Điều Bí Mật
Posted at 27/09/2015
689 Views
. - Ông Cương thở dài một hơi.
- Thầy đừng buồn, con hứa sẽ về Đạo Quán thăm thầy mà - Linh rót trà cho ông Cương rồi cũng tự tay rót cho mình một chén trà nữa.
Uống xong chén trà, lại như nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu hỏi:
- À, thầy có biết bây giờ ai là chủ sở hữu ngôi nhà của gia đình con khi trước không?
- Thầy không rõ lắm, nhưng thầy có thể hỏi thăm giúp con. Con định làm gì, mua lại căn nhà đó sao? - Ông Cương tò mò nhìn cô.
- Vâng, con sẽ tìm cách mua lại ngôi nhà đó, đó là tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của con mà.
- Nếu cần thầy giúp gì thì cứ tới tìm thầy. Thầy cũng có một ít...
Linh gật đầu mỉm cười lặng thinh nhìn ra màn đêm phủ sương tĩnh mịch.
***
Linh chuyển về căn hộ cũ của Nhật Lệ cũng đã được hai ngày. Cô mất hơn một ngày mới sắp xếp và lau chùi được hết đống đồ đạc đã phủ đầy bụi và mạng nhện, Cường tình nguyện bỏ ra nửa ngày để đưa cô đi mua sắm đồ đạc mới. Cuối cùng căn nhà cũng như có sinh khí hơn.
Một buổi tối, Linh vừa trở về nhà thì ngạc nhiên khi nhận ra có ánh điện sáng hắt ra từ căn hộ đối diện, lẫn trong tiếng khóc của trẻ con là tiếng của một người đàn ông dịu dàng dỗ dành. Đó là căn hộ của Đại. Linh đứng tần ngần mãi ở cửa, không biết có nên đi vào hỏi thăm tình hình hay không. Trong lúc cô còn do dự thì Tuyết đã cạy được cánh cửa, chạy xộc tới cạnh cô vẫy đuôi mừng rối rít. Sau đó nó đi vào trong nhà, và dường như muốn cô đi theo nó.
- Cô ấy về rồi sao anh bạn?
Có tiếng Đại vang ra, Linh chưa kịp quay đi thì cánh cửa đã mở hẳn ra, Đại đang bế ẵm ngửa Như Ý, một tay cầm bình sữa, áo sơ mi xắn vội, giày cũng chưa kịp tháo bỏ. Thấy cô, Đại như vớ được vàng:
- Em xem, mãi con bé chẳng chịu ngủ, thỉnh thoảng lại khóc ầm lên, anh dỗ thế nào cũng không được.
Linh tiến vào trong nhà, thấy căn nhà vẫn sạch sẽ tim tươm, không hề phủ bụi thì cũng lấy làm ngạc nhiên lắm. Nhưng cô không hỏi thêm nữa mà đón lấy Như Ý từ tay Đại:
- Con bé đang gắt ngủ, chắc do lạ nhà thôi. Từ tối giờ đã uống chút sữa nào chưa?
- Có uống hai bình rồi - Đại ngây ngô cười.
- Hai bình? - Linh kinh ngạc nhìn bình sữa trên tay Đại - Vậy mà anh còn định cho nó uống nữa? Thật là...
- Con bé khóc quá nên anh tưởng nó đói... - Đại phân trần.
- Cho ăn vô tội vạ thế vừa không tốt cho sức khoẻ, vừa tạo cho trẻ con thói quen xấu đó - Linh trừng mắt cầm lấy bình sữa trong tay anh - Sao sữa nguội vậy? Anh không pha nước ấm à?
- Đây là sữa tươi đóng hộp mà, anh mua thế cho tiện, với lại nhà làm gì có nước nóng.
- Anh đúng là vô tội vạ, không chăm được con thì mang nó về đây làm gì?
