Em là đôi cánh của anh
Posted at 27/09/2015
685 Views
“Rầm!”
Kiều Ưu Ưu cố tình đóng cửa xe thật mạnh, Trử Tụng nhìn bóng dáng cô từ phía sau đã đủ biết, nếu trên đầu anh mà mang vòng kim cô như Tôn Ngộ Không thì chắc chắn sẽ bị cô rủa chết.
Sở Hân Duyệt sau vài ngày quan sát cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giữ Kiều Ưu Ưu đang từ trong thang máy đi ra, kéo cô tới một góc rồi gí tay vào mũi cô nói: “Cậu lại lừa mình phải không? Cái gì mà cậu có thai rồi, mà người đàn ông của cậu lại chạy mất? Mấy ngày nay mặt mày hớn hở, người đàn ông của cậu lại ngày ngày đưa đi đón về, chạy đi đâu chứ?”
Kiều Ưu Ưu tự nhận mình sai, sờ lên mũi nói: “Thì chẳng phải lại mới về sao.”
“Thôi đi, mình mà tin cậu lần nữa thì tên mình viết ngược lại! Hứ!”
Sở Hân Duyệt tức giận bỏ đi, Kiều Ưu Ưu vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nói ngọt: “Trước đây quả thực là anh ý đã chạy mất, mình cũng không biết anh ấy đã đi đâu, chẳng thể nào liên lạc được, mình… Á!” Kiều Ưu Ưu đuổi theo quá sát nên Sở Hân Duyệt vừa dừng lại là Kiều Ưu Ưu bị đập đầu vào cô ấy, suýt chút nữa còn miệng đối miệng.
“Cậu lại bịa.”
“Thật là không phải bịa mà!”
Sở Hân Duyệt chau mày, hai tay khoanh trước ngực: “Thế cậu nói thật đi, người đàn ông của cậu làm nghề gì, đừng nói với mình là người làm công, mình sẽ không tin đâu.”
“Sở nương nương à, bà chuyển sang điều tra hộ khẩu rồi à?”
“Kiều Ưu Ưu, mình thật không muốn quan tâm tới cậu nữa!”
Kiều Ưu Ưu nhìn Sở Hân Duyệt đang định bỏ đi thì vội kéo tay cô lại, cười nịnh nọt: “Được rồi, được rồi, không đùa nữa. Chồng mình là bộ đội, kết hôn đã hai năm rồi mà số lần anh ấy về nhà vẫn chưa đếm hết hai bàn tay.”
“Lục quân?” Ánh mắt Sở Hân Duyệt bắt đầu sáng lên.
Kiều Ưu Ưu lắc đầu, giơ tay chỉ lên trời.
Sở Hân Duyệt hoàn toàn bị kích động, quên hẳn tâm trạng phẫn nộ khi nãy của mình. “Ái chà, không quân cơ à, oai thật đấy! Vẻ bên ngoài cũng đẹp trai, phi công à? Lái cái gì? Trực thăng? Máy bay chiến đấu? Ôi mẹ ơi!”
Kiều Ưu Ưu cúi gục đầu xuống, oai thì có tác dụng quái gì. Một năm 365 ngày thì có tới 300 ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, 65 ngày còn lại cũng chưa chắc có thể ở bên nhau, lúc ở cạnh nhau thì cũng phải cãi nhau vì một chuyện gì đấy hoặc chiến tranh lạnh chẳng hạn.
Sở Hân Duyệt giơ khuỷu tay huých huých Kiều Ưu Ưu, cười ám muội: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân đấy, chồng cậu vừa hay cũng ở nhà, định tổ chức thế nào?”
Kiều Ưu Ưu lạnh nhạt nói: “Anh ấy chắc cũng chẳng biết ngày lễ tình nhân dùng để làm gì.”
“Sao có thể thế được? Khắp nơi trên phố đều tuyên truyền cho lễ tình nhân, trừ khi anh ấy vừa mù vừa điếc, nhìn không thấy nghe không thông.”
Kiều Ưu Ưu nhận kịch bản từ tay một đồng nghiệp, run run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng đó, mù rồi, điếc rồi!”
“Thôi đi cô, chắc chắn là gây sự bất ngờ.”
Kiều Ưu Ưu lắc đầu, thật sự không dám mong đợi gì nhiều. Những lễ tình nhân trước đây anh ấy chưa từng thể hiện gì, trước khi cưới lại càng không có, một người như vậy làm sao mà dám mong chờ gì?
