Bí Mật Người Yêu Cũ
Posted at 27/09/2015
1257 Views
Trời tối hẳn khi chiếc taxi dừng lại trước ngôi nhà màu xanh ngọc bích. Trái với sự vui vẻ của Minh Nhi khi xuống xe, Thanh thở dài bước ra, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm. Mệt mỏi lấy hộ một vài thứ đồ lỉnh kỉnh của cô bạn ra khỏi xe, Thanh giật mình khi tay mình chạm phải tay ai đó. Một cảm giác như luồng điện chạy xuyên người làm cô tê tái. Rút vội tay, Thanh quay mặt đi. Tim cô loạn nhịp. Trái tim khỏe mạnh với vô vàn vết sẹo đã liền da bỗng dưng lại run rẩy như lần yêu đầu. Người đàn ông bên cạnh có vẻ cũng không khá hơn, dù không muốn nhưng Thanh cảm nhận được hơi thở gấp gáp vì hồi hộp của người đó. Vậy mới nói, ẩn sâu trong sự xa cách là rất nhiều sự thân quen...
Thanh muốn về. Rất muốn về. Nhưng lý trí buộc cô không được làm cái việc mất lịch sự và mất tình cảm ấy. Với lại, cô biết rằng bản thân chẳng thể nào trốn tránh được quá khứ. Càng trốn thì càng đau mà thôi.
Bố mẹ của Minh Nhi chào đón sự xuất hiện của con gái bằng tất cả niềm hạnh phúc và sung sướng. Thanh cũng vui lây cho bạn. Bảy năm chờ đợi đứa con độc nhất đi du học là một sự chờ đợi rất khó khăn.
- Đây là…
Mẹ Minh Nhi ngạc nhiên chỉ về phía người đàn ông đang đứng sau lưng con gái. Sự xúc động đã khiến bà không để ý đến nhân vật lạ mặt này.
- Dạ! – Minh Nhi hớn hở ra vẻ nghiêm túc – Đây là Quang Nhật! Chồng tương lai của con và là chàng rể tương lai của ba mẹ!
- Gì cơ?
Lần này đến lượt hai người già thét lên. Sự ngỡ ngàng của họ làm cho ba người còn lại, ngoại trừ Minh Nhi, cũng ngỡ ngàng theo. Có vẻ như việc Quang Nhật đến nhà vợ tương lai ra mắt chỉ là chủ ý của một mình Minh Nhi.
- Ba mẹ đừng tròn mắt như thế chứ! Chẳng phải ba mẹ vẫn muốn con có nơi nương tựa sao? Giờ thì con đã có rồi đấy. Một nơi rất vững chắc!
Minh Nhi cười xòa để vuốt dịu cơn giận xen lẫn ngạc nhiên của đấng sinh thành, không quên vỗ vai Quang Nhật để minh chứng cho điều mà mình vừa nói.
Cho tới tận lúc này, Giang Thanh mới nhẹ lòng nhận ra cô bạn quái chiêu năm nào của mình vẫn còn đó. Vì cái tính làm trước nói sau chính là đặc trưng của Minh Nhi. Không thể nào nhầm lẫn được.
Sau vài phút thì ba mẹ Minh Nhi cũng xuôi lòng theo con gái. Chính sự nuông chiều của ông bà đã góp phần tạo nên tính kiêu hãnh quá đáng và xem nhẹ mọi việc của Minh Nhi. Giang Thanh chẳng nói gì, chỉ ngồi yên một chỗ, hai tay đan vào nhau, đôi mắt cứ nhìn xuống nền nhà. Chưa bao giờ cô sợ phải ngẩng mặt lên và nhìn vào ai đó như lúc này. Tim cô vẫn đập nhanh lắm. Phần nền dưới chân Thanh dường như cũng rung theo từng đợt với trái tim đang mất bình tĩnh của cô.
Bữa ăn tối chào đón sự trở về của Minh Nhi diễn ra vui vẻ và ấm cúng. Mọi thứ đều ổn ngoại trừ tâm trạng của Giang Thanh. Không biết là cố ý hay vô tình mà cô phải ngồi cạnh Quang Nhật, người mà từ nãy tới giờ cô rất mệt mỏi để tránh mặt.
- Ăn đi Thanh, sao nhìn cháu căng thẳng thế?
Ba Minh Nhi nói ôn tồn khi nhìn những giọt mồ hôi trên trán Giang Thanh giữa cái tiết trời giá lạnh của mùa cuối cùng trong năm. Một cách khó khăn, Thanh mỉm cười gượng gạo, cầm đũa rồi đưa về hướng đĩa nấm xào – món mà cô thích nhất.
