Old school Easter eggs.

Em vẫn chờ anh

Posted at 27/09/2015

949 Views


Ngừng một lát để nén nỗi xúc động lại, anh tiếp lời: “Ông nói sống năm chục tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn phải chịu nỗi đắng cay, tủi hổ như vậy. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có thể khiến người ta chịu giúp thì có phải quỳ xin trước người bằng tuổi con cháu hàng trăm lần nữa ông cũng chấp nhận… Tuy nhiên sự việc không như mong muốn, cô cũng biết rồi đó.”
Lệ Na lặng câm như hóa đá, mặt trắng bệch rồi tái nhợt. Trái tim cô giờ đây như bị ai xéo lên hàng trăm lần. Tâm tư phủ kín nỗi đau thương quặn thắt; những lời người đối diện vừa nói cứ vang vọng, áp đảo trong cô.
Thật nực cười, hay ho biết bao. Hai cha con cô đã cùng quỳ gối cầu xin một người. Lệ Na cứ tự giày vò trong sự căm phẫn và cười nhạo chính mình.
~~
Kiều Diễm đóng sập mui xe, thả chiếc kìm vào lại hộp đồ trên xe. Vậy là xong. Cô quệt giọt mồ hôi trên trán. Sau đó bắt đầu đi bộ một đoạn đến chiếc xe mui trần màu xám cực sang.
Vừa lúc Vĩnh Uy bước ra từ cửa hiệu trang sức đá quý. Nhìn thấy Diễm anh hơi không thoải mái. Sức bám của cô nàng quả rất dai.
Kiều Diễm vờ làm mặt nhăn nhó. “Nhìn từ xa em nhận ra xe anh. Anh đi đâu đây?” Liếc nhìn vào cửa hiệu đá quý cô khẽ cắm móng tay sắc nhọn của mình vào sâu trong lòng bàn tay.
Thấy anh không nói gì Diễm tiếp lời: “Xe em bỗng nhiên bị chết máy giữa đường. Anh xem giúp em với. Nếu không đành nhờ anh cho quá giang một đoạn nhé!”
Anh tiến lại chiếc xe của Diễm, mở mui trước kiểm tra thì thấy dây cao áp đã bị đứt rồi. Nhìn qua cũng biết có người động tay mới hư hại nặng như vậy. Vì anh sao? Chỉ vì anh mà cô ta phải giở trò này thật không đáng. Vĩnh Uy không giận, anh chỉ cảm thấy cảm thông cho cô ta. Dù sao hai người cũng lớn lên bên nhau, thấy cô khổ sở vì mình như vậy anh thật không nỡ.
Kiều Diễm len lén nhìn biểu hiện trên mặt Vĩnh Uy, liệu anh có tin không? “Hôm trước em phanh xe khá mạnh, có lẽ ảnh hưởng chăng?”
Anh đóng sập mui lại, buông một câu gọn lỏn: “Gọi trung tâm kéo xe đi!”
“Vậy anh không phiền nếu em đi nhờ xe chứ?” Kiều Diễm khấp khởi mừng thầm.
