Cuối cùng...mình cũng thuộc về nhau
Posted at 25/09/2015
1830 Views
_Thật không? Ve vãn Đình Phong á?
_Ừ, lần đấy cũng bị Gia Nhi đánh còn gì. Cái lần nó cắt tóc đấy.
_Khiếp, trông thế mà ghê thiệt, nhìn cái mặt lúc nào cũng ra vẻ ngây thơ thế mà…
Tiểu Minh gục mặt xuống bàn mặc dù đang là giờ thầy chủ nhiệm. Phải nghe những lời như thế làm sao mà cô chịu được chứ, bọn họ biết chuyện rồi hay sao mà còn lôi cả chuyện anh Đình Phong ra nói chứ. Mà không biết mấy người đó kiếm đâu ra chuyện Tiểu Minh ve vãn anh Đình Phong không được nữa đây, cô bé thậm chí còn từ chối lời tỏ tình của anh cơ mà. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ, không thể lường trước được. Tiểu Minh biết họ nói sai sự thật nhưng vẫn im lặng không nói gì. Cô còn biết nói sao nữa đây? Có thanh minh đến mấy chắc cũng chẳng có ai tin cô bé nữa.
_Cả lớp trật tự, Minh Minh, em không sao chứ?
Ra là thầy Nam thấy cô bé nằm gục xuống ra bàn nên liền đến ngay bên cạnh cô bé, hỏi han. Thầy biết Tiểu Minh bị đánh hôm qua lại không muốn thầy thông báo chuyện này về cho gia đình nên rất lo cho cô. Tiểu Minh nghe tiếng thầy hỏi lại thấy có người lay lay mình nên ngẩng mặt dậy. Mặt cô bé tái nhợt đi mà vẫn cố cười:
_Em có sao đâu ạ.
Nhìn Tiểu Minh như sắp gục đến nơi như thế, thầy Nam đâu phải trẻ con mà không nhận ra cô bé đang cố gượng chứ. Thầy vội sờ lên trán Tiểu Minh rồi lại rụt ngay tay lại vì quá nóng. Trán cô bé nóng như lửa đốt vậy.
_Em bị sốt rồi. Đi, thầy đưa em xuống phòng y tế.
_Em không sao.
_Đừng bướng bỉnh, đi nào. Cả lớp ngồi yên trật tự nhé, lớp trưởng quản lớp, thầy sẽ quay lại ngay.
Thầy Nam nói rồi dìu ngay Tiểu Minh ra khỏi lớp. Giờ thì cô bé mệt quá rồi, không thể nào từ chối không cho thầy Nam đưa đi nữa, mắt cô bé cứ mờ dần đi. Cũng may, xuống được đến phòng y tế rồi cô bé vẫn chưa bị ngất. Thầy Nam liền nhẹ nhàng bế cô bé nằm lên giường, cô y tế đã đến ngay bên cạnh.
_Cô bé bị sốt, chị xem có sao không, người nóng như hòn than vậy. – thầy Nam nhìn cô y tế đầy lo lắng.
_Tiểu Minh, bụng em còn đau lắm không?
_Có…có ạ.
_Hôm qua về nhà có còn bị nôn ra máu không?
_Không ạ.
_Vậy là do đau quá nên mới bị sốt thôi, cô sẽ cho em uống paracetamol để giảm đau và hạ sốt. Chờ cô nhé.
Cô y tế xoa đầu Tiểu Minh dịu dàng rồi quay ra lấy thuốc ngay. Thầy Nam ngồi bên vẫn lo cho Tiểu Minh mà chưa lên lớp. Vừa lau mồ hôi cho cô bé, thầy vừa hỏi:
_Đau lắm không, đau quá thì để thầy bảo bố mẹ em đến đón em về.
_Không cần đâu ạ. Mà…em chưa ăn gì cả, chắc không uống thuốc được đâu ạ.
_Chưa ăn gì hả, sao lại thế. Để thầy đi mua cho em bát cháo. Con bé chưa ăn gì chị ạ, đừng cho uống thuốc vội, để tôi mua gì cho ăn đã.
Thầy Nam quay ra nói với cô y tế rồi toan đi ra thì bỗng thầy bị cô y tế kéo lại. Cô y tế bảo thầy cứ ở lại trông Tiểu Minh còn cô sẽ đi mua đồ ăn cho cô bé. Chờ cô đi rồi, thầy Nam lại đến bên Tiểu Minh hỏi han:
_Đau lắm không?
Tiểu Minh không nói gì mà chỉ gật đầu. Cô bé đưa tay xoa xoa bụng. Thực ra đau từ lúc nào cô cũng không biết, sốt từ lúc nào cũng không biết nốt. Lúc đấy cô bé gục xuống bàn là vì không muốn nghe những “người bạn” cùng lớp kia bàn tán, xì xào linh tinh về mình. Đến lúc xuống đây mới thấy bụng đau buốt, mắt không muốn mở ra luôn nữa.