Nhiệm vụ ngày hôm nay của Kiều Ưu Ưu không nhiều, chỉ cần quay một đoạn nên được về khá sớm. Tuy miệng thì nói rằng không mong chờ gì, thế nhưng trong lòng lại rất hy vọng sẽ có một sự bất ngờ nào đó, cho dù chỉ là một bó hoa cô cũng cảm thấy vui, dù sao cái người họ Trử kia trong bao nhiêu năm qua cũng chưa tặng cho cô dù chỉ là một cành hoa dại.
Thế nhưng nhìn đoạn đường về nhà ngày càng ngắn lại, trái tim Kiều Ưu Ưu lại ngày một lạnh đi.
“Hôm nay nhà cô giúp việc có chuyện nên anh cho cô ấy về rồi.”
Kiều Ưu Ưu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói năng gì.
Trử Tụng với tay véo má cô, cười hỏi: “Ai chọc giận em rồi?”
Kiều Ưu Ưu tức giận kéo tay anh ra: “Đừng có động vào em, phiền chết đi được!”
Trử Tụng tự giác ngậm miệng lại. Khi chiếc xe dừng lại chờ đèn đỏ, có một cô gái xách một giỏ hoa hồng gõ vào cửa sổ xe, miệng khéo léo chào mua hoa hồng, Trử Tụng tìm tiền lẻ trong túi, chọn một bông hoa hồng từ trong làn ra. Cô gái nhìn đồng tiền mỏng manh trên tay mình, bĩu môi bỏ đi. Trử Tụng còn nghe rõ tiếng cô gái khó chịu lẩm bẩm: Keo kiệt thế, con ngốc mới theo anh ta.
Không nghe thấy còn đỡ, nghe xong thì cành hoa hồng lạc lõng trong tay Trử Tụng tặng cũng khổ mà không tặng cũng khổ.
Kiều Ưu Ưu nhượng bộ, thở dài thật mạnh như để hạ quyết tâm, quay sang Trử Tụng giơ tay ra: “Đưa đây!”
Trử Tụng có phần không chắc chắn, nhìn vẻ mặt không mấy dễ chịu của cô, dò hỏi: “Em thực sự muốn lấy à?”
“Vớ vẩn! Anh keo kiệt tới vậy, nếu không lấy thì đến một cành hoa hồng cũng chẳng có.” Lửa giận của Kiều Ưu Ưu chỉ muốn ngay lập tức trút lên mặt Trử Tụng, cướp lấy cành hoa hồng về phía mình, lại còn bị gai đâm vào tay. Nếu là trước kia thì cô đã ngắt từng cánh hoa ném ra ngoài cửa sổ rồi, muốn ra sao thì ra.
Trử Tụng mím môi cười nhẹ, Kiều Ưu Ưu đang có tâm trạng không vui, hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ gì của Trử Tụng lúc này, cô chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bông hoa kia, dường như nếu nhìn lâu hơn sẽ có thể biến thành một bó hoa lớn. Đây là lần đầu tiên Trử Tụng tặng hoa cho cô, tuy là có hơi mỏng manh nhưng cũng nên giữ làm kỉ niệm.
Kiều Ưu Ưu tuy không mãn nguyện lắm, nhưng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra chụp một bức ảnh hoa hồng, đăng lên blog và viết: “Đúng là cực kì ki bo, một cành hoa hồng để dỗ mình, đến cô gái bán hoa cũng nói mình là con ngốc mới cưới anh ta. Được thôi, thừa nhận rằng, tôi chính là con ngốc đó.”
Đăng lên blog chưa đầy 15 phút thì điện thoại của Trử Tụng liên tục bị công kích, phần lớn là phụ nữ đòi lại công bằng cho Kiều Ưu Ưu, Trử Tụng bị mắng cho tơi bời, cuối cùng không thể không rút pin ra. Sau khi thế giới yên ổn trở lại, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà, Trử Tụng nghiêng người trước mặt Kiều Ưu Ưu như chỉ muốn nuốt chửng bộ dạng cô lúc này, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi lát nữa nhớ đăng lên blog để minh oan cho anh!”
Chương 45:
Kiều Ưu Ưu bị Trử Tụng kéo ra khỏi xe, tâm trạng khác hẳn lúc nãy, đầu óc cô vẫn còn vương vấn câu nói của anh, “nhớ đăng lên blog để minh oan cho anh”. Đây chính là lời nói thay cho sự bất ngờ? Nhưng cô đã biết rồi thì còn gọi gì là bất ngờ nữa.
