Cướp anh từ tay định mệnh
Posted at 25/09/2015
361 Views
Không lúc ấy lại bảo không báo trước. Hehe
Cả lớp nhao nhao. Mấy đứa con gái có vẻ buồn ra mặt. Còn bọn con trai thì hào hứng thấy rõ. Nhìn cậu ta đã ra dáng chất chơi, ban nãy lại còn tung hoành trên sân bóng. Trừ cú cuối cùng không chịu đỡ bóng để đập trúng đầu Nhã Thư thì đúng là quả nào ăn quả ấy, chất đừng hỏi. Kiểu này mấy lớp khác chỉ đáng con muỗi .
- Dạ, em xong rồi ạ! Cô có thể tiếp tục diễn đàn ạ!
Vũ Huy cười tươi rói, nhìn mọi người xung quanh
- Thứ nhất, từ ngày mai em học cách ăn nói cho đúng mực. Thứ 2 cô muốn em cắt lại tóc, nhuộm đen và từ ngày mai mặc đồng phục đi học. Cô biết em sống ở Mỹ nhiều năm, về Việt Nam cũng không ổn định nhưng cô hi vọng em biết “ nhập gia tùy tục”.
- Dạ, nhưng trước khi vào học em có hỏi bố: Trường này có ép nội quy chặt tóc tai quần áo không? Bố em bảo không! Luật này mới ra ạ?
- Không có luật, nhưng là ý thức.
- Ồ, thế ạ, vậy là không bắt buộc rồi!
- Tôi bắt buộc. Nếu anh không vào mặc đồng phục thì đừng vào lớp!
Vũ Huy lại cười, vẫn nụ cười tỏa nắng, rạng rỡ. Lưỡi đung đưa trong miệng rồi chầm chậm thốt lên một tiếng Vâng có vẻ cam chiu. Ngoái mắt nhìn sang. Thụy Dương vẫn gục mặt xuống bàn. Hình như hoàn toàn không quan tâm đến mọi chuyện vừa xảy ra nẫy giờ. Lạ lùng. Con bé này kì dị nó vừa vừa thôi chứ.
- Chị ơi!
- Gì?
- Em đợi chị về cùng!
- Về trước đi!
- Nhưng mà…
Dương ngước mặt lên nhìn Thư trong chốc lát, khẽ nhíu mày tỏ ý không hài lòng. Thư vội rụt bàn tay đang bám lên vai chị lại:
- Nhưng mà, chị về muộn hơn. Em sợ mẹ sẽ phạt nặng hơn!
- Trước sau gì chả phạt. …Tha cho tao đi.Đừng ở đó lải nhải nữa
Nói rồi, Dương đứng dậy, tay vơ vội chiếc ba lô, khoác lệch vai hai tay bỏ vào túi quần. Đi thẳng. Thư nhìn theo dáng chị bước chậm ra sân trường. Dương bé nhỏ giữa những cơn gió đông đang thủ thỉ ngoài kia, chiếc quần đồng phục được cắt may lại rộng thùng thùng và chiếc bao khá to bằng vải cứng chỉ giữ nguyên màu đồng phục cho phải phép. Thụy Dương vẫn vậy! Nỗi buồn luôn được giấu trong từng nhịp thở. Những thổn thức luôn bọc trọn trong đáy mắt… loáng loáng và lặng lẽ. Chỉ một sự bất cần, một sự mạnh mẽ cố tạo mà thôi. Thư biết và càng thương chị nhiều hơn. Nếu Thư không quá yếu đuối… Nếu mẹ yêu Dương nhiều hơn… Và nếu ba đừng ra đi… Đừng để mẹ dồn những tức giận, nỗi đau lên Thụy Dương. Có lẽ… Có lẽ…chị của cô đã không vậy. Thư thôi nhìn những bước chân mệt mỏi có phần chán nản của chị mình, từ từ ngước lên bầu trời. Những áng mây cuối thu như cũng nhạt hơn, lặng lẽ giăng khẽ khắp bầu trời. Màu xanh trong nhòe đi sau những vệt mây ướt. Cô nhìn thấy ba mình ở đấy. Rất hiền từ, mỉm cười với cô.
- Ba à, cho chị con được sống vui vẻ chút được không ba!