_Thầy sẽ đề nghị nhà trường kỉ luật Gia Nhi.
Nghe giọng thầy Nam trầm trầm vang lên, Tiểu Minh giật mình mở bừng mắt, vội lắc đầu ngay:
_Không…không…thầy đã hứa là không để nhiều người biết chuyện này mà. Nếu Gia Nhi bị kỉ luật, em chắc chắn cũng sẽ bị liên quan, em sợ…bố mẹ em biết chuyện lắm.
_Ừm, thầy cũng định nói chuyện này với bố mẹ em. Dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn, em bị thương nặng thế này…
_Không, bố mẹ em sẽ lo lắng lắm. Em không muốn vậy, thầy đừng bảo với họ. Chuyện này lỗi là do em, cũng đừng kỉ luật Gia Nhi, em xin thầy đấy, huhu…
Tiểu Minh nói rồi xúc động đến nỗi nước mắt cứ ào ạt chảy ra. Nhưng đúng là trong chuyện này, không phải người trong cuộc thì sẽ không thể hiểu hết được mọi chuyện cũng như hiểu được những gì Tiểu Minh đang lo nghĩ lúc này. Việc cô không muốn thầy Nam thông báo về cho gia đình cô về chuyện cô bị đánh và việc cô nhận hết lỗi về mình, không muốn nhà trường kỉ luật Gia Nhi cũng chỉ vì cô nghĩ cho Hạo Du, muốn tốt cho cậu. Nếu bố mẹ Tiểu Minh biết chuyện cô bị Gia Nhi đánh hẳn sẽ kéo theo việc Hạo Du có người yêu mà vẫn chấp nhận lấy cô bị lộ. Như vậy sẽ thật tồi tệ, cô chỉ sợ Hạo Du sẽ bị trách mắng. Mặc dù bây giờ, ai cũng nghĩ cô là người cướp người yêu Tú Giang, nhưng như vậy cô vẫn còn thấy tốt hơn nhiều. Hẳn là Tiểu Minh cho rằng, nếu biết chuyện hôn ước của cô và Hạo Du là do cha mẹ sắp đặt, là do Hạo Du cũng đồng ý làm chồng cô thì mọi người cũng sẽ dồn những ánh mắt thiếu thiện cảm cùng những lời nói cay nghiệt về cho Hạo Du nữa. Đó chính là điều cô không muốn, trái tim cô yêu Hạo Du đến vậy, sao có thể để chuyện đấy xảy ra chứ, không thể được!
_Thầy ơi, thầy đừng nói chuyện này với bố mẹ em và nhà trường thầy nhá. – Tiểu Minh nói như van lơn.
_Nhưng em là học sinh của thầy, và đấy là trách nhiệm…
_Em xin thầy đấy mà, huhu.
_Haiz, thôi được rồi. – trước ánh mắt và giọng nói tha thiết của Tiểu Minh, thầy Nam không thể không gật đầu. Nhưng rồi, thầy lại nghiêm mặt – Nhưng phải cho thầy biết lý do.
_Ơ, chuyện này…
Tiểu Minh chưa kịp vui mừng gì, nghe thầy hỏi lại xị mặt, còn chưa biết trả lời ra sao thì may cho Tiểu Minh, cô y tế đã quay trở về với cốc sữa nóng trên tay. Cô không biết thầy Nam đang nói chuyện gì với Tiểu Minh, nhưng thấy mặt cô bé tèm lem nước mắt, cô nghĩ ngay ra là thầy đang…bắt nạt cô bé này.
_Thầy làm gì con bé mà để nó khóc thảm thiết thế kia, hả, bắt nạt học sinh à, đi ra kia ngồi.
_Ơ, tôi có làm gì đâu, chị này buồn cười.
_Thầy…dọa em…
Tiểu Minh sụt sùi nói, thế là thầy Nam bị cô lườm ngay cho một cái xém lông mày vì tội bắt nạt bệnh nhân của cô. Tiểu Minh nhìn thấy buồn cười lắm nhưng bụng đau không dám cười, thành ra người cứ rung rung. Cô y tế thấy vậy lại nghĩ là Tiểu Minh đau quá nên mới thế, liền quay ra lườm thầy Nam thêm cái nữa rồi đưa cho Tiểu Minh cốc sữa, nói vô cùng dịu dàng:
_Khổ thân, đau quá hả, uống cốc sữa này đi, uống từ từ thôi kẻo nóng rồi cô đưa thuốc cho.
