Hoa hồng giấy

Posted at 27/09/2015

1721 Views

Thôi, không nói nữa, mình phải vào siêu thị càn quét đây.

Cúp điện thoại, Bạch Nhạn cười rạng rỡ. Cô biết ngay Liễu Tinh mang tâm trạng rối như tơ vò này gọi điện kể lể với cô đâu phải chỉ vì Lý Trạch Hạo. Trong lúc tình cờ, đồng chí Giản Đơn đã khuấy động một hồ nước xuân rồi!

Những ấm ức có thể nói ra miệng thì không coi là ấm ức, người yêu có thể bị người khác cướp đi, càng không đáng là người yêu.

Yêu không đủ, nên mới kiếm cớ thật nhiều.

Cô nàng Liễu Tinh này, chỉ sợ trong lòng đã chọn rồi, bây giờ chẳng qua cần có một người giong cờ khích lệ mà thôi.

Bạch Nhạn chất đầy một xe từ đồ dùng hàng ngày cho đến đồ ăn vặt, rau quả, thịt cá nhét đầy bốn cái túi to, đủ cho một gia đình ăn trong nửa tháng, rồi mới ra thanh toán.

Nhiều đồ quá, không mang lên xe buýt được, cô đành gọi taxi về nhà.

Ngày Tết, bác tài rất vui tính nên xe chạy thẳng tới chân cầu thang. Bạch Nhạn xách túi đi xuống, vừa trả tiền xe xong thì điện thoại trong túi reo mãi không ngừng. Để mặc đống túi tắm xiêu vẹo, cô luống cuống rút điện thoại ra.

- A lô?

- Cô nhóc đang làm gì mà thở gấp thế? – Lục Địch Phi thân mật hỏi, giọng khàn khàn như đang thổi vào tai cô.

- Tìm tay để nghe điện thoại của anh chứ gì nữa! Thị trưởng Lục, năm mới vui vẻ!

- Nghe em gọi anh như thế, anh thấy năm mới chẳng có gì vui cả. – Lục Địch Phi trách móc, tỏ vẻ bị tổn thương – Đã nói cả trăm lần rồi, gọi là Địch Phi! Nếu em lười, muốn trốn việc, gọi một tiếng Phi anh cũng có thể chấp nhận được.

Bạch Nhạn cười khúc khích không đáp.

- Có biết anh đang ở đâu không? – Lục Địch Phi trêu ghẹo phụ nữ trước giờ luôn là cao thủ, chưa bao giờ thấy tẻ nhạt.

- Trên tỉnh!

- Không, trên giường. – Giọng Lục Địch Phi lại thấp thêm mấy phần, như đang thủ thỉ – Buổi tối phải ra ngoài ăn tiệc tất niên, không biết mấy giờ mới được về nên anh ngủ bù trước, nhưng bỗng nhớ tới em. Ngày mai, ha ha, cũng tức là năm mới rồi, anh về Tân Giang rồi sẽ đón em đi đảo Giang Tâm bắn pháo hoa.

- Con người em làm việc không có kế hoạch, anh đừng tạo áp lực cho em. Chuyện năm sau để năm sau tính. – Bạch Nhạn cười.

- Em... đã gặp Khang Kiếm chưa? – Lục Địch Phi bỗng đổi đề tai.

- À, gặp rồi, đúng như anh nói, tinh thần không tệ.

- Chỉ thế thôi?

- Anh muốn em tường thuật chi tiết cho anh nghe? – Bạch Nhạn ranh mãnh ngước mắt lên.

Lục Địch Phi buồn bực nói:

- Không cần đâu. Cô nhóc, anh không phải là kim cương, em đừng làm tổn thương trái tim anh.

- Thị trưởng Lục, anh đã đọc sách của Diệc Thư[1'> chưa?

[1'> Diệc Thư: nữ văn sĩ Hồng Kông

- Không đọc. Sách đàn bà con gái, anh không thèm xem.

- Hi hi, cũng có câu của chị ấy triết lý ra phết. Trong cuốn Chỉ là mộng tưởng chị ấy viết: Nếu yêu một người thì ngàn vạn lần không nên sống chung hay kết hôn với người đó. Duy trì một khoảng cách rộng lớn, thỉnh thoảng gặp gỡ, có thể ái mộ mà nhìn nhau bằng ánh mắt tôn kính, hỏi một câu nhẹ nhàng vu vơ "Khỏe không?", một năm một lần là đủ. Anh Lục, nói chuyện với anh qua sóng điện thoại xa xôi như thế này cảm thấy thật ấm áp. Hẹn gặp lại năm sau!

Cô le lưỡi, không đợi Lục Địch Phi nói tạm biệt đã ngắt máy luôn.