Đại định kể nhưng rồi lại thôi. Anh cũng không thể nói với Linh rằng anh đã cãi nhau với bố nên ông giận đuổi anh ra khỏi nhà, anh cũng giận mà bế luôn con đi. Anh cũng không thể nói với cô nguyên nhân khiến anh và ông Phương cãi nhau là do ông Phương bắt anh phải cưới vợ ngay, còn anh thì thẳng thắn nói là chưa muốn. Anh bế con về nhà cũ, lại không chuẩn bị từ trước nên đành mua sữa hộp cho con uống tạm, không ngờ bị Linh mắng té tát như thế.
Mới phải tự chăm con có mấy tiếng thôi mà Đại đã toát hết cả mồ hôi, không ngờ việc đó lại vất vả như thế. Anh còn không kịp thay đồ, không kịp cởi giày, hết cho con ăn lại thay bỉm cho con, rồi dỗ nó ngủ. Anh lại không biết hát ru nên chỉ biết dùng cái giọng ê a không ra giai điệu gì dỗ con. Con bé lạ nhà nên chẳng ngủ ngay cho, nếu không phải Linh về đúng lúc chắc anh phải bế con tới cầu cứu chị gái rồi.
Có Linh dỗ, Như Ý lại ngủ ngoan, Đại mới có thời gian thay đồ.
Lúc Đại tắm gội xong, quay về phòng ngủ thì thấy Linh đang nằm trên giường với Như Ý, con bé đã ngủ say, mà cô cũng ngủ quên mất. Đại mỉm cười tiến lên nhìn hai người sau đó kéo chăn đắp cho cả hai, không ngờ lại làm Linh giật mình tỉnh dậy.
- Em cứ ngủ luôn đi. Anh ngủ ở ngoài salon.
- Thôi, em cũng phải về tắm rửa thay đồ - Linh vùng dậy.
- Cảm ơn em nhiều nhé! - Đại gật đầu sau đó theo chân cô ra ngoài phòng khách.
- Hai bố con anh định sống thế này ở đây sao? Rồi ai trông Như Ý cho anh đi làm? - Linh cau mày hỏi.
- Tạm thời thế đi. Mấy hôm tới anh sẽ ở nhà vậy, công việc mang về nhà làm cũng không sao. Đợi tới khi anh tìm được bảo mẫu cho Như Ý thì đi làm trở lại cũng được.
- Không định mang con về nhờ ông bà chăm giúp sao? Ông bà chăm vẫn là tốt nhất mà.
- Mấy hôm nay không hiểu sao mẹ anh ốm thêm, chẳng dậy được nữa. Anh mang con bé về đây để cô Năm có thời gian chăm sóc cho mẹ anh... - Đại giải thích mà không nói ra nguyên nhân thật sự.
- Thôi đành vậy. Em cũng chỉ đi làm nửa ngày, nửa ngày em sẽ giúp anh chăm sóc Như Ý.
- Vậy thì tốt quá! - Đại mừng rỡ nói - Hay là em nghỉ việc luôn đi, về đây giúp anh, tiền lương anh trả không thua kém gì bên ấy.
“Bên ấy” mà Đại cố tình nói tránh đi chính là nhà hàng Winter của Cường, nơi Linh đang làm bếp trưởng.
- Chuyện đó thì tuyệt đối không được - Linh lắc đầu - Nửa ngày dành cho Như Ý đã là nhiều nhất rồi.
- Anh biết, anh cũng chỉ cầu có thế thôi mà - Đại gãi đầu - Thôi về ngủ sớm đi nhé, cảm ơn em nhiều.
- Anh cũng ngủ sớm đi.
Đại mỉm cười khi cánh cửa đã khép lại sau bước chân Linh. Một nụ cười vô cùng tự tin. Nếu không phải biết tin Linh đã chuyển về đây sống thì tối nay anh cũng sẽ chẳng quay về đây. Cường có biện pháp ở gần cô, chẳng lẽ anh không có ư? Anh có Tuyết, có Như Ý, có căn nhà ngay sát vách với căn hộ cô đang ở, so ra, anh còn có lợi thế hơn Cường.
