Snack's 1967

Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

827 Views



- Bạch Nhạn!

Phía sau lại có người cất tiếng gọi.

Lâm Phong dừng chân, nghe như giọng nói của người vừa mới diễn thuyết kia, bèn ngoái đầu lại nhìn.

Khang Kiếm chăm chú bước qua cô ta, đi thẳng tới chỗ Bạch Nhạn đang cười đứt hơi.

Bạch Nhạn ngừng cười, hơi khom người, hai tay chắp phía trước như nhân viên phục vụ trong khách sạn, cung kính nói với Khang Kiếm:

- Sếp Khang, xin chào.

Khang Kiếm nhíu mày, không thèm đếm xỉa tới những ánh mắt trên lối đi đang nhìn về phía này, đi thẳng tới trước mặt Bạch Nhạn:

- Đúng lúc quá, em tụ tập với bạn bè ở đây à?

- Bẩm sếp, không phải tụ tập mà là tham dự đám cưới của đồng nghiệp. Ra ngoài một lát cho thoáng, bị tiếng vỗ tay thu hút, vô cùng vinh hạnh được nghe bài diễn thuyết đặc sắc của sếp.

Bạch Nhạn lại cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh tinh nghịch.

- Nếu là đám cưới, vậy chắc không ít bàn đâu nhỉ!

- Hơn ba mươi bàn, không để ý nữa. Sếp Khang, anh cứ làm việc đi, em đi trước...

- Nhiều bàn tiệc như vậy, chắc không để ý việc có thêm mấy vị khách đâu nhỉ! – Khang Kiếm ngắt lời Bạch Nhạn.

Bạch Nhạn ranh mãnh nghĩ: Chẳng lẽ ông sếp Khang này định ăn chùa?

- Anh và cậu Giản, cậu Ngô từ văn phòng đi thẳng tới đây, đến giờ vẫn chưa ăn cơm tối. – Khang Kiếm nói thêm một câu.

- Nhà hàng dưới khách sạn có lẽ vẫn còn mở cửa. – Bạch Nhạn chớp mắt, vui vẻ nhắc nhở.

- Bây giờ xuống đó, rồi gọi món, rồi lại đợi người ta nấu, không biết phải mất bao lâu. Có phải em sợ bọn anh không đưa tiền mừng không, cậu Giản?

Khang Kiếm quay người lại.

- Đừng, đừng...

Bạch Nhạn vội thò tay bịt miệng anh lại.

- Sếp Khang, anh giá lâm đám cưới của đồng nghiệp em là vinh hạnh mấy đời của vợ chồng họ. Nhưng mà... – Cô nghiêng đầu, dài giọng – Cả đời người ta mới có một lần đám cưới, khó khăn lắm mới được làm nhân vật chính, nhân vật tầm cỡ như anh đi vào, chẳng phải là soán ngôi của họ sao?

Không hừ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, xòe tay:

- Xem ra anh không được tiếp đón rồi. Thôi vậy, chúng ta ra ngoài ăn. Đồ của em vẫn ở bên trong hả?

Anh chỉ vào hội trường cách đó không xa.

Bạch Nhạn đơ người, "chúng ta" này bao gồm cả cô sao? Cô được người ta mời đến đây đó, quà mừng cũng to lắm nha. Hiện giờ đến bạn trai cô cũng chẳng có, muốn thu hồi vốn chả biết đến bao giờ, chỉ còn cách tối nay ăn nhiều uống nhiều một chút mới có thể an ủi ví tiền bị tổn hại thôi.

- Sếp Khang, bỏ về giữa chừng, đồng nghiệp của em sẽ giận mất. Hơ hơ, sếp Khang cứ đi đi, chúc anh tối nay ăn ngon miệng. – Cô lấn tới không chút dấu vết.

- Em là phù dâu à? – Khang Kiếm không cử động, ánh mắt ngời sáng.

- Không phải, không phải.

- Vậy thì đi thôi, mấy trăm khách, thiếu một người cũng chẳng ai biết. Nhanh lên, anh đói lắm rồi.

Khang Kiếm bỗng đưa mắt nhìn người đẹp Lâm Phong vẫn đang đứng ngơ ngác bên cạnh:

- Cô là đồng nghiệp của Bạch Nhạn phải không, làm phiền cô vào trong lấy đồ của Bạch Nhạn ra, nếu có ai hỏi nhờ cô nói giúp cô ấy một tiếng. Cảm ơn cô!

Vô cùng khách sáo nhưng lại khiến người ta không thể từ chối.

Lâm Phong gật đầu như bị thôi miên, chẳng thèm hỏi Bạch Nhạn một câu, đi thẳng vào hội trường, chẳng mấy chốc đã mang áo khoác và túi xách của Bạch Nhạn ra ngoài.

Bạch Nhạn vẫn mỉm cười, nhưng ý cười chỉ xa xôi thoảng qua, không đọng vào đáy mắt.

