Điều Bí Mật
Posted at 27/09/2015
726 Views
Kí ức về những tháng ngày bên nhau ngắn ngủi nhưng đầy vui vẻ, hạnh phúc ùa về khiến cô như ngã quỵ xuống. Cô muốn nhào tới bên anh, muốn ôm lấy anh, muốn vỗ về anh để anh được khóc một cách thoải mái nhất, nhưng lý trí gắng gượng cuối cùng đã ngăn cô lại. Giờ đây cô là người đã có chồng, hơn nữa chồng cô lại đối xử vô cùng tốt với cô, cô làm sao có thể làm điều có lỗi với anh được. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng đến vô cảm của Đại lúc anh nhìn cô, cô biết mình chẳng còn là gì với anh nữa. Suốt quãng thời gian cô ở lễ tang, anh không nhìn cô thêm một lần nào, cũng chẳng nói với cô một câu gì, luôn chỉ lẳng lặng đứng bên bàn thờ của mẹ. Minh cũng đã về tới nhà, chỉ có Lâm là không có mặt. Ông Phương ngồi chết lặng một chỗ, dường như ông chẳng còn chút sức nào để nói năng nữa. Đôi mắt ông mờ đục, nhìn hai đứa cháu chơi đùa bên chân, ông cũng chẳng thể cười.
Linh theo xe ô tô đưa bà Nguyệt ra tận nghĩa trang sau đó mới lẳng lặng ra về. Đi bộ ra tới cổng nghĩa trang, cô xuýt ngồi sụp xuống vì bụng đột nhiên lên cơn đau âm ỉ, nếu không phải có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cô.
- Để tôi đưa em về.
Linh ngẩng đầu, trong ánh nằng hè gay gắt, cô chỉ thấy một gương mặt cương nghị, đôi mắt thường rất lạnh lẽo nhưng lúc này lại nhìn cô một cách ấm áp. Cô không hiểu tại sao Phong lại có mặt ở đây, đang định lên tiếng hỏi thì đã nghe anh giải thích:
- Tôi đến thắp hương cho mẹ.
Giọng anh hoang lạnh, u ám khiến Linh nhận ra lúc này tâm trạng anh ta cũng không được tốt. Phong đỡ cô ngồi vào xe, chỉnh nhiệt độ điều hòa, quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt của cô hỏi:
- Em gầy đi đấy. Thằng chồng em không biết cách chăm sóc vợ sao?
- Nếu anh tốt bụng như thế, làm ơn hãy đưa tôi về nhà. Còn không thì cho tôi xuống, tôi tự đi được – Linh cau mày lại để kìm hãm tiếng rên do cơn đau gây ra.
- Được rồi, để tôi đưa em tới bệnh viện, nhìn em sắp ngất tới nơi ấy – Phong không nhịn được lắc đầu đầy ai oán.
Đám cưới của Cường và Linh không chỉ tạo ra một đả kích lớn cho Hằng, mà ngay cả chính anh, người luôn nghĩ sẽ không bao giờ bị dao động bởi bất cứ điều gì, cũng cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng. Phong không lí giải được tại sao, nhưng cứ nghĩ tới việc Linh đi lấy chồng là trong lòng lại có cảm giác mất mát và tiếc nuối, giống như vừa để tuột khỏi tay một thứ gì đó vô cùng quý giá, ngay cả tiền bạc anh có trong tay cũng không giúp anh lấy lại được. Nhìn Linh ngồi run rẩy như một con mèo nhỏ, có lẽ vì cơn đau bất chợt nào đó, lòng anh như có lửa đốt. Phong lái xe với tốc độ nhanh nhất tới thẳng bệnh viện, sau đó mặc kệ sự phản đối của Linh, anh bế thẳng cô vào tìm bác sĩ.
- Chúc mừng anh, vợ anh đã có thai được sáu tuần rồi – Cô y tá mỉm cười với anh thật tươi khi bước ra từ trong phòng khám.
- Có thai?
Phong lẩm bẩm hỏi lại, ngẩn ra không biết nên cười hay nên mếu lúc này. Nếu đứa bé là con anh, có thể anh sẽ giống như những ông bố trẻ khác, sẽ nhảy cẫng lên, thậm chí lao cả vào phòng khám, ôm lấy vợ và tung hô, hò hét rằng: “Tôi sắp được làm cha”. Nhưng đứa bé này đâu thuộc về anh và cô gái này cũng không phải của anh.