Vĩnh Uy không nói gì và quay lại chỗ xe anh đậu. Kiều Diễm bước theo, với cô anh im lặng nghĩa là đồng ý.
Họ vụt đi êm ru trên con đường rộng tấp nập, Vĩnh Uy đi sát làn đường dành cho người đi bộ. Tiếng Kiều Diễm lanh lảnh nói cười cạnh bên, còn anh vẫn trầm tư với suy nghĩ làm sao nói để cô hiểu rằng đừng hy vọng ở anh nữa.
Mặt đường bên trái với những hàng cây thấp thoáng ken dày trên vỉa hè, hình bóng Lệ Na lững thứng bước đi như vô hồn lọt vào tầm mắt qua chiếc kính nâu vuông của anh nhanh tựa một cái chớp mắt. Cô bỗng nhiên cũng nhìn sang, hình ảnh anh và Kiều Diễm đập vào mắt. Nhưng với Na giờ đây, điều đó cũng đơn giản như một cái lướt qua nhau trong vô tình giống như họ lúc này.
Hai người, hai hướng vuột qua nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà dường như bất tận đến ám ảnh.
~~
Tiếng chuông réo rắt liên hồi mà Lệ Na vẫn không buồn nhấc máy, anh tự nhủ có lẽ nàng giận thật rồi. Nhịp nhịp ngón tay xuống mặt bàn, Uy kiên nhẫn chờ đợi đầu bên kia trả lời, anh không tin cô vẫn không nghe máy nếu anh còn gọi lần thứ n.
Và cuối cùng những tiếng chuông vô vọng cũng ngừng, Lệ Na đã mở máy, giọng cô lạnh băng: “Chuyện gì?”
“Kiểu hờn dỗi này của em rất đáng yêu đấy!”
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây. Đừng gọi và cũng đừng đến gặp tôi nữa!”
“Đừng nghĩ sai…” anh chậm rãi giải thích cho cô lý do, sau cùng anh nói giọng nửa đùa nửa thật: “Trước giờ anh chưa bao giờ giải thích điều gì với ai cả. Nhưng em khiến anh phải làm khác với bản tính của anh. Em nên thấy hạnh phúc vì điều đó.”
Lệ Na vẫn không thay đổi thái độ, giọng cô nghe trầm buồn u uất lạ kỳ, Vĩnh Uy cảm nhận rõ điều đó. “Tôi không quan tâm.”
Có vẻ như cô đã giận thật rồi, anh nói dịu dàng: “Tối nay chúng ta gặp nhau nhé! Em hãy đến khu rừng cảnh Lăng Du, anh có điều bất ngờ dành cho em.”
“Không. Tôi sẽ không đến đâu.”
Anh không để tâm lời cô nói. “Nhớ 7 giờ tối! Em mặc đẹp vào. Không gặp không về. Tạm biệt!” Nói rồi anh tắt máy.
Vĩnh Uy cầm lên hộp nữ trang có đựng chiếc nhẫn kim cương sáng lóa, anh cứ bật ra bật vào chiếc nắp, nhìm chăm chú những vệt sáng ẩn hiện. Ừ cho em giận, nốt đêm nay nhé. Ngày mai anh sẽ xóa nhòa những giọt lệ vu vơ của em.