Công tử như Lục Địch Phi luôn có phụ nữ xếp hàng theo đuổi. Cho dù là anh ta chủ động theo đuổi cũng chẳng mấy tốn công. Bạch Nhạn tin rằng, nếu cô không phải là gì đó của sếp Khang thì Lục Địch Phi chẳng thèm để mắt tới cô. Cái gọi là động lòng, có lẽ vẫn là nhằm vào sếp Khang. Lục Địch Phi rất thông minh, cứ bị cô tỏ ý từ chối hết lần này đến lần khác như thế này, anh ta sẽ nhanh chóng dừng bước.

Thực ra Lục Địch Phi không hẳn là người xấu bụng.

Quan trường như chiến trường, đầy rẫy âm mưu và thủ đoạn.

Tay xách bốn cái túi, Bạch Nhạn hổn hển lê bước lên lầu, vừa mới rút tay tìm chìa khóa thì phát hiện cửa khép hờ, bên trong có tiếng nói.

Chim chóc cũng có ngày nghỉ ngơi, không phải cô may mắn tới mức lại bị trộm ghé thăm đấy chứ?

Leo cầu thang một mạch lên đến đây, Bạch Nhạn đã thở hồng hộc, bây giờ nỗi sợ hãi lại càng khiến cô mặt đỏ tim run, cô rón rén đẩy cửa ra. Âm thanh phát ra từ trong bếp.

Máy hút mùi đang chạy rì rì, dầu trong chảo kêu xèo xèo.

- Tiểu Khang, viên trong lòng bàn tay thành hình tròn, lăn qua bột, đợi dầu trong chảo sôi thì thả thịt viên vào, ba mươi giây sau thì lấy đũa đẩy để không bị dính đáy nồi, đợi viên thịt chuyển sang màu vàng thì gắp ra bát. Ừ ừ, đúng thế.

Bạch Nhạn tròn mắt sửng sốt, giọng nói này sao nghe giống của thím Trần nhà đối diện. Từ sau khi dọn tới đây, cô rất ít qua lại với hàng xóm. Con trai thím Trần nhà đối diện bán rau ở chợ, còn thím ấy ở nhà trông cháu, rất nhiệt tình. Bạch Nhạn đã gặp thím ấy ở cầu thang mấy lần, gặp nhau cũng hỏi han vài câu. Có lúc cô để cửa mở, thím ấy cũng sang trò chuyện.

Sao thím ấy lại ở đây?

"Phịch!"Túi xách trên tay nặng quá trượt xuống đất, tiếng động làm hai người đứng trong bếp giật mình.

- Bạch Nhạn về rồi đấy à? – Thím Trần đi ra trước, theo sau là sếp Khang, áo len màu tàn, quần tây thẳng thớm, thắt một chiếc tạp dề hoa nhí quanh bụng trông rất hài hước, tay viên thịt băm nên bóng nhẫy.

- Tiểu Khang, thím về trước đây, Bạch Nhạn nấu ăn ngon lắm, cháu đừng có múa rìu qua mắt thợ, – Thím Trần phủi tay rồi mỉm cười trêu Bạch Nhạn – Cháu đúng là làm khó Tiểu Khang, giờ này mới thèm về, cậu ấy đã tất bật hơn nửa ngày trời rồi.

Bạch Nhạn ngỡ ngàng đứng như trời trồng, quên cả chào thím Trần. Đầu óc cô như ngừng hoạt động, mịt mù mông lung.

- Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau tới giúp anh, dầu trong chảo đang sôi sùng sục rồi. – Khang Kiếm giục giã rồi quay người chạy vào trong bếp.

Bạch Nhạn bỏ đồ trong túi ra xếp lên bàn như một cái máy rồi sắp xếp gọn gàng. Cô tranh thủ đưa mắt nhìn qua căn phòng. Căn phòng đã được quét dọn kỹ càng, phía trên sofa treo một đôi liễn, tủ đầu giường trong phòng ngủ có thêm một bình hoa pha lê, bên trong cắm một bông hoa hồng chúm chím nụ, trong lẵng hoa quả bằng mây đan là những quả táo, quả quýt đỏ rực, kế đó là sô cô la và kẹo ngọt muôn hình muôn dạng.

Cô lại chầm chậm đi vào trong bếp, trên kệ bát đĩa bày la liệt, tuy rau thái cọng to cọng nhỏ, chẳng đều chút nào, tuy món cá đầu đi đằng đầu, đuôi đi đằng đuôi, tuy món thịt viên rán còn hơi non nhưng món nào đều rất đầy đặn, hình thức phong phú.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông tuấn tú đang bận rộn đứng trước bếp.

