Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi (Chỉ có thể là yêu 3)
Posted at 25/09/2015
616 Views
- Cô trầm giọng đáp.
-Mất tích?- Anh ta túm lấy vai cô- Em nói Thanh Lâm mất tích? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại mất trí nhớ?
-Anh còn chưa trả lời tôi.- Hạ Chi rụt tay lại, sau câu chuyện ban trưa của Quân, cô cảm thấy mọi chuyện đều không thể tin được.
-Đây đây, chúng ta có đồ đính hôn mà. Em còn giữ nó đúng không?
Không thấy cô trả lời, anh chàng vội hỏi:
-Em còn giữ không? Cái mặt đá bên trong có bông Hải Thạch Lan ép khô ấy?
Hạ Chi lùi lại, trên mặt đầy vẻ khó tin. Ngoài Thiên Anh ra còn có ai biết bí mật này nữa đâu.
-Điều đó cũng có người biết rồi.- Cô lắc đầu.
-Em vẫn không tin à? Đúng là em bị tẩy não rồi. Đây, hy vọng em không còn lý do gì để bắt bẻ anh nữa…- Anh chàng vừa nói vừa dúi vào tay cô một thứ gì đó mát lạnh.
Hạ Chi cúi xuống nhìn, giật mình khi thấy một miếng ngọc tương tự như của cô. Miếng ngọc có khoen ở phía trên có thể lồng dây qua và đeo vào cổ.
-Em mở ra nhìn đi. Bên trong không có Hải Thạch Lan nhưng có ảnh em đó. Hai miếng này đều đươc cắt ra từ một khối ngọc, là vật đính ước của trưởng nam dòng họ nhà anh đó.
Hạ Chi gần như chết đứng trước vẻ kiên quyết của anh chàng này. Trông anh ta hoàn toàn không giống kẻ đang diễn trò, đến sự vò đầu bứt tai vì bối rối cũng thật không thể phủ nhận được.
Sự xuất hiện của anh ta làm cho những sắp xếp trong đầu của cô một lần nữa rối tinh lên.
-Vậy vừa rồi tại sao anh lại nói không nhớ tên thật của tôi?
-Trời ơi… Sao em lại trở nên đa nghi như vậy? Từ trước đến giờ anh và mọi người đều gọi em là Melia nên lúc nãy anh quên. Bây giờ thì anh nhớ ra rồi. Tên em là Hạ Chi, đúng chưa vợ nhỏ của tôi? Em thì chắc chắn không nhớ ra tên anh rồi. Anh là Trung.
Bức tường nghi ngờ mỏng manh cuối cùng cũng bị anh chàng xô đổ hoàn toàn.
-Bây giờ em đang ở đâu?- Anh chàng hỏi ngay trước khi cô kịp nghĩ ra điều gì để vặn vẹo tiếp.
-Khách sạn.
-Vậy anh sẽ tới đó cùng em.
-Không được.
-Tại sao? Chúng ta đính hôn rồi mà.
-Không tại sao hết. Không được là không được.- Cô lúng túng đáp.
Làm sao cô có thể nói với kẻ (tạm nhận) là chồng chưa cưới của mình rằng mình đang ở chung với một người đàn ông khác.
-OK. Thì không ở chung. Anh sẽ mướn phòng bên cạnh.- Anh chàng nhún vai chịu thua.
-Tùy anh. Tôi nghĩ anh sẽ chẳng vui chút nào đâu.- Cô nhún vai rồi quay người đi vào trong.
-Này, em đi đâu vậy?- Anh chàng vội vàng kéo lại ba lô, chạy theo.
-Vào thăm Princess và Đại Tướng Quân.
-Công chúa? Là ai?
-Trẻ sơ sinh.
-Sặc. Anh tưởng đây là khu nghiên cứu sinh quyển? Thành nhà trẻ từ bao giờ vậy?- Chàng trai vừa đi lùi vừa nhìn cô hỏi.- Thế Đại Tướng Quân? Em đừng nói là một lão tướng về hưu nha. Nhà trẻ và viện dưỡng lão từ khi nào ở chung một chỗ vậy?
-Anh gặp rồi mà.
-Ai?
-Đại Tướng Quân.
-Ông già đó… à không… bác bảo vệ khó tính đó hả?
-Không.
-Em đừng nói là con chó nhuộm lông đỏ đó nha.
-Tôi không nghĩ đầu óc chồng chưa cưới của tôi lại chậm tiêu thế. Hơn nữa, Đại Tướng Quân không phải là chó, nó là sói.
-A…- Anh chàng bị dọa đến nỗi đứng sựng lại không dám đi tiếp.
-Sao vậy?-Hạ Chi quay lại.
-Thôi, anh đợi em ở ngoài này nhé! Anh không thích trẻ con lắm.- Anh chàng cười cười.