- Nhưng cái thai hơi yếu, hôm nay lại bị động thai nên cần phải hết sức cẩn thận. Tốt nhất anh nên để vợ nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng, đặc biệt không được gần gũi, quan hệ trong thời gian này – Bà bác sĩ nghiêm mặt dặn dò khi tiễn cả hai ra về.
Linh đỏ mặt khi nghe bà bác sĩ nói mấy tiếng sau cùng, còn Phong thì tỏ ra như không có gì. Trong lòng anh chỉ muốn nổi giận, muốn đi tìm thằng em trai để tính sổ vì có mỗi cô vợ cũng không chăm sóc chu đáo nổi.
- Hôm nay cám ơn anh.
Linh bước xuống xe, quay sang cười nói với Phong, định mời anh vào nhà nhưng nghĩ Cường cũng đang ở nhà nên lại không dám.
- Nhớ lời bác sĩ dặn đó.
- Ừm…
Linh gật đầu, đang định quay vào mở cổng thì thấy Cường đi ra. Ở trong nhà Cường đã thấy xe của Phong tới. Đang định hỏi Linh tại sao lại đi với hắn thì Phong đã cướp lời:
- Thôi, em vào nhà đi, tôi có chuyện muốn nói với nó – Phong giục, có vẻ như không ngần ngại đối đầu với Cường.
- Thật tốt, tôi cũng có chuyện muốn nói với anh – Cường vươn tay kéo Linh lại gần mình, sau đó đẩy cô vào trong cổng.
Cường gật đầu với Linh thêm một cái khi cô quay lại nhìn hai người đầy lo lắng, ý như bảo cô hãy cứ yên tâm, anh sẽ biết chừng mực.
Linh đi vào nhà rồi, Cường mới lại quay ra nhìn vẻ mặt đầy thách thức của Phong. Gần đây trong tập đoàn rộ lên không ít thông tin nói rằng Phong gần đây như đã nắm chắc quyền kiểm soát tập đoàn trong tay. Mặc dù Cường không để ý lắm tới việc tranh quyền đoạt lợi, nhưng anh lại cảm thấy khó chịu khi nghĩ rằng cơ ngơi của gia đình sẽ nằm trong tay người anh cùng cha khác mẹ này. Cường hoàn toàn không biết rằng, vì để giấu giếm những chuyện mình gây ra trong quá khứ, bà Phượng đã phải cắn răng thỏa hiệp với Phong, bán cho hắn một nửa số cổ phần của mình, đồng thời kèm theo một phiếu ủng hộ cho hắn lên vị trí Tổng Giám Đốc điều hành. Nếu như bà Phượng biết được con trai không những đã biết chuyện từ mười năm trước, hơn nữa còn biết vô cùng tường tận, không biết bà ta sẽ có cảm nghĩ gì?
- Tôi cảnh cáo anh không nên tiếp cận Linh cơ mà – Cường lạnh lùng nhìn Phong, lúc này đang ung dung châm thuốc hút.
- Hừ… – Phong nhếch miệng cười – Không chăm sóc được vợ thì tốt nhất hãy câm miệng lại. Hôm nay nếu không có tao, thì vợ mày, thậm chí là con mày đã gặp nguy hiểm rồi.
- Anh nói cái gì? – Cường giật mình, trừng mắt hỏi lại – Anh nói Linh có thai?
- Đáng tiếc đúng là như thế – Phong nhún vai – Tao không phải người thích làm phúc, nhưng tao rất có hứng thú với vợ mày, vì thế tao khuyên chân thành mày một câu, có thì tốt nhất hãy giữ cho chặt vào, nếu không có lúc nào đó buông tay ra, tao sẽ không ngần ngại mà cướp lấy đâu.
- Đừng có mơ, cô ấy là của tôi – Cường quát lên.
Chứng kiến Cường đỏ mặt lên cãi như một đứa trẻ con, Phong lại thấy buồn cười. Trong trí nhớ của anh, đứa em trai này ngoài vẻ lạnh lùng ra thì chưa từng trưng một vẻ mặt nào khác cả, không ngờ lúc này lại có dáng vẻ đáng yêu như thế. Có lẽ vẫn còn đang sốc với tin Linh có thai nên Cường chẳng còn tâm trí nào mà đôi co với Phong nữa.
