XtGem Forum catalog

Hãy nhắm mắt khi anh đến

Posted at 27/09/2015

1118 Views



“Em bắt đầu có phong độ của tôi rồi đấy.” Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Giản Dao: “... Anh đúng là chảnh chọe.”

***

Sáng ngày hôm sau, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi trong phòng làm việc của anh. Bên ngoài vẫn bận rộn như thường lệ.

Giản Dao dán mắt vào màn hình vi tính, giở từng trang blog bí mật của Vương Uyển Vi. Còn Bạc Cận Ngôn cầm cốc cà phê, ngồi thoải mái trong chiếc ghế ông chủ, làm cùng một việc như cô.

“Ngày 4 tháng 9. Hôm nay anh mặc áo sơ mi mới, rất đẹp trai. Tôi gặp anh ở phòng trà nước, anh nói bản ghi chép cuộc họp của tôi ngày hôm qua rất tốt. Tôi vô cùng sung sướng.

Ngày 12 tháng 10. Tôi đến ‘tháng’, bụng đau đến mức không muốn xuống dưới ăn cơm. Đồng nghiệp đều không chú ý. Lúc quay về, anh mang một phần đồ ăn nhẹ cho tôi. Anh đối xử với ai cũng dịu dàng ân cần như vậy. Tôi luôn hy vọng tôi là người đặc biệt hơn.

Ngày 9 tháng 11. Hôm nay anh thắt một cái cà vạt màu lam nhạt. Tôi phát hiện anh có nhiều cà vạt màu xanh lam. Anh có biết không, xanh lam là màu em thích nhất, cũng là màu may mắn của em.

Ngày 15 tháng 11. Một trợ lý bộ phận ở phòng khác có quan hệ tốt với tôi vừa chia tay bạn trai. Nguyên nhân do đối phương bắt cá hai tay. Tôi cũng thấy buồn thay cô ấy. Thời buổi này lẽ nào không tồn tại tình yêu thiên trường địa cửu? Có phải mọi người đều thích những điều mới mẻ và kích thích nên bất chấp luân lý đạo đức? Người như vậy tồn tại nhan nhản xung quanh chúng ta. Còn anh thì sao, anh thân yêu, liệu anh có khác bọn họ?

Ngày 20 tháng 11. Làm thế nào bây giờ, tôi hình như ngày càng thích anh. Nếu trái tim tôi là đầu nguồn, thì anh chính là dòng suối trong vắt, từng chút một chiếm lĩnh và lấp đầy trái tim tôi.

...

Ngày 15 tháng 12. Gần đây công việc quá nhiều, có mấy văn kiện tôi quên không giao cho văn phòng tổng giám đốc. Phó tổng nặng lời phê bình tôi ở cuộc họp. Tôi liên lụy giám đốc Lâm mất mặt. Tôi cảm thấy rất buồn.

Ngày 19 tháng 12. Hôm nay tôi lại phạm sai lầm, làm sai danh sách tặng quà Tết Nguyên Đán cho khách hàng lớn, máy tính còn bị hỏng, khiến chị Đan Vi rất tức giận. Tôi làm cả đêm mới xong. Trời sáng, tôi nằm bò xuống mặt bàn khóc nức nở.

Ngày 28 tháng 12. Tại sao mọi việc đều không thuận lợi? Tại sao tôi luôn xảy ra sai sót. Giám đốc Lâm nói năm nay chỉ có thể đánh giá thành tích của tôi loại C. Tôi cảm thấy tuy mọi người không nói ra nhưng kỳ thực họ đều không muốn tiếp xúc với tôi. Có lẽ bọn họ khinh thường tôi. Còn anh thì sao? Anh vẫn mỉm cười nói chuyện với tôi. Có phải trong lòng anh cũng cho rằng, tôi rất ngốc nghếch và vô dụng?”

Giản Dao di chuột xuống bên dưới, phát hiện một trang nhật ký cuối cùng. Nhìn thời gian đăng bài, cô hoàn toàn sững sờ.

Đó là ngày 10 tháng 6, cách nhật ký trước đó hơn nửa năm.

Thời gian đăng bài là 0 giờ 37 phút.

Theo phán đoán của bác sĩ pháp y, thời gian tử vong của Vương Uyển Vi từ hai giờ đến ba giờ sáng. Nhật ký này được đăng khoảng hai tiếng đồng hồ trước khi cô qua đời.

