Cửa Tiệm Giặt Là
Posted at 25/09/2015
641 Views
Anh quay qua Hikaru và nhiệt tình bắt tay cô. "Ki, chào mừng đến tổ ấm mới! Chúng tôi rất vui vì cô đã quyết định ở lại!"
"Là anh thôi chứ..."
***
Thức dậy vào buổi sáng hôm sau, thấy mình vẫn còn nằm nguyên trên ghế xa-lông. Cảm ơn Chúa.
Tôi ngồi dậy lấy cái túi để cạnh ghế lục tìm lấy một bộ quần áo để thay. Chẳng biết đến khi nào ông chủ nhà của tôi mới quay lại cho tôi dọn đồ nữa, may quá Byul đã rất tốt bụng co tôi mượn vài bộ quần áo dùng tạm. Và may nữa là hai chị em lại cùng cỡ với nhau. Vấn đề duy nhất là phong cách quàn áo của cô bé này không ổn với tôi tẹo nào. Tôi tự hỏi sao lại có một sinh viên đại học ăn mặc cứ như thể mình mới vào trung học vậy.
Thôi thì các cụ đã dạy, méo mó có hơn không, tôi vơ đại một bộ quần áo và lệt xệt bước vào phòng tắm. Đang thay đồ thì bắt gặp một mẫu giấy nhắn màu xanh dính vào một bộ dao cạo râu. Trên đó viết. "Bada, không được dùng dao cạo râu của anh để cạo chân!!" Tôi bật cười khe khẽ, thầm nhủ hẳn Bada và Noeul rất là thân thiết...
Nhưng suy nghĩ đó không còn làm tôi "lăn tăn" như hôm trước..
Giờ thì Noeul đã là Noeul, không còn là "Bi", và đương nhiên trở thành một người con trai tôi mới quen biết. Thế nên chẳng có lí gì tôi lại đi có cảm tình với anh. Tôi thừa nhận cái ngoại hình giống hệt Bi của anh không phải là không có tác động đối với tôi, nếu không muốn nói là đôi khi làm tôi có những cảm giác thật là... kì quái. Nhưng giờ thì tôi đã chắc đến 9 phần là anh không phải là anh, ý tôi là, Noeul không phải là Bi. Càng ngày tôi càng nhận ra nhiều điểm khác biệt giữa hai người.
Không giống với Noeul, Bi kín đáo và khó gần, và trầm lặng... Nếu như người khác thấy mếch lòng vì những đặc điểm đó, thì ngược lại, đó lại là những đặc điểm khiến tôi ngưỡng mộ anh. Dù sao thì khi mới quen, anh cũng thật là khó hiểu. Và đó cũng là lí do khi mới thành đôi, chúng tôi suốt ngày cãi nhau.
Mặc đồ xong, tôi bước ra khỏi nhà tắm và chợt nghe thấy có tiếng động phát ra từ một trong những căn phòng. Tôi tò mò đi lại gần, thấy cửa khép hờ nhưng khi nhìn qua thì chỉ thấy một màu trắng toát. Không rõ đó là phòng của Noeul hay Bada nên tôi gõ cửa..
"Hả? Ki à? Là em hả?" Tiếng Noeul trả lời. "{Em vào cũng được, nhưng mà còn lộn xộn lắm."
nhẹ nhàng, tôi đẩy cửa và bước vào. Ngỡ ngàng, hoá racăn phòng đang được sơn lại. Và Noeul đang đứng giữa phòng, giữa một nửa căn phòng đã được sơn trắng tinh và nửa còn lại vẫn xù xì với màu sơn cũ. Quần áo của anh lấm tấm những đốm sơn màu trắng. Anh đặt chổi sơn xuống và quay lại phía tôi, lấy tay quyệt mồ hôi đang lấm tấm trên trán, vô tình để lại một vệt sơn trắng, làm tôi bật cười khúc khích.
"Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là anh đang dính sơn trên mặt kìa."
"Oh..."
"Hehe, dính cả trên tóc nữa kìa."
"Uh, biết rồi. Anh có thể tự xây được cả căn phòng nhưng mà mấy cái trò sơn quét này thì tệ lắm."
Tôi nhìn quanh. "Vậy là anh xây căn phòng này sao?" Có chút ấn tượng. Xem ra anh làm đâu có đến nỗi tồi, nếu không muốn nói là khá được đấy chứ.
"Yea, anh làm cho nó rộng ra một chút. Hồi bọn anh mới chuyển về đây, cái phòng này chỉ là một cái kho bé như lỗ mũi. Nhưng rồi một năm trước, anh và Bada... thôi cứ coi như là anh nghĩ nếu anh có thêm một căn phòng riêng thì sẽ tốt hơn." Noeul nhấc một cái thùng lên và lật ngược lại, làm thành cái ghế để ngồi lên. Anh lật một cái nữa và đặt trước mặt anh. "Ngồi không?" Anh ngước nhìn tôi hỏi.
"Uhm... có chứ." Tôi ngồi xuống cạnh anh. Tôi nghĩ anh đã n1oi thật về chuyện anh và Bada đã không còn là một đôi.
"Sao, em thấy sao? Ý anh là về căn phòng này?"
"Trông được lắm! Anh đã từng xây nhà chưa?"
Anh bật cười trước câu hỏi của tôi. "Có thể đã từng, có thể là chưa. Chính anh còn ngạc nhiên khi mình tự làm được mấy việc này." Câu trả lời của anh làm tôi ngớ người ra chả hiểu gì cả.
"Thế... Bada đâu rồi?" Tôi chuyển chủ đề.
" À, cô ấy đi thăm cha. Cô ấy mà không thường xuyên đến thăm là ông cụ lại giận. Con gái độc mà, trong tương lai cô ấy có thể thừa kế cả công ty của cha cô ấy." Vừa nói anh vừa đưa mắt nhìn bức tường đã được sơn, sản phầm của mình.
"Vậy sao hai người không cưới nhau?"
Anh nhìn tôi, gương mặt đanh lại. Tôi không thể tin nổi là mình lại không nhận ra đó là một câu hỏi không thể vô duyên hơn được nữa. Giá mà có cái lỗ nào ở đây là tôi chui xuống liền. mặt tôi đỏ bừng lên. Cách duy nhất tôi nghĩ ra để cứu chữa cho lỗi lầm vô duyên thậm tệ của mình là lúng búng nói thêm.. "À.. ý em là... không biết em hỏi thế có sao không... câu hỏi vô duyên quá, hai người còn trẻ thế.."
"Không, không sao. Anh biết là trước sau gì anh cũng phải giải thích ới em chuyện này." Anh nói với tôi bằng giọng trấn an...