Tiểu Minh ngoan ngoãn gật đầu còn quay ra nhìn thầy Nam nháy mắt ranh mãnh. Rồi cô uống thuốc và ngủ thiếp đi trên giường bệnh. Một giấc ngủ không mê man và mộng mị.
* * * * * *
Trên hành lang, một cô gái hớt hải chạy về phía phòng y tế, đôi lông mày nhăn lại lo lắng. Cô gái còn đâm cả vào cánh cửa phòng. Hóa ra là Tiểu Phần lên lớp 10A1 tìm Tiểu Minh, nghe tin cô phải xuống phòng y tế, lo quá nên lao vội xuống. Giờ nhìn thấy Tiểu Minh đang ngồi…đọc báo trên giường bệnh, Tiểu Phần chỉ muốn đánh cho cô bạn mình một phát, tất nhiên là cô không (nỡ) làm thế.
_Tiểu Minh, bạn làm tớ lo muốn chết, sao rồi, thấy mệt ở đâu hả?
_Hi, tớ không sao, hơi sốt, uống thuốc đỡ rồi.
_Vẫn hơi nóng – Tiểu Phần sờ nhẹ lên trán Tiểu Minh, chép miệng – có muốn ăn gì không tớ mua cho. Ơ mà sáng bạn đã ăn gì đâu, không phải là cứ uống thuốc vào đấy chứ.
Nghe bạn mình sốt sắng, Tiểu Minh chỉ khẽ cười rồi xoa xoa lên bụng mình:
_Tớ ăn rồi, nhưng vẫn hơi đói. Bạn mua cho tớ mấy hộp milo được không?
_Ừ ừ, được chứ, được chứ, tớ đi ngay đây, không lại không chen vào mua được, chờ nhé!
Tiểu Phần nói rồi chạy ngay đi, cô thấy Tiểu Minh thấy đói và “đòi” ăn lại thấy vui quá đi ý chứ, nên không suy nghĩ gì thêm mà chạy đi mua milo cho Tiểu Minh ngay.
Nhưng cô không biết là cô đã mắc “bẫy” của Tiểu Minh rồi. Thấy Tiểu Phần đi khuất, Tiểu Minh liền đi ra khỏi phòng rồi đi luôn thẳng hướng thang máy. Cô cố tình nhờ Tiểu Phần đi mua đồ cho mình là để cô có thời gian lên lớp đặc biệt xin lỗi Tú Giang. Cô còn muốn biết xem hôm trước Tú Giang bị tai nạn có sao không nữa. Sáng nay tuy đã nhìn thấy Tú Giang (có vẻ) khỏe mạnh đi học được nhưng cô vẫn thấy hơi lo cho cô bạn này, phải tự hỏi mới yên tâm được, vì tai nạn mà Tú Giang phải nghỉ học thì chắc chắn cũng không phải bị nhẹ. Thực ra, Tiểu Minh đâu biết, Tú Giang chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi, vì muốn giữ Hạo Du ở lại bên mình nên mới cố tình nghỉ học như thế, hôm nay, vết xước ở chân cũng đã se lại nên Tú Giang có thể đi học bình thường được rồi. Hạo Du cũng đã sang ở hẳn với cô, cô chẳng còn lo lắng gì nữa.
Và Tiểu Minh còn muốn hỏi Hạo Du một điều nữa…
Tiểu Minh đi lên được lớp Tú Giang không phải là dễ dàng gì. Cô cứ phải giả vờ là mù, là điếc mới có thể bước tiếp được. Vừa thấy Tiểu Minh đi lại về phía lớp mình, học sinh lớp 10 Đặc biệt đã nháo nhào chạy vội vào gọi Tú Giang ra. Tú Giang đang ngồi dựa vai Hạo Du, nghe thấy vậy liền đứng dậy ngay, nhưng tay cô bị tay Hạo Du kéo lại:
_Hôm qua em đã hứa…
_Em biết rồi mà.
Nói rồi Tú Giang hất tay Hạo Du ra rồi đi về phía cửa, đứng chờ sẵn Tiểu Minh. Cô cũng không biết Tiểu Minh định làm gì nữa, nhưng một mình đi đến lớp cô thế này, cũng có thể coi là can đảm.
_Không biết con nhỏ đó muốn gì, không phải là…định lên đòi lại…Hạo Du đấy chứ. – một đứa lên tiếng, lén đẩy mắt về phía Hạo Du, nghi ngại.
_Điên à, khéo lại là lên…trả thù Tú Giang… – một đứa khác lên tiếng, lại lén quay ra nhìn Tú Giang.
_Hay…hay là cả hai… – lần này người thứ ba lên tiếng thì cả bọn đứng cùng Tú Giang ở cửa cùng lén nhìn cô, lén nhìn Hạo Du, sau đó là lắc đầu tỏ vẻ không hiểu...