“Hôm nay mở máy tính, tôi đã nửa năm không đăng nhập vào chốn niết bàn của tâm hồn. Nửa năm qua, tôi chưa từng gặp một chuyện vui vẻ, tôi rơi xuống đáy vực sâu của đời người. Nơi đó rất tăm tối, lạnh lẽo và bẩn thỉu. Tôi nghĩ cả cuộc đời này, tôi đều không có cách nào trở mình. Tôi không muốn ghi lại những chuyện đó trong blog. Đây là không gian sạch sẽ của tôi.

Nhưng tối nay, buổi tối tôi quyết định kết liễu cuộc đời...

Anh bất ngờ đến phòng tôi, bày tỏ tình cảm với tôi.

Người đàn ông tôi rất thích, có lẽ đến giờ tôi vẫn thích anh.

Anh nói anh đã thích tôi từ lâu. Anh nói kể từ ngày đầu tiên tôi gia nhập công ty, anh đã trúng tiếng sét với tôi. Anh nói anh chỉ là nhân viên quèn, mức lương không cao, nhưng anh sẽ cố gắng phấn đấu hết sức mình. Anh hỏi tôi có đồng ý làm bạn gái của anh?

...

Người tôi yêu sâu sắc, tại sao bây giờ anh mới tới tìm tôi?

Người đàn ông thuần khiết, tuấn tú và trong sạch mà tôi thích nhất, tại sao bây giờ anh mới đến?

Em đã không thể quay đầu. Nhưng em vẫn muốn cám ơn anh. Cám ơn anh yêu, cuối cùng anh cũng khiến em nhận ra, cuộc đời em không đến mức tuyệt vọng như em nghĩ. Anh là ánh sáng cuối cùng, chiếu rọi lên thân thể khô cằn của em.”

Nhật ký kết thúc ở đây.

Nội dung cuốn nhật ký không như dự tính của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao. Hai người hy vọng tìm ra nguyên nhân thúc đẩy Vương Uyển Vi quyết định tự sát và manh mối về mạng lưới ma túy qua nhật ký của cô. Nhưng ghi chép trong nhật ký phần lớn là tâm trạng thầm thương trộm nhớ và công việc không như ý của cô. Về chuyện xảy ra trong nửa năm, cô cũng chỉ dùng từ ngữ tối nghĩa như bản di thư chứ không nói rõ ràng cụ thể.

Tuy nhiên, họ cũng có thu hoạch bất ngờ. Buổi tối hôm Vương Uyển Vi tự sát, có người đến phòng cô, bày tỏ tình cảm với cô.

Đầu mối quan trọng như vậy mà người đó không khai với cảnh sát.

Giản Dao ngẩng đầu, thấy Bạc Cận Ngôn đã đi đến bên cửa sổ ở gian ngoài, giơ tay kéo rèm cửa.

Giản Dao đứng dậy đi đến bên cạnh anh. Ở đây là tấm kính thẫm màu, bên ngoài không nhìn rõ bên trong, trong khi bọn họ có thể nhìn thấy người ở ngoài.

Bạc Cận Ngôn cầm ly cà phê, uống một ngụm, dõi mắt ra bên ngoài.

Thuận theo ánh mắt Bạc Cận Ngôn, tầm nhìn của Giản Dao dừng lại ở Bùi Trạch và Mạch Thần.

Trong phòng chỉ có hai người đàn ông phù hợp với miêu tả của Vương Uyển Vi về chức vụ và tuổi tác. Hôm nay, Bùi Trạch đeo một cái cà vạt màu xanh lam, còn Mạch Thần thắt một cái màu đen.

Bạc Cận Ngôn vừa định mở miệng, Giản Dao lên tiếng trước: “Là Mạch Thần.”

Bạc Cận Ngôn quay sang nhìn cô.

Giản Dao nói khẽ: “Tuy Bùi Trạch thắt cà vạt màu xanh lam nhưng người đàn ông Vương Uyển Vi dùng hình ảnh sạch sẽ, ánh sáng, dòng suối để ví von chắc chắn là Mạch Thần. Đó chính là cảm giác anh ta mang đến cho người khác. Còn Bùi Trạch...” Cô chau mày: “Khí chất không ăn khớp...