- Ha ha, được, chẳng ai thèm tranh giành với mày đâu. Thôi, tao cũng chẳng mong nhận được một lời cảm ơn từ mày, tao chỉ muốn dặn mày mấy lời mà bác sĩ đã dặn tao. Để vợ mày nghỉ ngơi thật nhiều, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, không được lo nghĩ, và… gì ấy nghỉ? À, cấm được gần gũi trong thời gian này.
Phong cười phá lên, sau đó lái xe đi thẳng. Chiếc xe vừa chuyển bánh, Cường đã đóng cổng lại, chạy biến vào trong nhà. Chỉ một phút sau, từ trong nhà truyền ra tiếng hét vô cùng sung sướng: “A, tôi sắp được làm cha rồi. Vợ muôn năm!”.
Chương 64: Tuyệt thực trong tù
Nếu không phải Linh nói rằng sau khi sang Mỹ sẽ chuẩn bị tất cả, có lẽ Cường đã khuân hết những đồ đạc ở cửa hàng bán đồ dành cho trẻ sơ sinh về nhà. Không thể miêu tả nổi sự vui mừng của anh khi biết tin Linh mang thai, và có lẽ trên đời này cũng không có người chồng nào chu đáo hơn anh nữa. Anh không cho cô làm bất cứ việc gì, từ đi chợ, nấu cơm, giặt đồ tới lau nhà, rửa bát mà thuê một bà giúp việc về làm thay cô. Thậm chí anh bắt cô nằm trên giường cả ngày, nếu không phải sau đó Linh đã phản đối và anh đành nhượng bộ vì không muốn cô nổi giận, ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng.
Những ngày này, bất chấp sự phản đối mãnh liệt từ bà Phượng, Cường đã gần như hoàn tất mọi thủ tục sang Mỹ, cũng như bàn giao hồ sơ giấy tờ của công ty cho tập đoàn. Bà Phượng mặc dù vẫn còn rất định kiến với cô con dâu, tuy nhiên từ sau khi biết Linh đã có thai, bà biết bà không thể can thiệp được gì nữa rồi. Thậm chí mẹ mình mà Cường cũng không cần, trong lòng anh giờ đây chỉ có hai mẹ con Linh. Bà Phượng biết, nếu để Cường đi thì mọi hy vọng nắm tập đoàn trong tay của bà coi như mất sạch, mặc dù không cam lòng nhưng bà lại không biết làm thế nào. Một nửa số tài sản của mình phải ngậm ngùi giao lại cho Phong để đổi lấy một sự im lặng không chắc chắn, vậy mà cuối cùng bà Phượng vẫn mất đi đứa con trai mà bà mất bao nhiêu công sức để dưỡng dục. Bà Phượng cảm thấy vô cùng cay đắng, nhưng lại không dám căng thẳng với con trai. Bà chỉ sợ rằng, nếu như Cường biết được bà đã từng làm những gì trong quá khứ, chỉ sợ Cường sẽ căm hận bà, nhất là khi cô gái mà con trai bà lấy lại chính là con gái của người đàn ông đó.
Là số phận trêu người hay là hậu quả mà bà phải gánh chịu cho quá khứ sai lầm đây?
Đến khi Linh nhận được một cuộc gọi từ Minh thì cô không thể ở yên trong nhà được nữa. Sau đám tang bà Nguyệt, Minh cũng hết thời gian nghỉ phép và phải trở về đơn vị, nói với cô rằng Lâm đã tuyệt thực ở trong tù được năm ngày rồi, kề từ sau khi biết tin mẹ anh qua đời. Hiện tại Lâm đang nằm ở phòng cấp cứu tại khu khám bệnh của trại giam. Minh rất lo lắng nhưng không thể xin nghỉ thêm được nữa nên mới gọi điện cho cô, mong cô hãy đi khuyên giải Lâm một chút. Cả ông Phương, chị Tâm và Đại đã lên đó gặp anh nhưng Lâm kiên quyết không gặp ai, chỉ một mực khóc lóc trong phòng giam của mình và nhất định không ăn uống gì. Đến ngày hôm qua, Lâm đã hoàn toàn kiệt sức nên được đưa vào trạm xá.