Chương 17. Khúc mắc ngăn trở.


Khu rừng kỳ ảo với làn sương lãng vãng mờ mờ, ánh trăng chênh chếch dát thứ ánh sáng bàng bạc xuống khung cảnh vốn đã huyền ảo lại càng thêm phần phiêu diêu mơ màng.
Những thân cây cao chót vót ken dày tạo nên một bức tường chắn hữu hình mà ẩn hiện, khiến tâm tư cũng như hòa theo nhịp điệu mộng mơ của thiên nhiên. Giờ thì anh đã hiểu cái tên người ta đặt cho nơi này. Họ tạo nên khu rừng với mong muốn thu hút thật nhiều khách tham quan, thư giãn. Nhưng dần dần nơi đây ngày một trở nên thật hơn, giống như một khu rừng rậm nơi hoang dã. Và càng thật bao nhiêu lại càng nhiều những kẻ lãng mạn lắm tiền muốn viễn du tại đây bấy nhiêu.
Hôm nay anh đã bao trọn khu này, quả thực không phải là người lãng mạn nhưng anh muốn cô được vui lòng nhất có thể. Vĩnh Uy đã suy nghĩ nhiều về cách thức cầu hôn nhưng anh chỉ chọn được cách đơn giản nhất. Hy vọng cô sẽ hiểu những lời chân thành từ anh.
Nhìn lại mọi thứ được sắp đặt, bàn tiệc đặt ở bìa rừng, bãi có bên cạnh trải đầy hoa hồng đến tận lối vào, cộng với những ánh nến lung linh giăng khắp mọi nơi khiến khung cảnh đẹp đến mê hồn. Góc xa là dàn nhạc đang chờ để tấu lên những khúc nhạc du dương nhất.
Trên bàn đã bày sẵn hai chiếc ly cao với chai rượu vang lâu năm. Các món sẽ được gọi khi cần. Chùm nến đặt giữa bàn, cạnh bên là một giỏ hoa nhiều màu sắc. Chỉ một cành hồng duy nhất, trong cùng những lớp cánh xếp chồng của bông hoa độc nhất ấy có đặt chiếc nhẫn kim cương đắt giá, đắt giá không chỉ ở giá trị vật chất mà còn bởi nó trọn vẹn cả tâm ý của anh. Khi giờ phút quan trọng nhất đến anh sẽ trao cô cành hồng này. Vĩnh Uy bật cười, càng lúc anh càng thấy mình vẽ chuyện. Nhưng quả thực được chuẩn bị tất cả những điều này cũng rất thú vị.
Đan những ngón tay dài mảnh vào nhau, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm cao vời vợi. Đêm nay trăng lúc tỏ lúc mờ, những ánh sao cứ nối đuôi nhau trải rộng nhấp nháy nổi bật trên nền trời xanh thẳm.
Một khoảng lặng thật lâu trôi qua, Vĩnh Uy nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ một chút thôi. Phụ nữ luôn lề mề, anh không cần sốt ruột. Nghĩ vậy anh lại thả hồn cảm xúc theo những ý nghĩ vẩn vơ. Tiết trời hôm nay thật đẹp như chiều lòng người, gió vờn nhẹ vòng quanh, trời quang đãng ít mây nên chắc chắn sẽ không mưa.
Thêm nhiều khoảng nữa đến rồi đi, thời gian chẳng đợi ai cả. Đã gần 8 giờ rưỡi. Vĩnh Uy rút điện thoại gọi Lệ Na nhưng cô không nhấc máy, vì nghĩ rằng cô vẫn còn giận chuyện đó nên anh đành gửi một tin nhắn nói cô hãy đến đã, đến rồi nói chuyện.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi còn người thì mãi chẳng thấy đâu, mấy người nhạc công ngồi lặng thinh chán nản, những người phục vụ đứng khuất cũng chôn chân trong sự sốt ruột khi nữ chủ nhân của buổi tối hôm nay vẫn chưa xuất hiện.
Vĩnh Uy cũng bồn chồn không kém, anh gửi đi nhiều tin nhắn nhưng nhận lại chỉ là sự câm lặng vô tình. 10 giờ anh gọi tiếp mới biết Na đã tắt điện thoại. Nhưng dù vậy anh vẫn chờ, đợi chờ trong hy vọng rằng cô sẽ nghĩ lại, sẽ không để anh phải cô quạnh trong vô vọng thế này. Anh đã nói là không gặp không về, em có nhớ không? Anh đã nói là sẽ làm, nếu sớm từ bỏ thì đâu đủ thành ý.
11 rồi đến 12 giờ đêm. Mùi cỏ ngai ngái đẫm hơi đêm phảng phất trộn với mùi nhựa cây khiến não bộ ngập ngụa trong thứ hương mê man đến nao lòng.
Người quản lý lại đến hỏi anh giờ tính sao? Vĩnh Uy lạnh lùng nhìn ánh nến chập chờn, cô sẽ không đến thật rồi. Anh đẩy ghế đứng dậy đáp gọn vài câu rồi rút chiếc nhẫn từ bông hoa hồng. Bước thẳng không ngoái lại nhìn một lần những thứ mà bao nhiêu tâm tư tình cảm mình đã gửi gắm.
Anh lao mình trong đêm khuya đến tìm cô. Giờ này Lệ Na vẫn trằn trọc, những ý nghĩ rối mòng cứ quay quất, nén chặt khiến thân tâm rã rời, bải hoải.
Khi tiếng đập cửa ầm ầm của anh vang lên, cơn nhức buốt càng ghê gớm, vì sao không chịu buông tha cho cô, cô đã không muốn gặp mặt…
Cuối cùng để không ảnh hưởng đến mọi người Na đành ra gặp anh, họ đứng bên bờ hồ cách xa quán. Gió đêm hiu hắt thổi tới tấp, không gian đặc quánh một màu đen tĩnh lặng.
“Em khiến anh giống như một thằng ngốc.” Lời nói của anh cũng lạnh như băng và đang cố kìm lại cơn bùng nổ.
“Tôi đã nói là sẽ không đến.” Vẻ lạnh lùng hờ hững của cô khiến anh thấy sợ.
“Sao em không tin lời anh nói? Anh đã nói là không có chuyện gì...