Khang Kiếm đón lấy áo khoác và túi xách của Bạch Nhạn, cảm ơn Lâm Phong thêm lần nữa rồi thảnh thơi đi về phía thang máy.

Giản Đơn và thư ký Ngô đã đợi ở cửa thang máy được một lúc.

- Anh ấy là họ hàng của cậu à?

Lâm Phong tò mò chết đi được, cô nàng đã nhận ra rằng, Khang Kiếm và Bạch Nhạn nói chuyện vô cùng thân thiết.

Bạch Nhạn trừng trừng nhìn theo bóng Khang Kiếm, trợn mắt nói:

- Mình mà có người họ hàng như thế thì đã vênh vang ở bệnh viện từ lâu rồi.

Hàng mi dài thanh tú của Lâm Phong chớp chớp không ngừng:

- Vậy hai người là?

- Quan hệ giữa lãnh đạo và người bị lãnh đạo.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Phong đưa mắt dõi theo Bạch Nhạn đi vào thang máy, mái tóc dài đen óng nhẹ nhàng lúc lắc trên vai.

Tài xế đã lái xe tới trước cửa khách sạn, Khang Kiếm hạ giọng nói với Giản Đơn điều gì đó, Giản Đơn liếc Bạch Nhạn, mỉm cười mở cửa xe, thư ký Ngô ngồi đằng trước, anh ta ngồi đằng sau, xe bắt đầu chạy.

- Phía trước là phố đi bộ, có một nhà hàng vịt quay Bắc Kinh chính gốc, chúng ta tới đó ăn.

Khang Kiếm vừa nói vừa sánh vai đi xuống cùng Bạch Nhạn. Ra đến đường, anh vòng qua Bạch Nhạn, đi phía ngoài cô.

- Anh cũng biết loại nhà hàng nhỏ này? – Bạch Nhạn ngạc nhiên hỏi.

- Em cứ tưởng anh không ăn thức ăn phàm trần hay sao?

- Anh ăn cao lương mĩ vị chứ, còn đây là thức ăn của người bình dân mà!

Hình như Khang Kiếm đang rất vui, anh cười cười:

- Con người ta chỉ có phân công công việc khác nhau, chứ không phân chia giàu nghèo. Nếu buổi tối không phải làm thêm, anh cũng thường cùng với mấy cậu thư ký ra ngoài uống rượu.

Có điều, cơ hội như vậy không nhiều.

Trong quán có bàn tròn, cũng có bàn tình nhân ngồi đối diện nhau, Khang Kiếm đi tới một chiếc bàn vuông ở góc trong, Bạch Nhạn kéo tay áo anh:

- Sếp Khang, chúng ta phải ngồi phòng riêng.

- Hai người thì không cần, ngồi ở ngoài ăn là được rồi.

Khang Kiếm tao nhã ngồi xuống, cầm thực đơn lên.

Bạch Nhạn nuốt nước miếng, liếc ngang liếc dọc khắp quán, quả nhiên, gương mặt thường xuất hiện trên truyền hình của Khang Kiếm đã thu hút sự chú ý của những thực khách khác, tiếng xì xào nổi lên khắp bốn phía.

Bạch Nhạn nhắm mắt lại, thôi kệ, anh ta không sợ lời ong tiếng ve ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, cô còn sợ cái gì chứ?

Hai người gọi hai món xào, một món canh, nửa con vịt, không gọi rượu mà gọi món chính ra luôn. Vịt quay đúng là rất ngon, nước chấm cũng rất đúng vị, chỉ có hành là hơi hăng một chút.

Khang Kiếm hình như đói ngấu, suốt bữa ăn không nói gì, chỉ chăm chú ăn. Giữa buổi, điện thoại réo hai lần, anh mở ra xem rồi ấn nút tắt. Sau đó điện thoại lại réo, anh tắt máy luôn.

Bạch Nhạn đã ăn một chút ở tiệc cưới, tối ăn nhiều sợ béo, chỉ gắp vài miếng rau, sau đó ôm tách trà nóng cho ấm tay, thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm.

Dù là hiền lành ngồi trong một quán ăn nhỏ, lẫn với những người bình dân bình thường, nhưng vẻ nghiêm nghị và sang trọng của Khang Kiếm vẫn khiến người khác không thể coi thường. Rồng vẫn là rồng, sâu bọ vẫn là sâu bọ, Bạch Nhạn than thầm.

Thanh toán xong ra ngoài, đứng ở cửa, gió lạnh thổi qua khiến Bạch Nhạn rét run.

- Sếp Khang, anh có người đến đón hay là bắt xe về?

Ăn xong rồi, đương nhiên là phải cáo từ, cô vẫn còn kinh sợ cái màn "đi dạo trong mưa" lần trước.