Thư nhớ ba. Cô thèm được đến thật gần ba, thủ thỉ vào tai ba những nụ hôn ngọt lịm và kể cho ba nghe những chuyện hay ho ở lớp, chuyện chị Dương, chuyện về mẹ. Và ba sẽ kéo cô lại gần, hôn lên tóc cô: “ Con gái của ba, bao giờ mới chịu lớn vậy”. Cô không thích lớn, cô thích cứ bé vậy. Bé xíu trong vòng tay ba mẹ và chị Dương. Cuộc sống của cô đủ đầy quá. Thư chẳng mong gì hơn thế! Với cô mọi thứ giống như một thiên đường. Vậy mà lúc này nó biến thành gì không biết nữa. Thư không tự ý thức được. Cô thấy mình vẫn bé nhỏ như vậy, vẫn ngốc nghếch như thế, chỉ những người xung quanh cô là thay đổi đến chóng mặt. Cô lạc lõng trong chính gia đình mình, lạ lẫm với Thụy Dương, với cả mẹ. Ba à! Ba đã mất được gần hai năm rồi.
Đầu óc Dương hoàn toàn trống rỗng, lơ đãng bước ra cổng trường. Không kịp nghe cả tiếng lá khô vỡ ra dưới bàn chân mình để nhận ra đông đang về. Chiếc áo mỏng dính tạt đi trong gió. Rất lâu rồi hầu như Dương không có ý niệm về thời gian, về đông sang hay hè về, những khoảnh khắc giao mùa chỉ giống như chút gió nhẹ lướt qua. Một chút cảm giác. Nhưng nhạt quá. Không đủ để lại nơi cô nhiều cảm giác. Giống như lúc này, chân Dương vẫn bước. Hoàn toàn vô thức.
Vút. Tiếng gió tạt mạnh. Chiếc xe máy bẻ góc, sát vào người Thụy Dương. Cánh tay cô bị đẩy đi bằng một lực kéo đủ mạnh. Dương cảm nhận sự gấp gáp nơi một bàn tay khác . Nắm chặt. Là Vũ Huy.
Chưa kịp định thần lại, một chiếc xe ô tô đã phanh kít cách chỗ cô đứng chỉ vài bước chân.
- Điên hả, đi đứng thế hả? Muốn chết à?
Một ông bụng phệ, mở cửa kính, thò đầu ra, quát tháo. Dương chưa kịp phản ứng. Nhưng chàng trai “anh hùng cứu mĩ nhân” của cô đã kịp đốp lại ngay
- Này, xe xịn mà phanh đểu bác còn **** ai?
Nói rồi, kéo tay Dương lên, đặt cô ngồi ngay ngắn lên chiếc xe máy. Chụp mũ bảo hiểm lên đầu cô. Cài chốt. Tất cả những hoạt động ấy diễn ra chỉ trong vòng chưa đến một phút. Chăm chú.
Ông bụng phệ vẫn chưa chịu buông tha. Mở cửa kính xuống xe.
- Ố, thằng nhãi ranh này. Mày còn to mồm cãi à?
- Vâng. Thằng nhãi này có thể cho con xe xịn của bác đi viện bất cứ lúc nào… nếu cô ấy có mệnh hệ gì?
Những từ cuối cùng vút đi theo tiếng gió, có lẽ chỉ mình Thụy Dương kịp nghe thấy. Vậy đã là quá đủ. Dương thôi nghĩ ngợi, cô nhìn hai bên đường, mọi thứ lướt nhanh đến chóng mặt. Lâu rồi, Dương vẫn đi bộ thật chậm từ trường về nhà, từ nhà đến trường, Nhanh để làm gì khi mọi thứ trước mặt cũng chỉ là sự lặp lại đến nhạt nhẽo và ngày mai chẳng phải cũng giống hôm nay sao? Cảm giác này thật lạ lẫm. Ngồi sau một cậu bạn trai, trên chiếc xe tay côn với vận tốc chóng mặt. Mọi thứ lướt qua theo một trật tự đảo điên không cố sắp đặt. Bỏ quên hết những ngày đang sống. Bay. Tóc ngắn. Rối tung. Nụ cười hiếm hoi. Bật nở.
- Sợ không?
- Sợ gì?
- Tốc độ!
- Không!
- Còn vụ ban nãy?
- Không!
- Bị người lớn ****?
- Không!
- Đi chơi không?
- Có
Vũ Huy quay khẽ quay đầu lại phía sau, liếc nhìn cô bạn hay ho mà cậu vừa mới phát hiện được!
- Like this. Con gái phải thế!
Cười tỏa nắng. Và vít gas.
Lắc mạnh đầu. Mớ tóc xoăn rối bay trong gió. Rất đáng yêu
Dương mỉm cười quan sát từng động tác của cậu bạn mới quen. Thích thú. Cô bỏ tay khỏi bao quần, chầm chậm chạm khẽ vào thắt lưng Huy. Hơi ấm từ cơ thể hắn hình như len theo hai lớp áo ,khẽ chạm đến bàn tay Dương. Những đụng chạm đầu tiên khiến trái tim vốn chai lạnh của Thụy Dương khẽ rung lên...