“Này, anh chuẩn bị cái gì cho em rồi?” Kiều Ưu Ưu không nhịn được hỏi, đầu ngón tay ấn vào lòng bàn tay anh.
Trử Tụng quay đầu lại nhìn cô: “Thế em nói xem, em đã chuẩn bị gì cho anh rồi?”
Kiều Ưu Ưu bị Trử Tụng làm cho cứng họng, nói thực ra, cô chưa chuẩn bị gì hết. Trong ý thức của cô, ngày lễ tình nhân phải là con trai tặng quà cho con gái, từ nhỏ tới lớn Kiều Ưu Ưu chưa từng được nhận một món quà đúng nghĩa nào trong lễ tình nhân, chỉ có vài lần người ta có ý nhưng cô lại vô tình nên món quà đó chưa kịp về nhà đã bị cô xử lí rồi.”
Vì sao Kiều Ưu Ưu luôn không biết rằng Trử Tụng có ý với cô, đó chính là nguyên nhân.
Người khác khi theo đuổi con gái thì ít nhất cũng phải thể hiện điều gì, ví dụ: tặng quà, nhét thư tình, hoặc là mỗi ngày đều bám theo không đuổi đi được. Trử Tụng lại không như vậy, không những không thể hiện ra mà còn suốt ngày thích gây sự, nếu không nói Kiều Ưu Ưu váy của em xấu quá thì sẽ là Kiều Ưu Ưu là cô gái nhà quê rồi kéo bím tóc của cô, giẫm lên đôi giày mới của cô, nhét đồ linh tinh vào cặp sách của cô, khiến cô vừa mới mở cặp sách ra thì bất ngờ bị một vật đen sì va thẳng vào mặt, dọa cô ba ngày không dám dùng cặp nữa. Lớn hơn một chút thì không gây chuyện với cô nữa mà lại luôn đưa cho cô những đồ chơi kì lạ, hình thù kì quái xấu xí, cô chẳng thích thú chút nào nhưng Trử Tụng mỗi ngày đều nhìn rất đắc ý. Khi đó cô chẳng hiểu gì, không biết là thích gây sự là biểu hiện của tình yêu, cảm thấy Trử Tụng lượn qua lượn lại rất phiền phức, khi biết anh gây sự đánh nhau còn ghét hơn.
Một bó hoa hồng xanh to đặt trên ghế trong phòng khách, Kiều Ưu Ưu vừa bước vào nhà sao có thể không nhìn thấy? Nhưng cô vẫn cố giả vờ như không nhìn thấy, nhẹ nhàng gạt bỏ tóc con trên trán, chậm rãi đi vòng qua ghế, nằm nghiêng trên ghế sofa, bật ti vi lên như không có chuyện gì xảy ra. Đúng là hoa hồng màu xanh lam tự nhiên, chứ không phải loại hoa được nhuộm màu xanh lên, Kiều Ưu Ưu tuy giả bộ không để ý nhưng thực ra đôi mắt lại không thể rời ra được. Nghĩ tới đây, lòng cô chợt thấy vui sướng vô cùng.
Trử Tụng một tay nhấc bó hoa hồng xanh đó lên, đưa cho Kiều Ưu Ưu, nhưng cô vẫn cố ý làm bộ không nhận, còn trách anh che mất màn hình ti vi của cô. Trử Tụng chỉ có thể trịnh trọng ôm bó hoa vào lòng, cúi thấp người nhét bó hoa vào lòng cô, nhìn thấy vẻ đắc ý không giấu được trong cô, trái tim Trử Tụng thấy rất ấm áp.
“Lễ tình nhân vui vẻ.”
Trử Tụng dùng răng cắn nhẹ vào tai cô, Kiều Ưu Ưu rụt cổ về phía sau trốn đi, cảm giác tê buồn khiến cô cười ra tiếng. Trử Tụng hôn vào môi cô, “đã mãn nguyện chưa?”
“Không mãn nguyện lắm.”
Trử Tụng bỏ bó hoa hồng ra, nhét vào tay cô một chiếc hộp thủy tinh, các góc cạnh nhọn của nó thu hút được sự chú ý của Kiều Ưu Ưu, cô đẩy anh ra rồi giơ vật đó lên trước mắt, bên trong đặt một vật màu đen, Kiều Ưu Ưu nhìn một lúc lâu cũng vẫn không đoán ra được đây là thứ gì.
“Thứ lỗi cho mắt em kém không nhìn ra được, xin được thỉnh giáo đây là thứ gì?” Kiều Ưu Ưu nghiêm túc nói.