Linh là người một khi đã quyết định thì không ai thay đổi được, vì thế Cường cũng chỉ đành biết lái xe đưa cô lên tận khu trại giam ở Bắc Giang để thăm Lâm. Chặng đường khá xa nên Cường vừa đi vừa nghỉ, sợ cô bị mệt. Thậm chí khi tới những đoạn đường gồ ghề anh còn cố tình đi thật chậm, trong khi Linh thì rất sốt ruột, nhưng cũng không đành lòng mắng mỏ hành động quá mức cẩn thận của Cường. Cô vừa bực, lại vừa buồn cười, không nghĩ rằng Cường lại có lúc cẩn trọng quá mức như thế.
Cuối cùng thì cũng tới nơi, vì Lâm không có ai chăm sóc nên sau một hồi nói khó, Linh và Cường cũng được cho vào thăm.
Khi Linh vào phòng bệnh, căn phòng có tới mấy cái giường nhưng chỉ có một mình Lâm đang nằm bẹp dí một góc. Cả hai tay, hai chân anh bị trói chặt vào giường, người y tá dẫn hai vợ chồng cô vào giải thích rằng nếu không trói lại, Lâm sẽ giật đứt dây truyền nước ra, thậm chí tự gây hại tới tính mạng của mình. Lâm gầy rộc, da tái xanh, mặt mũi đầy vết bầm dập, vẻ đẹp trước đây hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ tiều tụy, hốc hác đến thảm thương. Khi hai người bước vào, Lâm đang nằm quay mặt nhìn bức tường trắng tinh, không biết đang nghĩ gì. Lúc cô và Cường bước vào, Lâm quay mặt ra nhìn.
Thấy cô, Lâm thoáng ngạc nhiên. Hôm qua khi anh được đưa đến đây, bố và anh trai anh có vào thăm nhưng khi đó Lâm đang dùng thuốc an thần nên không tỉnh lại, không ngờ rằng người lên thăm anh tiếp theo lại là Linh. Cô đi cùng một người mà anh không biết là ai, nhưng thấy người đó đứng gần cô như thế thì anh cũng có thể đoán được phần nào.
Lâm không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vừa mới nhận được tin Đại và Linh yêu nhau, thì ngay sau đó không lâu lại nghi tin Đại cưới Huyền, cô con dâu mà bố mẹ anh đã chọn. Giờ tận mắt thấy Linh đi cùng một người đàn ông khác, lại nhìn thấy nhẫn trên ngón tay áp út của cô, anh biết có lẽ cô cũng đã êm ấm rồi. Trong lòng anh có hơi tiếc nuối cho anh trai mình, nhưng số phận đã an bài hết thảy, người không thuộc về nhau thì dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa cũng vậy mà thôi. Anh và Trang là một ví dụ rõ nhất. Yêu nhau rồi cuối cùng trở mặt tới tận nước này.
Khi Linh chưa vào đây thì Lâm đang bần thần nhớ tới mẹ. Anh không còn nước mắt mà khóc, mà dù có còn thì cũng không còn đủ sức để nhỏ thêm một giọt nước mắt nào nữa. Năm ngày tuyệt thực, năm ngày vứt bỏ hoàn toàn ý chí sống làm anh hoàn toàn kiệt quệ, cả về sức lực và tinh thần. Mẹ đi mà không nhắm mắt, anh biết là tại anh. Mẹ đi mà anh cũng không được nhìn thấy mặt bà lần cuối, không được thắp cho bà một nén hương, không được đưa bà về nơi an nghỉ. Chị Tâm nói rằng, lúc bà mất, đôi mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào khung ảnh gia đình phóng to treo trên tường. Không ai hiểu nỗi khổ của anh trong những ngày qua, đến nỗi anh chỉ muốn chết đi cho nỗi đau đỡ dày vò tim gan. Mỗi lần nghĩ tới mẹ, nghĩ tới việc sẽ không được gọi một tiếng “mẹ” mỗi lần về nhà, không được ngồi chung một mâm cơm với bà, được bà gắp cho miếng ăn ngon nhất, anh lại thấy không tài nào thở nổi...