Tiếng lạo xạo của những chiếc đũa va vào nhau làm mọi người dừng dùng bữa và ngẩn ngơ nhìn. Hôm nay đúng là một ngày trớ trêu của Thanh. Đến miếng ăn cũng bị chen lấn. Bằng vẻ ái ngại xen lẫn bực dọc, Thanh quay mặt nhìn qua bên phải, nơi có khuôn mặt cũng ái ngại giống cô đang cứng đơ như tượng. Qua ánh mắt kẻ đối diện, đột nhiên Thanh thấy đầu óc quay quay. Những hình ảnh ghép nối của một thời nông nổi lại ùa về, xếp ngổn ngang trong tâm trí cô. Chiếc xe đạp màu xanh lam, cuốn sổ hình giọt nước, đôi dép tông mòn gót và mấy miếng băng dán cá nhân như đang cố gắng bủa vào đầu Thanh những nhát búa tê tái. Đôi mắt cô đã đỏ hoe…
- Cả hai đều thích món nấm xào này à? Trùng hợp ghê!
Tiếng cười khúc khích xen với lời bình phẩm của Thanh Nhi làm không khí giảm nhiệt. Thanh nhanh chóng thu đũa lại, đặt vội lên bàn rồi lật đật chạy đi. Cô tự biết bản thân sẽ khó mà giữ được sự điềm tĩnh trong lúc này.
- Mày đi đâu thế?
Minh Nhi hỏi với theo, đầu óc đặt toàn những dấu chấm hỏi.
- Tao đi vệ sinh tí!
Giang Thanh cố gắng nói với giọng bình thường nhất trước khi giọt nước mắt đầu tiên trào ra.
Có lẽ nào, hiện tại đang chào đón sự trở lại của quá khứ…
Một quá khứ không thể không quên…
o0o
Nằm thẩn thờ trên giường, Thanh chẳng biết làm gì ngoài việc nhìn lên trần nhà, nơi có những chiếc chong chóng đã cũ đi vì năm tháng. Dù rất ghét nhưng hiện tại đầu óc cô chỉ nghĩ về người đó, về những cái gọi là kỷ niệm và ký ức. Không hiểu sao đôi mắt vừa rụt rè, vừa da diết của Quang Nhật suốt cả buổi tối hôm nay cứ làm Thanh băn khoăn mãi. Hai người không hề nói với nhau một lời, thậm chí là câu chào hỏi xã giao, thế nhưng Thanh lại cảm giác có một sự giao tiếp nào đó. Hay chăng là do cô nghĩ nhiều quá. Thanh lắc nhẹ đầu rồi cố gắng chìm vào giấc ngủ. Giọt nước mắt lỳ lợm vẫn cố gắng vương lại trên khóe mi đã lâu rồi không khóc.
Những ngày đầu thu của năm 2007…
- Tại sao em lại không làm bài tập về nhà? Đây là lần thứ bao nhiêu rồi?
Tiếng quát lớn của thầy Phú – giáo viên nổi tiếng với chất giọng to và vang khiến cả lớp 10A2 giật mình, chỉ riêng cô nữ sinh Giang Thanh là vẫn bình thản, hai tay bắt chéo sau lưng đầy ngạo nghễ.
- Vì em thấy nó không hấp dẫn. Em không thích!
Thanh nhìn thẳng vào mắt của thầy giáo và nói dõng dạc làm cả lớp ồ lên. Thầy Phú ngạc nhiên đến mức tuột luôn cặp kính cận xuống gần chóp mũi.
- Toán học chứ có phải con búp bê em chơi đâu mà hấp dẫn hả? Đầu óc em đang nghĩ cái gì thế?
Nhất quyết không chịu thua học trò, thầy Phú tiếp tục dùng tiếng hét để lấn át.
- Em không chơi búp bê! Em chơi xe ô tô! Đề nghị thầy không được quy chụp như thế!
Thanh cũng gân cổ lên tranh luận. Từ trước đến giờ điều cô ghét nhất là bị áp đặt.
- Em…em…Đi ra ngoài cho tôi! Nhanh! Đứng ngoài đó cho đến hết tiết luôn! Thật là không chấp nhận được với kiểu học sinh này mà!
Thầy giáo nói trong bất lực, giọng khàn đi vì giận dữ dù đây không phải là lần đầu tiên Thanh chống đối lại thầy.