“Thật là không nhìn ra à?”
Kiều Ưu Ưu gật đầu, lại giơ lên trước mắt, thậm chí còn dán cả mắt vào cái hộp thủy tinh, cuối cùng cô mới phát hiện ra dòng chữ nhỏ J-11, Kiều Ưu Ưu không nhịn được cười phá lên, đầu ngón tay rung lên chỉ vào bình thủy tinh nói: “Cái vật tròn tròn này chính là J-11 á? J-11 nhà anh trông thế này sao? Ha ha!”
Thực sự không phải đang chế giễu anh, hình ảnh sắc bén của máy bay chiến đấu như chỉ muốn chọc thủng bầu trời xanh, tư thế mạnh mẽ và uyển chuyển, nhưng cái vật đựng trong hộp thủy tinh này lại có đầu và thân tròn xoe, thậm chí đôi cánh cũng tròn xoe, đâu ra hình dáng chiếc máy bay?
Trử Tụng không để ý tới sự chế giễu của cô, anh mở nắp hộp thủy tinh ra, lấy một cái ra liếm liếm, chóp chép miệng: “Mùi vị ngon đấy, mùi sôcôla.”
Kiều Ưu Ưu nhích người lại, không tin vào mắt mình và hỏi: “Cái này làm bằng sôcôla? Không phải chứ, xấu như vậy là vì… chính tay anh làm?!”
Trử Tụng ngồi thẳng lên, chỉnh lại áo, cho dù có xấu tới mức nào đi chăng nữa thì cũng là do chính tay anh làm, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không thể làm được. Còn về chuyện tại sao lại có hình dáng như thế này thì chỉ trách không có khuôn giống y hệt, tất cả đều là ghép lại từng chút từng chút một.
Kiều Ưu Ưu quyết tâm phải thay đổi cách nhìn về cái “máy bay chiến đấu” này, mắt cô nhìn chăm chú vào nó, nhìn đi nhìn lại, “ừm, thực ra, đầu cái máy bay này nhìn cũng hơi giống, tuy đằng sau tròn xoe nhưng ít ra đằng trước cũng nhọn, giống… giống…” Kiều Ưu Ưu híp mắt lại tưởng tượng cái gì đó, nhưng lại bị ánh mắt Trử Tụng chuyển hướng về phía ngực mình.
“Cút!” Kiều Ưu Ưu phản ứng có điều kiện lấy tay che ngực lại.
Cái máy bay J-11 “giản dị” này, có thể nhìn ra được làm từ nhiều thanh sôcôla mà nên, nó chẳng đẹp đẽ gì, thậm chí còn không có giá trị thẩm mỹ, nhưng tự tay Trử Tụng làm và bên trong nó ẩn chứa biết bao tình cảm anh dành cho cô. Nó còn là thứ độc nhất vô nhị trên toàn thế giới, cô phải gói cái máy bay này vào túi chân không, phải coi nó như báu vật trong nhà.
“Ok!”
Kiều Ưu Ưu nghĩ ngợi nói: “Miễn cưỡng chấp nhận được.”
Trử Tụng thở dài, dựa vào lưng ghế sofa bên cạnh cô, cầm bó hoa hồng xanh vừa bị lấy ra đưa ra trước mặt cô, Kiều Ưu Ưu nhìn lướt qua, đẩy ra và nói: “Nhìn thấy rồi.”
Trử Tụng rất kiên trì, anh lại đưa bó hoa ra trước mặt cô, Kiều Ưu Ưu lại đẩy ra, nếu so sánh với bó hoa này thì cô thấy chiếc máy bay có ý nghĩa hơn. Tuy cô cũng biết rằng giá tiền bó hoa hồng xanh này cũng không thấp, hơn nữa một bông hoa cũng khó mà có được. Nhưng khi một lần nữa đẩy ra, cô nhìn thấy một “bông hoa nhỏ” không nổi bật nằm giữa các bông hoa khác, nói một cách nghiêm khắc thì thực ra đó không phải hoa, màu sắc cũng không xanh như những bông hoa hồng kia, dưới ánh đèn hơi ánh lên tia sáng, Kiều Ưu Ưu thử hỏi dò Trử Tụng: “Cái này?”
“Ừ!”
“Cái gì?”
“Đôi cánh.”