Chương 38: Ghen
Linh giật mình bởi tiếng bấm chuông inh ỏi. Cô chồm dậy, dụi dụi mắt và nhìn sang bên cạnh. Như Ý vẫn ngủ say sưa sau trận gắt ngủ ồn ào hết cả buổi trưa. Thời gian sinh hoạt của Như Ý hoàn toàn thay đổi từ sau khi được ông bố đưa về nhà riêng. Linh làm ở nhà hàng theo ca nên Đại cũng bị động theo, cô đi làm thì anh sẽ phải ở nhà trông con, chỉ khi nào cô về thì anh mới có thể chạy tới nhà hàng. Đại phải mang tài liệu, hợp đồng về nhà làm, có khi làm thâu đêm. Chỉ có mấy ngày mà anh phờ phạc hẳn, vẻ phong độ, tiêu diêu trước đây dường như đã hoàn toàn biến mất. Linh đang nghĩ tới việc sẽ nhờ bác Ngân tới đây trông Như Ý một thời gian giúp Đại, vì chuyện này cứ kéo dài thì cũng không ổn lắm.
Linh rón rén đắp lại chăn cẩn thận cho Như Ý rồi đi ra mở cửa. Mới hơn ba giờ chiều, chắc chắn không phải là Đại. Cửa vừa mở, cô đã nghe thấy tiếng Cường:
- Em làm gì mà anh bấm chuông cả chục lần cũng không mở vậy? Điện thoại cũng không nghe. Đợi chút nữa chắc anh phá cửa vào rồi.
Linh ngạc nhiên lách người sang bên để cho Cường đi vào. Thấy cô mặc một bộ đồ phong phanh, Cường nhíu mày:
- Đang có đợt gió mùa mà em mặc mát mẻ nhỉ? Em mà ốm thì ai làm thay em được?
- Anh không còn gì để nói nữa sao?
Linh đưa cho Cường cốc nước ấm sau đó đi vào phòng khoác thêm áo gió. Cô cũng không lấy làm bực mình vì sự căn vặn của Cường.
- Hẹn hò với em cũng khó quá đấy. Em mới có hơn hai mươi tuổi đầu, nên tận hưởng đi chứ, suốt ngày đi làm rồi về trốn trong nhà như một bà già thế này à?
- Em không rảnh lắm, dạo này đang phải trông bé Như Ý - Linh ngồi xuống ghế đối diện, bắt đầu gọt hoa quả.
- Như Ý? Tới phiên em nữa sao? Hay là Đại nó cố tình đây? - Cường nhíu mày.
- Dù sao thì nó cũng là cháu em mà.
- Đại có biết điều đó đâu - Cường nhún vai - Anh nghĩ nó chỉ lợi dụng để được ở gần em thôi.
Linh không nói gì. Lúc này cô vẫn đang rối bời bởi những tình cảm phức tạp trong lòng mình. Đại có thể ôm cô, có thể hôn cô, nhưng cũng chưa một lần bày tỏ tình cảm với cô. Anh có lẽ chỉ coi cô như những cô gái khác quanh mình. Dạo này vì chuyện trông nom Như Ý mà cô không thể tránh né gặp anh, nhưng dường như anh cũng quá bận bịu mà không quan tâm đến điều đó. Trong mấy lần than thở về sự thờ ơ với chuyện lập gia đình của con trai, bà Nguyệt nói rằng Đại luôn đặt công việc là số một, gia đình chỉ là số hai. Những chuyện tình cảm với anh cũng như cơn gió thoảng qua, để lại chút mùi hương váng vất nhưng rồi cũng sẽ tan dần theo thời gian. Dù anh có nói muốn cô làm mẹ của Như Ý, nhưng cô biết, với cá tính của anh thì cô gái nào cũng thế cả thôi.
- Nhìn em có vẻ không bằng lòng, anh nói sai sao? - Cường nhíu mày khi thấy Linh không nói năng gì thêm.
- Em không quan tâm mục đích của anh ấy, em chỉ quan tâm đến Như Ý thôi.
- Tại sao em vẫn một mực cự tuyệt tình cảm của anh? Chúng ta đã từng rất vui vẻ. Nếu là chuyện trước đây, anh thừa nhận là anh sai, đúng là anh đã từng có suy nghĩ muốn lợi dụng em để kéo Nhật Lệ về công ty mình...