Như chỉ đợi câu nói đó của thầy, Thanh chạy ù ra ngoài với vẻ mặt phấn khởi. Cả lớp nhìn theo rồi tiếp tục giờ học. Việc cô nhóc quậy nhất khối bị phạt đứng ngoài hành lang là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa nên chẳng mấy ai để tâm, quá lắm họ cũng chỉ bị giật mình bởi tiếng la hét của một thầy cô nào đó mà điển hình là giọng trầm khàn vang vọng của thầy Phú vừa rồi.
Một mình đứng ngoài hành lang, Thanh dựa hẳn lưng vào tường và nhắm mắt. Cả buổi tối thức chơi game với lũ bạn trong xóm đã khiến đôi mắt cô thâm quầng vì thiếu ngủ. Việc không làm bài tập Toán của buổi hôm nay cũng nằm trong chủ ý của Thanh, tất cả chỉ nhằm mục đích được… ngủ thoải mái. Đối với Thanh, ngủ trong giờ học là một cực hình vì sẽ bị gọi dậy bất thình lình, như vậy là mất cảm hứng.
Đang thiu thiu giấc nồng, một vật thể lạ chạm vào trán Thanh rồi rơi tọt xuống đất khiến cô giật mình mở mắt. Theo phản xạ, cô cúi xuống nhìn. Thì ra là một mẫu giấy bị vo tròn thành cục. Bằng đôi mắt giận dữ, Thanh nhìn ngang ngó dọc để tìm ra ngọn nguồn của thứ đáng ghét đã phá giấc ngủ của mình. Nhưng đó quả là điều không thể khi mà hành lang vắng tanh, không một bóng người ngoài tiếng chổi loẹt xoẹt của cô lao công trước sân. Thở dài một cái đầy khó chịu, Thanh lại dựa lưng vào tường, vòng hai tay trước ngực và tiếp tục giấc ngủ quý giá của mình. Một trong những khả năng đặt biệt của Thanh là việc ngủ đứng. Chính điều đó giúp cô có thể ngủ mọi lúc mọi nơi mà không cần mất nhiều công sức tìm vị trí.
Ba phút sau, sự quấy rầy lại xuất hiện. Cũng là một cục giấy nhỏ vo tròn được ai đó sử dụng để ném về phía Thanh. Cơn thịnh nộ ào tới, Giang Thanh nắm chặt cục giấy trong tay, đôi mắt sâu ánh lên tia sắc lẻm. Đúng là có ai đó đang cố gắng chọc phá cô. Bặm môi đầy căng thẳng, nữ chính của chúng ta quyết định tương kế tự kế. Cô tiếp tục dựa vào tường và giả vờ ngủ. Đây gọi là chiêu dụ rắn ra khỏi hang. Muốn bắt được địch phải cố gắng nhịn nhục.
Vài phút sau, cục giấy thứ ba đã lộ diện. Nhanh như cắt, Giang Thanh nhìn theo hướng bay tới của cục giấy, là phía hành lang bên trái. Không chần chừ, cô phóng ào tới, mắt đã kịp nhìn thấy một bóng áo trắng vừa mới biến mất. Càng chạy nhanh hơn, Thanh càng nhìn thấy rõ hình dáng của kẻ chọc phá mình. Đó là một tên con trai cao lêu khêu với cái lưng dài thòng như chiếc đũa, đôi chân cũng miên man chẳng kém đang cố gắng chạy thục mạng, tiếng cười sung sướng hòa lẫn trong tiếng đế giày dậm thình thịch xuống nền sàn hành lang.
Giang Thanh lúc đấy chẳng nể nang gì ai, chẳng thèm nghĩ đến mình đang ở đâu, chỉ biết vừa chạy vừa hét:
- Đứng lại thằng kia! Đứng lại!
Những âm thanh ấy cứ vang vọng khắp cả sân trường, đập tan hoàn toàn không khí yên tĩnh trong giờ lên lớp. Thầy cô tất thảy dừng tay phấn, học sinh đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Mọi sự chú ý đổ dồn vào tiếng hét kinh thiêng động địa của cô nữ sinh Võ Giang Thanh.
- Giang Thanh! Em làm cái trò gì thế hả?
Thầy giám thị vừa lấy tay xách hay bên lưng quần lên cao, vừa bước điềm nhiên ra khỏi nhà vệ sinh đã tá hỏa toàn tập vì tiếng xoẹt đầy gió của bóng người vụt qua mình. Dường như đã quá quen với sự quậy phá của Giang Thanh nên thầy giám thị không chút khó khăn để nhận biết chuyện gì đang diễn ra...