Không sai, một đôi cánh được trạm trổ từ một viên pha lê tím. Kiều Ưu Ưu nhặt nó lên từ trong bó hoa, trên bề mặt có hơi nhấp nhô không bằng phẳng, thủy tinh trong suốt, lấp lánh ánh sáng mê hoặc, một đôi cánh đan nhau được trạm trổ tinh xảo nhưng cũng không phá hỏng đi hình dáng vốn có của viên pha lê. Kiều Ưu Ưu nhìn tới mê mẩn người, giọng nói thậm chí còn hơi khàn lại: “Vì... vì sao lại tặng đôi cánh này, cho em?”
Trử Tụng cầm đôi cánh trong lòng bàn tay cô lên, một bên cánh là một sợi dây chuyền bạch kim, Trử Tụng giúp cô đeo lên cổ, nhìn đôi cánh rủ xuống xương quai xanh của cô, cuối cùng đôi mắt anh ánh lên nhìn cô, mỉm cười: “Bởi vì em chính là đôi cánh của anh.”
Trước khi nước mắt kịp rơi xuống, Kiều Ưu Ưu đã vòng cánh tay ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt. Một lúc lâu sau, Kiều Ưu Ưu chất vấn anh với giọng hơi nghẹn ngào: “Ý anh là vì em mà anh đánh nhau với Tả Khiên rồi đi bộ đội, mới bất ngờ trở thành phi công. Vì thế nên em là đôi cánh của anh, không có em thì không có anh của ngày hôm nay, đúng không?”
“Ưu Ưu!”
Kiều Ưu Ưu bực bội phản bác lại: “Em không ngốc!”
“Ưu Ưu ngốc.”
“Anh mới ngốc! Đồ ngốc, ngu xuẩn, cút!”
Câu mắng của Kiều Ưu Ưu đã bị ai đó nuốt chửng vào bụng rồi, khi cô bị hôn tới đầu óc quay cuồng hình như có vật gì đó được đeo vào ngón tay cô. Cô hơi thở mạnh dựa vào ngực Trử Tụng, một tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, một tay giơ lên dưới ánh đèn, đôi mắt chăm chú nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út, chợt cảm thấy đây chẳng qua chỉ là lễ tình nhân, có cần phải thế này không?
“Có phải anh bị em dày vò tới mức trở nên ngốc nghếch rồi không?”
Trử Tụng nhìn cô không nói gì, Kiều Ưu Ưu tiếp tục nói: “Lễ tình nhân chỉ cần tặng hoa để thể hiện ý nghĩa, thêm chút sôcôla nữa là xong, sao còn thêm cả nhẫn và dây chuyền nữa, anh có thấy quá lãng phí không?”
“Ưu Ưu em mà cũng cảm thấy hoang phí à?” Trử Tụng thấy buồn cười, hơn nữa còn cười ra thành tiếng.
“Không được cười, anh nghiêm túc chút đi!”
“Ừ thì nghiêm túc!” Trử Tụng thu lại nụ cười, kéo tay cô lại nghịch nghịch, ngón tay anh xoay qua xoay lại chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là nhẫn cưới, anh ích kỷ giấu nó đã lâu lắm rồi, lần trước em tới doanh trại thăm anh anh đã định đưa em rồi, nhưng trước khi đi em còn vừa khóc vừa làm loạn lên nên anh chỉ nghĩ tới em mà quên nó.”
Kiều Ưu Ưu cao giọng, chau mày phản bác lại: “Ai khóc ai làm loạn?”
“Anh.”
“Thế còn tạm được.” Kiều Ưu Ưu thỏa mãn nằm dựa vào ngực anh, bắt đầu tập trung nghiên cứu cái nhẫn cưới do chính miệng anh nói ra. Từ lúc đăng kí kết hôn đến giờ, cô chưa bao giờ đòi hỏi nhẫn cưới, chỉ nhớ rõ nhất là hôm đó mơ hồ ngồi dậy thì trên tay đã có một chiếc vòng của nút chai bia cực kì rẻ tiền, đó chính là “vật đính ước” của họ. Cái nhẫn rẻ tiền ấy đã gắn họ ở bên cạnh nhau hai năm, cô thậm chí còn thấy hối hận vì không giữ nó lại.
“Thế còn dây chuyền?”
“Anh mua lần trước khi ra ngước ngoài, nhưng người ta không có đôi cánh, muốn mua pha lê tím nhưng lại không có, thế là lại tiếp tục đợi, đợi lâu lắm rồi, gần đây mới mua được.”