-Tốt thôi.- Cô nhún vai, trong lòng cũng thầm thở phào. Cô không muốn vi phạm quy định chặt chẽ của khu nghiên cứu này là không cho phép người lạ vào. Hơn nữa, cô cũng cần thoát khỏi anh chàng nói nhiều này để bình tâm lại một chút.
Hạ Chi không ngờ khi trở ra thì anh chàng vẫn đang đợi cô thật. Anh ta đang đặt mông trên ba lô, ngồi dựa vào gốc cây nghe nhạc và chơi điện tử một cách nhàm chán. Thấy cô trở ra, yên tâm khi không thấy con sói lông đỏ đi theo, anh chàng mới vui mừng đứng dậy, đeo ba lô lên vai. Đến lúc này Hạ Chi vẫn không thể kiềm chế được muốn phì cười với cái anh chàng này. Thì ra anh ta lựa chọn ngồi ở cạnh gốc cây cũng là có chủ ý cả, nếu thấy bóng Đại Tướng Quân chắc chắn sẽ bằng tốc độ nhanh nhất nhảy tót lên cây.
-May quá, chờ thêm lúc nữa chắc anh chết vì buồn chán mất.
-Buồn chán cũng chết được cơ đấy.- Hạ Chi giễu cợt hỏi.
-Tất nhiên rồi. Nên thời gian ở nhà, không đi học gì thì anh lên núi bái một ông thầy làm sư phụ. Thầy ấy vốn là dân giang hồ gác kiếm về ở ẩn mà.
-Thú vị đấy.- Hạ Chi khẽ cười, cô bắt đầu cảm thấy anh chàng trẻ con này thật sự không nhàm chán cho lắm.
-Tất nhiên rồi. Vợ anh giỏi võ thế, anh cũng phải đi học mấy chiêu về còn đối phó chứ.- Anh chàng hí hửng cười.
Cứ đối qua đối lại như thế, chẳng mấy chốc cả hai đã về tới khách sạn. Sự hứng thú ban đầu của Hạ Chi cùng không còn duy trì được nữa. Cô chưa biết phải giải thích thế nào với Nguyên về vị hôn phu từ trên trời rơi xuống này.
Vừa đến sảnh lớn cô đã gặp ngay Long cùng một đám đàn ông mặt mũi hung dữ đi ra. Vừa nhìn thấy cái dáng cao lớn của anh từ xa cô đã muốn tránh đi, nhưng Trung vẫn còn đang ngơ ngáo nhìn ngó khắp nơi nên cô chưa kịp kéo anh ta đi thì nhóm người của Long đã tới nơi.
Cố lấy vẻ tự nhiên nhất, cô chào anh, nhưng giọng rõ ràng không được to lắm. Long khẽ mỉm cười và liếc nhanh về phía anh chàng miền Nam kia, nụ cười đầy vẻ châm chọc, sau đó thì anh đi thẳng ra cửa và lên ô tô.
-Cái xe đẹp quá! Người cũng đẹp! Em quen anh ta hả?- Trung thốt lên đầy ngưỡng mộ, nếu giọng anh chàng có chút nữ tính chắc người ta sẽ nghĩ anh là dân gay.
-Có chút chút.
-Khong biết anh có thể trả được mấy đêm tiền phòng ở đây nhỉ?
Hạ Chi vừa định nói gì thì đã thấy Nguyên từ trong thang máy đi ra. Anh chưa nhìn ra cô, nhưng Trung đã nhìn ra Nguyên, hét lên:
-Nguyên… Nguyên… tao ở đây.
Hạ Chi nghe tiếng hét vui sướng của anh chàng mà rụng rời cả chân tay. Anh chàng này chạy vội lên trước túm chặt lấy Nguyên, mặc kệ ánh mắt của mọi người đang nhìn.
-Sao mày tới được đây?- Nguyên nhíu mày.
-Tao có chân thì sao tao không tới được đây chớ. Đùa thôi, tao đi với vợ tao.
-Vợ mày?- Nguyên nhíu mày rồi đưa mắt nhìn về phía trước, chẳng thấy cô nào có vẻ như là “vợ” của Vincent cả, ngoài Hạ Chi đang đứng ở cửa ra vào, thất thần nhìn cả hai.
-Ừ… Tao gặp cô ấy ở bên ngoài. Không ngờ lại ở chung khách sạn.- Vincent hớn hở nói.
-Vợ mày đâu?- Nguyên cảm thấy nuốt nước bọt cũng bắt đầu khó khăn, khàn khàn hỏi.
-Đó… áo vàng kìa… Thấy không? Xinh chứ? Nói trước là vợ tao là con nhà võ đó nha, đai đen tam đẳng Karatedo đó.
-Giỡn vừa thôi mày.- Nguyên thấy phía trước như tối sầm lại.
-Giỡn? Giỡn gì? Vợ tao thiệt mà...