Khang Kiếm nhìn đèn đường trong màn đêm:

- Ăn no quá, đi dạo với anh được không?

Cô nói không thì được sao? Tối nay, Bạch Nhạn coi như đã lĩnh giáo tác phong quyết đoán của sếp Khang, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cô nhìn anh cười tủm tỉm:

- Đó là niềm vinh hạnh của em.

Hai người chầm chậm đi dọc con phố đi bộ, rẽ rất nhiều ngã rẽ, dừng lại trước mấy cửa hàng, bình phẩm những mặt hàng bày trong tủ kính, lại đi xuyên qua quảng trường Nhân Dân, ngang qua một cửa hàng bán rau, Bạch Nhạn dừng lại.

- Sếp Khang, anh có biết giá rau tươi và giá thịt cá mùa này không?

Khang Kiếm sững người, cau mày lại theo thói quen.

Gió khá lạnh, Bạch Nhạn dựng cổ áo khoác lên, cười thản nhiên:

- Lúc năm tuổi em đã biết rồi, lại còn biết mặc cả nữa. Sếp Khang, lúc năm tuổi anh biết làm những gì?

Năm tuổi? Đang học quốc họa hay học đàn violon, hay là ông anh họ từ nước ngoài về đang dạy anh giao tiếp tiếng Anh nhỉ? Khang Kiếm đứng dưới ánh đèn vàng vọt trước cửa hàng rau, lặng lẽ ngắm nhìn ánh sáng lấp lánh đầy mê hoặc trong đôi mắt to đang chớp của Bạch Nhạn.

- Anh xem, từ nhỏ chúng ta đã không có chung sở thích rồi. Sếp Khang, thời giờ của anh như ánh dương ấm áp, nên chiếu sáng cho đất trời Tân Giang rộng lớn, tuyệt đối không nên lãng phí vào em, em sẽ cảm thấy tội lỗi lắm. Cảm ơn anh đã mời em ăn cơm, có gì căn dặn cứ bảo anh Giản gọi điện cho em. Để em gọi xe giúp anh.

Nói đoạn cô bèn chạy ra đường, giơ tay vẫy xe.

Cô thật thông minh, nhìn thấu ý đồ của anh, lại một lần nữa tế nhị mà kiên quyết từ chối anh.

Nhưng cô đã nhầm, nếu anh dễ bị đuổi khéo như thế, thì giờ này họ đã chẳng đứng ở đây.

Khang Kiếm túm lấy bàn tay cô đang đưa ra trong gió.

- Bạch Nhạn, đợi chút. Trước đây anh và em không cùng một thế giới, nhưng nếu có cơ hội ở bên nhau, chúng ta sẽ tìm được tiếng nói chung, sở thích chung, dần dần sẽ trở thành đồng bào.

- Chắc chắn điều đó không thể xảy ra.

Bạch Nhạn muốn rút tay về, nhưng anh càng nắm chặt hơn.

- Em chưa thử, làm sao biết được là không thể xảy ra?

Ánh mắt Khang Kiếm sáng quắc như ngọn đuốc.

Bạch Nhạn bật cười lắc đầu:

- Sếp Khang, xin hỏi anh thích em ở điểm nào?

- Khởi đầu của tình cảm không phải là một bài toán, nhất định phải có đáp án chính xác. Ánh mắt của em, giọng nói của em, từng hành động của em chính là lý do, có được không? Bạch Nhạn, anh rất nghiêm túc. Hãy làm bạn gái của anh, chúng ta đến với nhau thử xem.

- Em có thể xuống nhà bếp nhưng tuyệt đối không thể lên đại sảnh, sếp Khang, anh dụi mắt nhìn cho kĩ, rường cột nước nhà như anh đừng để bị hủy hoại trong tay em.

Bạch Nhạn tận tình khuyên bảo, trong lòng cảm thấy bất lực, con người này đúng thật là cố chấp.

Khang Kiếm nghiêm giọng trả lời:

- Nếu thật sự bị hủy hoại, anh sẽ không hối tiếc. Cá nhân anh cho rằng việc anh làm rường cột của nước nhà với việc em không lên được đại sảnh chẳng liên quan nhiều đến nhau.

Bạch Nhạn không đáp, chỉ nhìn anh với vẻ không thể nào tin.

- Anh thật sự dũng cảm. – Hồi lâu sau, cô mới thở hắt ra một hơi, cắn môi nói. – Sếp Khang, anh coi trọng em như vậy lại khiến em thấp thỏm không yên, đương nhiên cũng có một chút hư vinh. Em sẽ không nói gì nữa, như vậy được không, anh có thể tìm thám tử tư, hay là đến Sở Công an tìm một người thân tín, tới đoàn Việt kịch ở huyện Vân âm thầm tìm hiểu gia cảnh của em, sau đó anh sẽ biết tại sao chúng ta lại không cùng một thế giới...