Khi Trử Tụng kể chuyện, ngực anh cũng rung lên, cô có thể cảm nhận chân thực hơn từng câu từng chữ của anh, nghe thấy từng câu nói thốt ra từ trong trái tim anh. Kiều Ưu Ưu thấy hình như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất và chưa bao giờ cô cảm thấy mãn nguyện như vậy. Hạnh phúc tới mức không thể diễn đạt thành lời, chỉ có thể tự coi đầu mình như cái máy khoan, không ngừng dụi đi dụi lại trước ngực anh.
“Còn nữa, em có muốn nghe không?”
“Muốn!”
Trử Tụng hắng giọng, liếm môi nói: “Thực ra, bó hoa này cũng chỉ là tình cờ. Em cũng biết là hoa hồng xanh không thể mua được ở trong nước, chỉ có một vài người đặc biệt vận chuyển từ Nhật Bản về bằng máy bay để làm vui lòng vợ, anh vừa hay lại biết được chuyện đó nên nhân tiện cũng bon chen luôn, nói tóm lại thì là mua chung.”
Kiều Ưu Ưu càng nghe càng cảm thấy bực bội, khi anh nói hết câu cuối cùng, cô lập tức nhảy bật lên, giẫm chân lên cổ anh, nhìn thẳng vào anh và nói: “Người khác đều biết mua hoa để làm vui lòng vợ, thì ra vợ anh là đồ ngốc không cần dỗ dành hả? Người khác đều có thể nghĩ tới việc mua hoa cho vợ, sao đến lượt anh lại trở thành nhân tiện? Chắc nếu họ không mua hoa thì anh cũng không tặng nữa, phải không?”
“Hoa cũng chẳng phải do anh trồng, cũng chẳng thể dễ dàng mua được, chơi cố cũng chỉ được vài ngày là tàn rồi, chẳng bền vững tẹo nào. Một bó hoa không thể nói lên tình cảm của hai chúng ta, đúng không?” Trử Tụng nịnh nọt chớp chớp mắt với cô, giơ tay ra nói: “Đến đây đến đây!”
Kiều Ưu Ưu tiếp tục giẫm lên cổ tay anh không buông tha, “đừng có giở cái trò này ra nữa!”
“Ôi, em không đói à?”
Kiều Ưu Ưu xoay tròn mắt, trời đã tối hẳn rồi, chưa ăn tối thì quả thực là rất đói rồi.
“Anh mời em ăn tối?”
“Không ăn!”
“Vậy mời em đi ngủ?”
“Không… cút!”
Trử Tụng nhân lúc Kiều Ưu Ưu không để ý, nhấc chân cô ra rồi bò khỏi ghế sofa, bế cô lên: “Đi ngủ trước hay là ăn tối trước, cho em chọn.”
Chương 46:
Trử Tụng vốn dĩ chỉ có bảy ngày nghỉ phép, hơn nữa kì nghỉ của họ thường không bao giờ được đủ, không bao giờ để họ được nghỉ ngơi đủ từng ấy ngày đã định, thế nên sau ngày lễ tình nhân, điện thoại từ doanh trại đã gọi tới để thúc giục, hết cuộc này tới cuộc khác, lúc đầu Kiều Ưu Ưu rất tức giận, nhưng cuối cùng cô đá thẳng anh từ trên giường xuống, chỉ thằng vào mũi anh nói: “Anh cút đi, nhìn thấy anh là tâm trạng em không vui gấp bội phần.”
Nhưng Trử Tụng lại đi thật, tuy anh rất không nỡ nhưng có nhiều chuyện lực bất tòng tâm. Nhóm những người ra nước ngoài ba ngày sau phải xuất phát, anh phải tuân lệnh quay trở lại doanh trại, gặp lại mọi người và xuất phát từ một sân bay nào đó mà anh cũng không biết, đến một nơi chưa được đặt tên. Tất cả mọi thứ, đối với hầu hết tất cả mọi người đều là bí mật, đối với anh cũng có quá nhiều điều chưa biết.
Kiều Ưu Ưu một lần nữa quay lại cảnh đơn chăn gối chiếc, bắt đầu mất ngủ, mỗi lần chia tay anh đều cần có thời gian thích ứng, nhưng mấy lần gần đây hình như thời gian đó lại ngày càng dài. Cô bật đèn ngủ lên, cởi sợi dây chuyền ra. Sợi dây Baccarat được đặt làm, pha lê tím tự nhiên muốn có nhưng khó tìm được, trong suốt, màu tím ánh lên ánh sáng màu hồng nhạt. Anh nói, cô chính là đôi cánh của anh, không có cô, anh sẽ không thể cất cánh bay...