Hồi lâu sau, cô từ từ tiến tới, ôm chặt eo anh từ phía sau, tự đầu vào lưng anh, túm lấy anh như con gấu koala lắc tới lắc lui.

- Sao vậy? Nếu mệt thì chợp mắt một chút đi, anh nấu gần xong sẽ gọi em dậy ăn cơm tất niên, sau đó chúng ta đốt pháo. – Sếp Khang dịu dàng nói. Lại thêm mấy viên thịt cháy rồi, đúng là thất bại.

- Em tưởng anh về tỉnh rồi! – Cô lẩm bẩm.

- Anh đâu dám! Bây giờ quyền không tiền không, lại còn có tiền án, anh chỉ có thể ở lại lấy thân mình báo đáp ân đức trời bể của bà xã đối với anh.

Khang Kiếm ngoảnh lại, giơ tay lên cao, khẽ hôn lên môi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu. Hai tay Bạch Nhạn bất giác ôm lấy vai anh, ngẩng đầu đáp lại nụ hôn triền miên nồng nàn này.

Trong chảo nổ bụp một tiếng, Khang Kiếm cười khổ buông cô ra, tiếp tục chiến đấu với chảo dầu sôi, còn cô vẫn bám lấy lưng anh.

- Người anh phải báo đáp không phải chỉ có mình em. – Cô rì rầm.

- Anh biết, còn có Lục Địch Phi nữa. – Anh nhướn mày – Ân tình này, sẽ không nợ quá lâu đâu.

Bạch Nhạn ngừng lại một lúc rồi nói:

- Sếp ạ, tại sao anh không hỏi em đã có biên lai và giấy chứng nhận quyên góp từ tháng Chín rồi mà đến giờ mới đưa ra?

Khang Kiếm cười, quay lại hôn nhẹ lên mũi cô, đôi mắt đen thẳm lại:

- Có cần phải hỏi không?

Nếu cô yêu anh ít đi một chút, có lẽ cô đã không hao tâm tốn sức như vậy. Hơn mười ngày song quy, sự trừng phạt này đối với anh là quá nhẹ, quá nhẹ.

Cô yêu anh, yêu sâu nặng, nồng nàn như vậy, thận trọng như vậy, sợ anh không rút ra bài học, nhưng lại không nỡ để anh bị xúc phạm quá nhiều.

- Không cần. – Cô nũng nịu kiễng chân lên hôn lên trán anh, sau đó mới về phòng thay quần áo rồi giúp anh nấu cơm.

Trên vai, trong lòng, mọi gánh nặng đều đã được dỡ bỏ. Từ nay trở về sau, cho dù trời có sập xuống, cô cũng sẽ cuộn tròn trong lòng người đàn ông này, để anh che chở cho cô.

Bữa cơm giao thừa rất thịnh soạn, có điều mùi vị hơi lạ, có lẽ do người nấu không tập trung, cũng may không ai so đo điều này. Họ ngồi đối diện nhau, mở một chai rượu vang cùng nhau uống. Rượu vào, má Bạch Nhạn đỏ ửng lên tựa hoa đào.

Trên tivi, chương trình văn nghệ đón xuân đã bắt đầu, rực rỡ sắc màu, rộn ràng lời chúc tụng. Điện thoại của họ cũng không ngừng reo vang báo tin nhắn mừng năm mới, nhưng họ không đọc. Dọn dẹp xong bát đũa, họ ôm nhau đứng trên ban công, cùng ngắm pháo hoa rực sáng trên bầu trời.

Ban công rất nhỏ, hai người đứng là chật, Khang Kiếm càng xiết chặt Bạch Nhạn hơn:

- Trước đây anh cảm thấy căn hộ này giống như một cái tổ, bây giờ mới biết tổ cũng có cái hay của tổ, rất hợp để ôm nhau.

Anh nói vậy khiến Bạch Nhạn rúc vào lòng anh cười mãi.

Khi cô cười, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, át đi cả tiếng trò chuyện của họ. Khi dứt tiếng pháo, Khang Kiếm nghe thấy Bạch Nhạn nói một câu, giọng rất nhẹ:

- Sếp ạ, đây là lần đầu tiên có người cùng đón giao thừa với em.

Cô ngước lên nhìn anh, trên gương mặt xinh xắn là vẻ dịu dàng mà hạnh phúc. Họ đứng sát vào nhau, hơi thở ấm áp của cô phả vào môi anh, ánh mắt cô làm trái tim anh run lên rồi tan ra.

Tim anh thắt lại, đau lòng xiết chặt lấy cô:

- Năm nay là một mình anh, sang năm sẽ là cả một gia đình cùng em đón giao thừa...

The Soda Pop