến thăm tôi, lúc đó tôi đang xem Code Blue, cô liếc mắt một cái, rít lên tiếng thích thú thiếu chút nữa là nhẩy cẫng lên: "Ôi, anh chàng đẹp trai đó".
"Phim Nhật Bản, bộ phim về y tế, rất thích hợp xem khi nằm trong viện, chị xem kìa còn có cả anh chàng đẹp trai nữa, đẹp trai hơn thầy Cố của các chị nhỉ?".
Cô ta nhìn tôi một cái rồi cười: "Không, đâu có, thầy Cố và phong thái của anh ta hoàn toàn không giống nhau, không thuộc cùng một kiểu đẹp trai, nếu có người bạn trai như thầy Cố, tôi nguyện được ở bệnh viện hàng ngày".
Tôi hơi chau mày lại: "Nếu sớm biết có người bạn trai như thầy giáo Cố đây, em cũng nguyện đi học nghề y".
Cô gật đầu đồng ý: "Hê, hai chúng ta đổi nhé?".
"Đổi cho chị cởi đồ lên bàn mổ rồi bị giày vò nhé?".
"Cũng được thôi!".
Tôi chỉ vào bụng dưới bên phải mình: "Tiếc quá, cái thứ mãn tính này lại nằm trong người em cơ, hay là đợi em cắt bỏ xong rồi, rồi chuyển nó sang cơ thể chị nhé?".
Cô nhếch mép: "Cảm ơn, không cần".
Một lúc lâu sau, cô nhìn tôi, tôi bị nhìn đến mức thấy da đầu tê tê, lại phải giả vờ như không quan tâm, cô nói khẽ: "Hóa ra thầy Cố thích kiểu người như em à?".
Tôi cười cười: "Thất vọng lắm nhỉ?".
"Ừ, rất thất vọng, nhìn cũng tạm ổn, chỉ là thông minh lanh lợi khiến người khác phải ngạc nhiên".
"Không tốt sao?".
Cô nheo nheo mắt: "Chúng tôi đều sợ em bắt nạt thầy Cố". Nói xong vội bước đi.
Sau đó do tôi yêu cầu cương quyết được đổi bác sĩ điều trị, là bác sĩ điều trị rất có thực lực, không mổ thường mà áp dụng kỹ thuật mổ nội soi.
Lúc tôi bị tiêm một mũi an thần rồi được đưa vào phòng mổ, vẫn còn nhớ Cố Tông Kỳ rất sốt ruột đứng ngoài cửa phòng mổ, bố nuôi tôi vỗ vai anh, động viên: "Không có gì đâu, con bé này hay xấu hổ lắm, nếu bị con nhìn thấy hết, thì việc đầu tiên nó làm khi tỉnh dậy sẽ là khóc to lên đấy, bây giờ thì tốt rồi".
Tôi thấy lông mày anh hơi chau lại: "Nhưng...".
"Nhưng cái gì? Chỉ là phẫu thuật ruột thừa thôi mà, phẫu thuật đơn giản thế mà, trừ phi ruột thừa của nó không ổn, chạy linh tinh, đợi một lúc nữa bác sẽ đi xem thế nào".
Thế là tôi nở nụ cười rạng rỡ với bố nuôi.
Sau đó tôi bị hỏi làm phẫu thuật gì, gượng gạo cởi quần, nằm xuống gây tê, sau đó chẳng biết gì nữa cả. Sau khi tôi tỉnh dậy, ý thức vẫn còn mơ hồ, chỉ nghe thấy Cố Tông Kỳ không ngừng gọi tên tôi, bảo tôi đừng ngủ.
"Tịch Tịch, từ từ hãy ngủ, có nghe thấy anh nói không?".
"...Ừ...".
"Phẫu thuật nhanh lắm, vết khâu cũng rất nhỏ, ba ngày là ổn rồi".
"...Liệu có sẹo...".
"Không có đâu, cứ yên tâm nhé".
"...Cố Tông Kỳ...".
"Ơi?".
"Hình như em rất đói, hay là rất khát, phẫu thuật gì mà trước khi phẫu thuật không được ăn uống chứ, ghét thật đấy...".
"Em muốn ăn gì?".
Sau đó tôi nghe thấy tiếng của bác sĩ gây tê: "Được rồi, sắp hết thuốc tê rồi, có thể ngủ được rồi đấy".
"Tịch Tịch, bây giờ thì ngủ đi nhé".
Trong lúc mê man, anh nắm lấy tay tôi, cảm giác ấm áp truyền sang tôi, tay không còn lạnh lẽo nữa, tôi yên tâm nhắm mắt, nhưng, đúng là chẳng thể ngủ được nữa.
Tôi hiểu ngay là thuốc mê đã hết rồi, còn ngủ gì nữa chứ.
Tôi liền mở mắt, dáng vẻ lanh lợi, mắt mở to, kéo kéo áo blouse của anh, hùng hổ hỏi anh: "Nói thật đi, anh có vào phòng mổ không, có nhìn thấy em không mặc gì không?".
Anh không trả lời, vì y tá và bác sĩ gây mê đứng bên cạnh đều đang cười.
Chương 10 - Lòng rối như tơ vò
Điều tôi không thể ngờ tới, em gái Dụ Lộ là người đầu tiên đến thăm tôi.
Mặc dù mục đích của nó, chắc chắn là gặp Cố Tông Kỳ.
Không phải là tôi quen nghĩ người khác luôn lợi dụng và có ý đồ như thế, nhưng thực tế là con người ta làm việc gì cũng đều phải có mục đích và động cơ.
Tôi vẫn cho rằng si tình là một việc rất có sức hút. Nhưng cô em bé nhỏ của tôi lại là người vô vị, nó có quá nhiều thời gian và sức lực để say mê công trình này. Lúc đó tôi đang nằm trên giường xem phim hoạt hình, bộ phim tình cảm Hắc quản gia, đang đến đoạn hài hước, chuyện chòng ghẹo hay không chòng ghẹo con ác ma bị nuôi trong chuồng.
Đang lúc cười ầm ĩ thì có người đi vào, tôi đoán đó là y tá gì đó, nên cũng không ngẩng đầu lên, đến khi bên cạnh có thanh âm khô khốc: "Chị đang làm gì vậy? Phim hoạt hình? Thật là trẻ con!"
Nhưng mắt nó thì vẫn nhìn vào anh chàng đẹp trai đó, tôi "hi hi" hỏi: "Em đến làm gì?"
"Thăm chị mà, chẳng phải nói chị bị bệnh sao?"
Tôi lắc tay cười cười: "Chị rất khỏe, cảm ơn em đã đến thăm."
Nó mở cửa sổ ra, hơi ấm trong phòng nhanh chóng bị gió thổi bay, nó đứng trước nắng, ánh nắng mờ nhạt vương trên chăn tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, bỗng cảm thấy, hóa ra cô gái bé nhỏ này đã trưởng thành rồi...